—Thịnh Tiêu: “Đã tỉnh?”—
Hề Tương Lan vốn không phải người đặt nặng lòng hiếu kỳ, nhưng lần này trái tim lại giống như bị mèo vờn, cực kỳ sốt sắng muốn biết Thịnh Tiêu đã nói gì.
Là cái đó phải không?
Tại sao không nói rõ ra?
Hả hả?
Rõ ràng một chính nhân quân tử như Thịnh Tiêu sẽ không làm ra chuyện mập mờ này, ngược lại giống như hắn đang học theo điệu bộ của Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan ngồi trong góc tự lẩm bẩm một mình nửa ngày, rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt.
“…Có lẽ hắn thật sự không có tiền.
”
Thiên Diễn trên cao, cho dù Thịnh Tiêu lên làm Tông chủ quyền cao chức trọng của Giải Trĩ Tông, nhưng vẫn không khác gì thuở niên thiếu một nghèo hai tay trắng ba nhẵn túi.
Hề Tương Lan bày tỏ vô cùng thương tiếc và thấu hiểu.
Nếu là y, y cũng không tiện khóc lóc kể khổ.
Thịnh Tiêu kiệm lời thích yên tĩnh, hắn ngồi thiền bên cửa sổ giống như tảng đá đồ sộ bất động, có vẻ định như thế chịu đựng qua thời gian một ngày một đêm trên thuyền.
Không có biện pháp, Hề Tương Lan đành phải yên tĩnh theo.
Bên trong thuyền có đặt một giường nhỏ lót nệm êm, Hề Tương Lan đã nhỏ gầy mà vẫn không đủ để y duỗi thẳng chân, y hơi co chân lại rồi nằm nghiêng sang một bên mới có thể nằm vừa.
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, chấn song cửa sổ làm bằng ngà voi và tầng trận pháp phức tạp cản lại gió rét thổi mạnh bên ngoài.
Lúc này trong khoang thuyền nhỏ hẹp chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Hề Tương Lan định đánh một giấc để hành trình tẻ nhạt này trôi qua thật mau, nhưng giường nhỏ vừa ngắn lại vừa chật, y nằm co ro khiến dạ dày không thoải mái, trăn trở hồi lâu liền mất hứng lên tiếng: “Thịnh Tiêu, cái giường này chật quá, ta không ngủ được.
”
Thịnh Tiêu nhắm mắt, lạnh nhạt nói: “Chỉ một ngày.
”
“Không chịu.
” Hề Tương Lan ngồi dậy vỗ mạnh vào thành giường: “Vừa cứng vừa nhỏ, làm lưng ta đau quá đây nè.
Những năm qua mặc dù ta sa sút nhưng không đến mức phải ngủ ở một chỗ đơn sơ như vậy.
”
Thịnh Tiêu không để ý y.
Hề Tương Lan trừng hắn một lúc lâu, đột nhiên nghĩ tới gì đó mà vẻ mặt thay đổi: “Hi.
”
Một khi mà y hi một tiếng là chắc chắn sẽ không chuyện tốt.
Hề Tương Lan cẩn thận đặt chân trần xuống giường, nhẹ nhàng đi chân nhện đến chỗ Thịnh Tiêu.
Không gian trong thuyền rất nhỏ, tiếng hít thở của nhau đều có thể nghe rõ mồn một bên tai, huống chi là tiếng đi bộ.
Thịnh Tiêu vẫn nhắm mắt, lên tiếng: “Nằm xuống.
”
Hề Tương Lan chợt dừng lại, dứt khoát quyết định đã làm thì làm cho trót, y trực tiếp chạy tới biến cái người đang ngồi xếp bằng trên đệm cối kia thành ‘giường’, cả người dang rộng tứ chi thoải mái nằm xuống.
…Sau đó ngọ nguậy hai cái giống như nhộng trong kén, còn lớn gan gối đầu lên đùi của Thịnh Tiêu.
Lúc này Thịnh Tiêu rốt cuộc mở mắt ra lạnh lùng nhìn y.
Hề Tương Lan thoải mái nằm dang rộng tứ chi, ngước mặt cười một tiếng với Thịnh Tiêu: “Ta nằm xuống rồi nè.
”
Thịnh Tiêu: “…”
Khắp cả Thập Tam Châu, sợ là chỉ có mỗi Hề Tương Lan là có lá gan to bằng trời.
Thịnh Tiêu xem y như không khí.
Nhưng Hề Tương Lan đời nào chịu an phận, bắt đầu nước miếng tung bay ôn chuyện xưa với hắn.
“Thịnh tông chủ, ta nghe Phong Duật nói Thịnh gia của ngươi phồn thịnh phát đạt, nay đã là đệ nhất thế gia ở Trung Châu?”
Thịnh Tiêu không trả lời y, Hề Tương Lan vẫn có thể tự nói tự nghe.
“Chậc chậc, Thịnh tông chủ đúng là mặt lạnh lòng mềm, đám người Thịnh gia kia thuở nhỏ đối đãi với ngươi như vậy, ngươi còn có thể làm như chưa có gì xảy ra để bọn họ trèo lên đầu mình ngồi.
”
Hề Tương Lan thấy Thịnh Tiêu vẫn bất động, nhấc tay chọt chọt mu bàn tay của hắn: “Nếu là ta, ai dám bắt nạt ta như vậy, cho dù ta đánh cược cả mạng cũng phải…”
Y nói tới đây bỗng dừng lại, giống như đứa trẻ thật thà nghĩ gì nói đó, cười hì hì nói: “…Để bọn chúng chết.
”
Hề Tương Lan vốn tính có thù tất báo, không chịu ăn thiệt dù chỉ một chút.
Thịnh Tiêu khoác tay lên đầu gối, tay áo rộng thùng thình che khuất mặt của Hề Tương Lan, không muốn nói chuyện với y.
Hề Tương Lan muốn chọc hắn thêm chút nữa, bỗng nhiên bên ngoài khoang thuyền truyền tới tiếng gõ cửa.
Quyện Tầm Phương: “Tông chủ?”
Hề Tương Lan liếc Thịnh Tiêu một cách thâm sâu, nhưng thấy hắn chau mày có vẻ cũng không ngờ Quyện Tầm Phương sẽ tới đây.
“Chuyện gì?”
Khoang thuyền nhỏ như vậy thường thì chỉ vừa đủ cho một người ngồi.
Quyện Tầm Phương và Thượng Nguyên cũng không nghĩ nhiều, tự thừa nhận lời này là ngầm đồng ý cho vào, nhẹ nhàng mở cửa ra, cung kính gật đầu hành lễ: “Ta và Thượng Nguyên đã làm xong chuyện mà ngài giao phó, đúng lúc cảm nhận được linh lực của Thiên Diễn Châu ở gần đây, đặc biệt tới, tới…”
Khi tầm mắt của hắn rơi vào cảnh tượng bên trong khoang thuyền, nói đến chữ tới bỗng dưng bị cà lăm.
Thịnh Tiêu lạnh lùng ngồi xếp bằng, giống hệt như lúc bế quan tu luyện trên đỉnh núi tuyết ở Giải Trĩ Tông, khí thế lẫm liệt khiến cả người hắn không giận tự uy.
Nhưng bên cạnh đệm cối lại có một người nằm dạng rộng tứ chi, gối đầu lên bắp đùi của Tông chủ Thịnh Tiêu, người nọ nghe tiếng liền vén ống tay áo thêu hoa văn của Giải Trĩ Tông lên, ngước nhìn ra bên ngoài.
—Tựa như ánh nắng mặt trời hoạt bát chiếu vào trong màn tuyết lớn.
“Ây dô.
” Hề Tương Lan cười hề hề: “Quyện đại nhân, tiểu Thượng Nguyên, sao trùng hợp thế, các ngươi cũng ở trên thuyền này à, mau vào mau vào, đừng câu nệ, ngồi xuống đi.
”
Quyện Tầm Phương: “…”
Thượng Nguyên: “…”
Quyện Tầm Phương trợn mắt há mồm, mãi một lúc lâu sau mới run rẩy phát ra tiếng: “Tông, Tông chủ?!”
Mau nói với hắn, đây chỉ là một phương thức bắt phạm nhân đặc biệt!!
Còn Thượng Nguyên thì lại hít sâu một hơi.
Nàng còn chưa lên tiếng cảm thán thì Quyện Tầm Phương đã kêu la như heo bị thọc huyết: “Đừng tin! Hắn nói gì ngươi cũng không được tin!”
Thượng Nguyên: “…”
Ta, ta còn chưa nói gì mà.
Hề Tương Lan cười phá lên, gối đầu trên bắp đùi Thịnh Tiêu nằm nghiêng người sang, giống như tìm ra thú vui mới mà dịu dàng lên tiếng: “Ây dô Quyện đại nhân cần gì phải kích động lớn thế, bình tĩnh đi, ta và Thịnh tông chủ của ngươi hoàn toàn trong sạch, còn chưa lên giường nằm chung đâu.
”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y, tỏ ý đừng nói nữa.
Quyện Tầm Phương run rẩy chỉ tay vào y: “Ngươi, ngươi ngươi…”
“Yên tâm đi.
” Hề Tương Lan thâm tình nói: “Tông chủ nhà ngươi vẫn sạch sẽ.
”
Quyện Tầm Phương: “…”
Thịnh Tiêu đột nhiên nhấc tay đè miệng của Hề Tương Lan lại, cưỡng ép y cấm thanh.
Bàn tay của hắn dày rộng, gần như che khuất hơn nửa khuôn mặt của Hề Tương Lan, kẽ tay của ngón trỏ và ngón cái vừa khéo che ngay chóp mũi của y, hơi thở giống như gió nhẹ quanh quẩn bên kẽ tay hai vòng rồi mới tiêu tán.
Hề Tương Lan bị cưỡng chế nằm ngửa mặt trên đầu gối của hắn, y rất khó chịu với hành động này của hắn nên giơ hai cái tay giống mèo quào ra sức cạy mở bàn tay vững như kiềm sắt kia, còn trừng mắt tỏ rõ sự bất mãn của mình.
“Ưm ưm!”
Thịnh Tiêu làm như không nghe, vẫn giữ nguyên tư thế bịt miệng, lạnh lùng nói: “Đã tra ra?”
Quyện Tầm Phương chợt giật mình, cố gắng cúi thấp đầu để khỏi phải nhìn thấy ‘thuật bắt giữ’ đặc biệt kia, lời ít ý nhiều: “Xác thật là có người ở Trung Châu che giấu thân phận buôn bán Tương Văn ở Ác Kỳ Đạo, ta đã soạn ra danh sách đầy đủ, khoảng chừng chín người, đều là con cháu thế gia.
”
Hắn vừa nói vừa cung kính giơ hai tay dâng lên một tấm ngọc lệnh.
Thịnh Tiêu bình tĩnh nhìn lướt qua những cái tên có trên ngọc lệnh, cuối cùng dừng lại hai cái tên đứng chót.
Họ Thịnh.
Có lẽ Quyện Tầm Phương trong lúc soạn thảo có điều cố kỵ, nên mới đặt hai cái tên này ở cuối danh sách.
Hắn thử thăm dò: “Tông chủ, nên, nên xử lý thế nào?”
Vẻ mặt của Thịnh Tiêu rét lạnh, Thiên Diễn Châu trên cổ tay xoay vòng vòng bắn sét đùng đùng, tất cả một trăm lẻ sáu viên đều hiện lên chữ ‘sát’.
“Giết.
”
Thịnh Tiêu nhả chữ như băng, một chữ nhẹ bẫng giống như hóa thành lôi kiếp cuồn cuộn, mang đến lệ khí khiến người ta phải khiếp sợ.
Tác phong làm việc của Thịnh Tiêu chính là như vậy, người có tội dù là do xui khiến hay có nỗi khổ riêng cũng sẽ giáng thiên lôi đánh tan không chút nương tay.
Còn người vô tội dù có lộ ra vẻ mặt hung dữ xấu xí nhưng nếu Thiên Diễn Châu không tìm ra chứng cứ định tội thì người đó vẫn có thể sống tự do tự tại.
Công đạo của Giải Trĩ Tông chính là thế, pháp bất dung tình.
Quyện – tâm hồn thiếu nữ – Tầm Phương nghe vậy cũng không bất ngờ mấy, cúi đầu đáp: “Vâng.
”
Hề Tương Lan cầm bàn tay của Thịnh Tiêu nãy giờ ngửa đầu nhìn hắn, chẳng biết tại sao bỗng hơi run lên, giống như bị con chữ mang theo lệ khí đó dọa sợ.
Mới nãy y còn nói Thịnh Tiêu mặt lạnh lòng mềm, đối xử tử tế với Thịnh gia…
Giờ bị vả mặt cái bép.
Bép bép.
Quyện Tầm Phương lại nói thêm vài chuyện râu ria không quan trọng, ánh mắt sắc lẹm như đao lia qua lia lại về phía Hề Tương Lan.
Hề Tương Lan thấy cái mặt của hắn thật thú vị, thoải mái duỗi thẳng hai chân ra, cuối cùng cũng tìm được thú vui trên hành trình khô khan tẻ nhạt này, y cố hết sức gạt tay Thịnh Tiêu ra, lúng búng: “Tông chủ, ca ca, ta không nói nữa, để ta hít thở cái đi.
”
Tiếng kêu ‘ca ca’ này tựa như hai luồng sét lớn bổ ầm ầm xuống đầu của Quyện Tầm Phương.
Quyện Tầm Phương trắng bệch cả mặt, thân thể liểng xiểng muốn ngã xuống.
Thượng Nguyên lại phản ứng như cũ, che miệng kinh ngạc nói…
Còn chưa nói thì bị Quyện Tầm Phương như chó điên bắn thuật bế khẩu thiền bắt im miệng, để nàng bớt tin vào mấy lời xàm xí của tên lừa đảo này!
Thịnh Tiêu thấy y thật sự ngoan ngoãn nên thả lỏng tay ra, nói với Quyện Tầm Phương: “Tiếp tục.
”
Quyền Tầm Phương nghiến răng tiếp tục báo cáo công tác.
Chỉ là mới nói được mấy câu thì ánh mắt lại không tự chủ liếc nhìn Hề Tương Lan.
Thịnh Tiêu không che miệng y nữa nhưng Hề Tương Lan vẫn còn nắm tay của hắn, thấy Quyện Tầm Phương nhìn sang bên đây, đột nhiên nhếch môi cười khẽ rồi cầm tay của Thịnh Tiêu đụng nhẹ vào môi mình.
Quyện Tầm Phương: “…”
Môi ngọc chạm nhẹ vào ngón tay, giống như chuồn chuồn lướt nước tạo ra một vòng gợn sóng.
Ngón tay của Thịnh Tiêu khẽ co lại.
Hề Tương Lan chẳng qua chỉ làm một động tác tùy ý