—Còn được hưởng thụ Lan Kiều Kiều—
Ảo cảnh rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Có lẽ khí độ của Thịnh Tiêu quá mức ‘vô tình đạo’, Liễu Trường Hành nhìn không ra Thịnh tông im lặng rốt cuộc là có ý gì, vẫn còn đang nhìn Thịnh Tiêu với ánh mắt lòng mẹ bao la.
Vô cùng mong chờ một giọt máu đầu ngón tay của hắn.
Thịnh Tiêu: “…”
Sắc mặt của Thịnh Tiêu nặng nề có thể vắt được xô nước, hắn hơi nghiêng đầu.
Hề Tương ngồi co ro thành cục, chột dạ hé mắt nhìn xuyên qua kẽ tay, đúng lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn sang của Thịnh Tiêu.
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan ôm mặt sầu đời, mũi chân cũng rụt sát vào hết mức có thể, y nghiến răng há miệng làm khẩu hình với Thịnh Tiêu.
“Câm miệng cho ta!”
Thịnh Tiêu: “…”
Liễu Trường Hành nhận ra tầm mắt của Thịnh Tiêu, nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Hề Tương Lan đang nhe nanh múa vuốt, lạnh lùng nói: “Hề Tuyệt Nhi, mau cúi đầu xuống cho ta! Ngươi còn có mặt mũi trừng người khác hả, ngươi tự kiểm điểm lại chuyện mình làm đi!”
Hề Tuyệt ôm một bụng đầy uất ức không thể giải bày, buồn bực ụp mặt vào lòng bàn tay không nói gì nữa.
Liễu Trường Hành chưa nhận ra chỗ bất ổn, còn đang chờ đợi Thiên Đạo đại nhân vô tình vô dục nhỏ máu phá trận.
Thịnh Tiêu im lặng hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Kêu hắn trả ta linh lực, ta sẽ lập tức phá trận.”
Hề Tương Lan đang nhìn lén qua kẽ tay nghe vậy liền sửng sốt, không thể tin nổi trợn mắt nhìn hắn.
“Hả?” Liễu Trường Hành nhíu mày: “Hề Tuyệt áp chế linh lực của ngươi?”
“Ừ.”
Liễu Trường Hành không hiểu yêu hận tình thù của hai người này, nhíu mày nói: “Cứ xem như trả lại cho ngươi đi, mà ngươi đâu thể dùng linh lực trong ảo cảnh ‘Phùng Đào Hoa’, ngay cả ta cũng không thể chém…”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Đó là ngươi.”
Liễu Trường Hành: “…”
Liễu Trường Hành lại rớt nước mắt lộp độp: “Không ngờ ngươi lại sỉ nhục ta như thế.”
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhắm mắt lại, hoàn toàn bày ra thái độ không trả linh lực không phá trận.
Năm đó hắn bị toàn bộ Chư Hành Trai cho ra rìa không phải là không có nguyên nhân.
Hễ Liễu Trường Hành bị chê ‘kiếm thuật quá kém’ là sẽ khóc ầm một trận, nhưng Thịnh Tiêu không thèm đếm xỉa đến mấy giọt nước mắt của hắn, hắn đành phải vác cái mặt chèm nhẹp nước mắt đến chỗ Hề Tương Lan.
“Tuyệt Nhi, mau trả linh lực lại cho Thịnh tông chủ đi.” Liễu Trường Hành ngồi xuống, cố nén cảm xúc muốn rơi lệ khuyên bảo y: “Tuân Nương còn ở bên ngoài không rõ sống chết, chúng ta ra khỏi đây rồi nói sau.”
Hề Tương Lan cũng trợn mắt há miệng, không ngờ Thịnh Tiêu lại dồn y vào thế bí, khó tin nổi nói: “Ta… Hắn! Dù ta có trả linh lực cho hắn, hắn cũng không thể chém vỡ ảo cảnh được.”
“Ai bảo hắn chém ảo cảnh?” Liễu Trường Hành lấy làm lạ nói: “Hắn đã đáp ứng, có được linh lực sẽ dùng máu đầu ngón tay phá trận.”
Hề Tương Lan: “……”
Hề Tương Lan quýnh quáng cả lên: “Sao ngươi biết máu đầu ngón tay của hắn sẽ có công hiệu?!”
Liễu Trường Hành không vui nói: “Không lẽ ngươi nghĩ người ta cũng giống ngươi, còn nhỏ tuổi đã sa đọa hưởng lạc đánh mất thân xử nam?”
Hề Tương Lan:???
Đây là lần đầu tiên Hề Tương Lan nếm trải cảm giác ăn quả đắng, giận đến mức khóe mắt đỏ hoe, nốt ruồi son trông như sắp thấm ra máu, y run rẩy nói ngắt quãng: “Hắn… Nhưng hắn! Ta… Ta!”
Hề Tương Lan khóc thảm hơn Liễu Trường Hành.
Còn đầu sỏ Thịnh Tiêu vẫn xếp bằng ngồi thiền như thể chẳng liên quan đến mình.
“Ta không trả!” Môi của Hề Tương Lan run lập cập, y nói không lựa lời: “Ta có chết cũng không trả, cùng lắm thì chết chùm ở đây, dù sao ta đã không thiết sống nữa.”
Liễu Trường Hành nhéo nhẹ lỗ tai của y, không vui nói: “Đừng giở tính trẻ con ra— Nếu ngươi lo lắng Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu sẽ làm hại ngươi, ca đây vỗ ngực bảo đảm, cho dù đánh đổi cả mạng sống cũng sẽ bảo vệ ngươi chu toàn không thiếu cọng tóc, không cho hắn làm ngươi bị thương.”
Hề Tương Lan quýnh đến mức đạp đạp chân, từ nhỏ đến lớn y chưa bao giờ chịu cái cảm giác bực bội ‘Biết rõ là hố mà vẫn bị ép nhảy xuống, thậm chí còn không thể giải thích’ thế này.
Hề Tương Lan thấy hắn hố người mà vẫn tỉnh như ruồi ngồi đó thảnh thơi nhập thiền, ác độc nghiến răng ken két, dứt khoát vò nứt chẳng sợ mẻ, lạnh lùng nói: “Rõ ràng Thiên Đạo đại nhân cũng đã đánh mất thân xử nam, có trả linh lực cho hắn thì cũng chẳng làm nên cái đách gì.”
Liễu Trường Hành hơi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại.
Hoa đào theo gió bay tán loạn xung quanh, Thiên Đạo đại nhân ngồi thẳng lưng, trầm ổn nhập thiền, dù bị người ‘mưu hại’ vẫn tâm tịnh như nước.
Rõ ràng Thịnh Tiêu bị thiên lôi của Thân Thiên Xá bổ nát sạch thất tình lục dục, lòng như cây khô, Thập Tam Châu đều xôn xao bàn tán liệu có phải hắn đã tu luyện vô tình đạo thành công rồi hay không.
Chỉ cần nhìn khí chất giếng cổ ngàn năm vô tình vô dục này thôi là không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ động tình của một đóa hoa cao lãnh sẽ như thế nào.
Thế chẳng phải là mặt trời mọc ở đằng tây, trời long đất lở Thiên Diễn tuyệt diệt à?
Chỉ do dự trong một thoáng, Liễu Trường Hành quay đầu lại nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể nào.
Ai cũng biết Thịnh Tiêu không có khả năng đó.
Tuyệt Nhi, tự bản thân ngươi không kiên định đạo tâm, không giữ gìn tinh nguyên, sao lại cắc cớ kéo người vô tội vào bị chửi chung với ngươi chứ?”
“Chẳng lẽ ta còn không biết Thịnh Vô Chước có đánh mất tinh nguyên hay không à?” Hề Tương Lan tức khóc: “Hắn hắn! —Thịnh Vô Chước, mau nói chuyện!”
Lúc đó thiếu niên Hề Tuyệt rất ngô nghê, cảm thấy Thịnh Tiêu quá mức vô tình vô dục, muốn chủ động cho cậu ta được một lần thấy cây sắt trổ bông, Thiên Đạo rủ lòng thương xót, không nghĩ xa tới những thứ khác, thấy hợp thì tiến tới.
Mãi cho đến đêm mưa nọ…
Cậu giống như cành cây bị nước mưa xối cả đêm, sáng ngày mai lẫn ngày mốt đều không bò dậy nổi.
Khi đó Hề Tuyệt mới biết, thì ra tên Thịnh Tiêu đầu gỗ miệng hến này không phải hoàn toàn mất sạch thất tình lục dục, mà ngược lại có đầy đủ không thiếu cái nào.
Lần này Thịnh Tiêu chỉ nói một câu duy nhất, ánh mắt điềm tĩnh không dao động: “Trả ta linh lực.”
Hề Tương Lan tức đến mức muốn nhào tới đánh hắn, mắng: “Trả cái đầu cha ngươi!”
Liễu Trường Hành lật đật ngăn y lại.
“Hắn thật đó!” Hề Tương Lan túm chặt cánh tay Liễu Trường Hành, lần này y không giả vờ đáng thương, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nói: “Ca, tin ta đi mà.”
“Ờ.” Liễu Trường Hành nói: “Thằng nhóc miệng toàn bịa đặt như ngươi không có lấy một câu thật lòng, ta không tin đâu.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không ngờ ngày thường y tạo nghiệp thả ga giờ nó đang từ từ báo lại từng cái một lên người mình, mặt y tràn ngập đau khổ không nói thành lời, ước gì có thể tát mình hai cái bạt tay thật mạnh.
Ba người họ không thể góp nổi hai giọt máu xử nam.
Liễu Trường Hành không dám đối đầu với Thịnh Tiêu, đành phải khuyên nhủ Hề Tương Lan mau chóng đáp ứng điều kiện của Thiên Đạo đại nhân, trả lại linh lực cho Thịnh Tiêu để hắn lấy máu phá trận mới là chuyện quan trọng hàng đầu.
Hề Tương Lan vốn tính có thù tất báo, làm gì chịu nuốt cục tức này, y lạnh lùng phất tay áo, đặt mông ngồi xuống xếp bằng.
“Cứ tổn hại lẫn nhau đi.” Y lạnh lùng nói: “Xem ai có thể tổn hại hơn ai.”
Liễu Trường Hành nhíu mày: “Ba chúng ta đều kẹt trong ảo cảnh, Tuân Nương ở bên ngoài một thân một mình, sợ là sẽ gặp