Đặng Đông đang định ra tay thì sững ra mấy hồi vì tiếng gào thét của Kỷ Lăng, đến khi hoàn hồn lại thì phần thuốc phá hủy gen kia đã rơi vào tay Kỷ Lăng.
Cậu ta nhìn bàn tay trống hoác của mình, lại ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Lăng với vẻ ngơ ngác: ? ? ?
Kỷ Lăng cũng nhìn lại cậu ta, biểu cảm có hơi cứng đờ.
Khi bầu không khí sắp sửa rơi vào trạng thái quái dị…
Kỷ Lăng suýt chút nữa đã phá vỡ thiết lập nhân vật, cậu đảo tròng mắt một vòng, liếc nhìn Đặng Đông một cái rồi hừ lạnh: “Chuyện còn lại để đó cho tôi, cậu phắn sang một bên đi.”
Đặng Đông ngớ cả người, chỉ trong tích tắc đã lộ ra vẻ bừng tỉnh, hóa ra cậu Kỷ muốn tự mình ra tay! Cũng phải thôi, có thể tự tay hành hạ một người xuất sắc như thế thì kích thích biết bao nhiêu kia chứ, suýt chút nữa thì mình đã vượt quá chức phận rồi, đến cả người cậu Kỷ ngắm tới mà cũng dám đụng vào…
Đặng Đông ngượng ngùng cười: “Vâng, tôi hiểu.”
Kỷ Lăng thấy Đặng Đông không phát hiện ra điều gì khác, cứ thế nghe lời đứng qua một bên thì thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù cậu hận không thể ném phứt củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài ngay lập tức, nhưng thứ đồ chơi nguy hiểm thế này ngộ nhỡ rơi vào tay người khác, rồi lại vô tình đâm vào người Ninh Ngọc thì khi đó muốn khóc cũng không khóc nổi, vẫn nên tự mình cầm lấy thì tốt hơn.
Cậu vừa cầu cho Brendon tới nhanh một chút, vừa cầm kim tiêm đi đến trước mặt Ninh Ngọc “diễu võ giương oai”.
Ninh Ngọc lạnh lùng nhìn cậu, đáy mắt toát lên vẻ chán ghét, căm tức.
Anh ta cắn chặt răng, gương mặt cũng hiện rõ vẻ căng thẳng, giống như hận không thể cùng chết chung với cậu vậy!
Kỷ Lăng bị nhìn như thế thì cực kỳ chột dạ, thầm nghĩ, người anh em, xin lỗi anh nhé, tôi cũng chỉ vì muốn sống sót mà quay về nhà thôi… Tôi đảm bảo với anh sẽ không thực sự động tay động chân với anh đâu, nhất định sẽ gói ghém anh cho thật tốt rồi mới đưa đến tay Brendon.
Anh là người thấu tình đạt lý, hiền lành vị tha như thế, nếu như anh biết rõ chân tướng ắt sẽ thông cảm cho tôi thôi đúng không? Nếu như tôi có thể quay về, nhất định tôi sẽ không quên công ơn trời biển này của anh!
Sẵn nhắc về kiếp trước, vì cậu bắt cóc Ninh Ngọc còn suýt chút nữa hủy hoại anh ta, nên đã khiến Brendon giận dữ tột cùng, vì muốn bảo vệ cho Ninh Ngọc nên đã để anh ta vào nhà mình ở.
Cũng chính khoảng thời gian ở nhà Brendon ấy, Brendon càng ngày càng thích một Ninh Ngọc vừa dũng cảm lại vừa bất khuất, mà Cảnh Tùy cũng vì thế mà có những cơ hội được tiếp xúc với Ninh Ngọc, giúp cặp công thụ nảy sinh tình cảm với nhau lần đầu tiên!
Nghĩ đến tầm quan trọng của tình tiết này… Kỷ Lăng hít một hơi dũng khí tiến đến gần Ninh Ngọc thêm nữa, lắc lư phần thuốc phá hủy gen trước mặt anh ta, nở một nụ cười đểu cáng cùng cực, phác họa cực kỳ chuẩn mực dáng vẻ một kẻ tiểu nhân đắc chí, phá lên cười nói: “Không phải vừa nãy anh còn phách lối lắm à? Sao giờ không nói nữa đi?”
Ninh Ngọc nhìn cậu chằm chằm, hơi thở dồn dập, sắc mặt ửng đỏ, nhưng cơn rét buốt thấu xương trong đôi mắt như thể muốn băm cậu ra làm nghìn mảnh.
Anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Cậu giết chết tôi luôn đi!”
Sao lại thế được! Tôi có tự sát cũng không đi giết anh đâu, Kỷ Lăng nghĩ thầm như thế, trên mặt lại nở một nụ cười lạnh lẽo: “Muốn chết ư, đâu có dễ vậy được.”
Đôi mắt Kỷ Lăng dừng ở rất lâu trên người người đàn ông anh tuấn ngút ngàn đang mặc người làm thịt.
Không ngờ người này lại là một người bướng bỉnh khó thuần như thế, khiến người ta nảy sinh một thứ cảm giác khó hiểu… rằng nếu như có thể khiến anh ta cam nguyện quỳ xuống phục tùng dưới chân mình sẽ có thành tựu biết chừng nào.
Dừng dừng dừng! Kỷ Lăng cảm thấy nhất định là mình đang nhập vai sâu quá rồi, lại có thể nảy sinh ra những ý tưởng đáng sợ như vậy.
Thuốc phá hủy gen không thể dùng đến được, cả đời này cũng sẽ không dùng được, vậy nên cậu chỉ có thể hành động theo kiểu dựa vào mồm mép của mình làm nhục Ninh Ngọc để miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, một tay nắm lấy cổ áo Ninh Ngọc kéo xuống một chút, làm lộ ra xương quai xanh xinh đẹp của người đàn ông, cậu chậc chậc mấy tiếng, đôi mắt trắng trợn mang theo ý: ‘Xem thường tôi thì thế nào, bây giờ chẳng phải anh đang ở trong tay tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm hay sao?’ Muốn làm gì thì làm đi ~ Muốn làm gì thì làm đi, muốn làm gì thì làm đi chứ ~
Kỷ Lăng ‘hừ’ một tiếng theo bản năng, vươn tay phải nhấc cằm Ninh Ngọc lên, chịu đựng hơi thở nóng hổi phả lên mặt, nói với vẻ hung tợn: “Tôi sẽ cho anh biết, cái gì gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Đặng Đông đứng một bên nhìn mà muốn gấp gáp hộ luôn, cậu ta thầm nghĩ sao mà cậu Kỷ không ra tay luôn đi, có phải dài dòng văn tự quá rồi không? Cậu ta nhìn vóc người đầy quyến rũ của Ninh Ngọc đang bị kẹt ở nơi đó không động đậy được, không kiềm được nuốt nước miếng cái ực, hận mình không thể tiến lên đoạt lấy vật trong tay Kỷ Lăng, nhưng rốt cuộc, cậu ta cũng không có lá gan cắt ngang nhã hứng của Kỷ Lăng… chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Chờ cậu Kỷ chơi xong rồi thì biết đâu sẽ đồng ý cho cậu ta chơi thêm một chút, thế cũng được…
Kỷ Lăng “hèn hạ, vô sỉ, hung thần ác sát” đứng trước mặt Ninh Ngọc cả ngày trời, tay huơ huơ bình thuốc phá hủy gen trước mặt anh ta, nhìn thì giống vẻ kiêu ngạo thiếu đòn vậy thôi chứ trong lòng cậu đang gấp phát điên lên được…
Bởi vì cậu sắp hết cái để nói rồi!
Tại sao Brendon còn chưa tới nữa!
Lồng ngực Ninh Ngọc phập phồng, mồ hôi tuôn xối cả thấm ướt vạt áo anh ta, trông chật vật vô cùng, thế nhưng trong đôi mắt màu xanh lá cây vẫn mang thần thái sắc bén như cũ, sau một khoảng lặng yên ngắn ngủi, anh ta nhìn Kỷ Lăng, cười nhạo cậu: “Thật à… Tôi nhìn nãy giờ, cậu cũng có dám giết tôi đâu.”
Đôi mắt Kỷ Lăng trợn trừng, trông hệt như mèo giẫm phải đuôi, cất giọng the thé: “Ai không dám giết anh chứ!”
Chân mày Ninh Ngọc nhướng lên, anh ta nhìn chòng chọc cậu với vẻ khinh miệt: “Vậy thì cậu cứ ra tay cho tôi xem thử đi.”
Kỷ Lăng mạnh mẽ phản bác: “Giết chết anh vậy thì lợi cho anh quá rồi!”
Ninh Ngọc nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi thấy cậu không dám thì có.”
Kỷ Lăng giẫm mạnh chân: “Anh muốn khích tôi ra tay chứ gì? Đừng có mơ!”
Ninh Ngọc nói: “Thế thì sao nào? Cậu có giỏi thì cứ ra tay đi…” Anh mở to mắt, trong đôi mắt ấy tràn đầy vẻ châm chọc đầy buốt giá, rồi anh gằn từng chữ một: “Hay là, cậu sợ Bệ hạ sẽ trách cứ cậu.”
Kỷ Lăng nghe thấy thế thì vẻ mặt “giận đến không kiềm chế nổi”, cái lùm mía nó, anh nói câu nào khác thì tôi còn có thể làm bộ nhẫn nhịn một tí, nhưng anh nhắc đến Cảnh Tùy thì là anh đang chọc đến vảy ngược của nguyên chủ rồi, không cho biết nếm mùi đau khổ thì không xong đâu!
Bàn tay níu lấy cổ áo Ninh Ngọc của cậu dùng sức quá nhiều nên run rẩy, bỗng dưng cậu nâng tay phải lên kề sát ống tiêm ngay cổ anh ta, hung ác dọa: “Anh đừng có tưởng bở là tôi sẽ không làm gì anh.”
Ninh Ngọc phá lên cười, đôi mắt lạnh giá: “Vậy thì cậu nói được làm được đi.”
Kỷ Lăng: “...”
Anh hai à anh bị gì vậy, cho bậc thang đi xuống giùm đi chứ? QAQ
Tôi biết anh sống một đời “chết vinh còn hơn sống nhục”, chắc chắn sẽ không cúi đầu trước thế lực xấu xa… Nhưng làm người đôi lúc cũng phải biết co biết giãn chứ, tình huống đặc biệt thì phải xử lý bằng phương pháp đặc biệt, giữ gìn cánh rừng xanh thì sợ gì mai này không có củi đốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.
Một con kiến hôi như tôi còn biết sống cho qua ngày đoạn tháng… anh hùng hổ dọa người như thế là đang làm khó tôi lắm, biết không.
Cho nên, tại sao tới giờ này rồi mà Brendon vẫn chưa tới!
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng bắt đầu hơi luống cuống, cậu thầm nghĩ kỳ này khác với kỳ trước, đây cũng chỉ là ý muốn nhất thời của mình, biết đâu Ninh Ngọc không biết nên chưa kịp cầu cứu? Kỷ Lăng nghĩ đến đó thì thấy cả người bắt đầu bất ổn, vở kịch này làm sao diễn tiếp được đây…
Cậu trừng mắt nhìn chòng chọc Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc cùng lạnh lùng nhìn lại cậu.
Đặng Đông nhìn tình cảnh trước mắt mà đần thối cả ra.
Chẳng hiểu tại sao mà cậu ta lại có cảm giác rất quái lạ, cứ như thể Ninh Ngọc rất muốn Kỷ Lăng ra tay, nhưng Kỷ Lăng lại chẳng dám ra tay… Không không không, đây chắc chắn là ảo giác của cậu ta thôi.
Sao mà cậu Kỳ lại không dám ra tay cho được!
Bầu không khí rơi vào sự yên lặng đáng sợ.
Cho đến khi một tiếng vang lớn đột ngột truyền tới, phá vỡ sự yên tĩnh ở nơi này!
Cánh cửa kim loại dày nặng ầm ầm sụp đổ, một người đàn ông cao lớn lạnh lùng theo đó xuất hiện tại cửa.
Anh ấy đứng ngược sáng, gương mặt lạnh như tiền đứng dưới bóng mờ lộ ra góc cạnh rất rõ ràng, mang một mái tóc màu đỏ đậm, một đôi mắt màu xám nhạt toát ra sát ý lẫm liệt khiến người ta không rét mà run… Người tới không phải Brendon thì còn ai!
Vẻ mặt vui mừng của Kỷ Lăng khựng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông từ trên trời lao xuống, cứ như cậu đang nhìn siêu anh hùng cứu cậu từ trong biển lửa vậy!
Cuối cùng anh cũng tới rồi!
Vẻ mặt sợ hãi của Đặng Đông cũng lộ ra rõ ràng, đôi môi run rẩy vì sợ hãi, thiếu điều muốn ngồi bệt mông xuống đất.
Sao, sao lại như thế được!
Chỉ có một mình Ninh Ngọc tạm coi như bình tĩnh, anh ta khẽ khàng thở phào một hơi, cơ thể căng thẳng suốt từ nãy giờ từ từ thả lỏng.
Cuối cùng cũng tới rồi.
Brendon xông vào, vừa liếc mắt đã thấy Ninh Ngọc quần áo xốc xếch đang bị trói trông rất khổ sở, mà một tay Kỷ Lăng đang cầm thuốc phá hủy gen kề lên cổ Ninh Ngọc.
Con ngươi anh ấy co rút, sải bước tiến lên siết chặt cổ tay Kỷ Lăng, lạnh lùng quát: “Cậu đang làm gì vậy!”
Kỷ Lăng đau đến mức kêu lên một tiếng, buông bàn tay đang giữ thuốc phá hủy gen để nó lăn lốc trên mặt đất, lăn đến bên chân Brendon.
Nhìn thấy vẻ tức giận đến mức không thể kiểm soát được vẻ mặt của Brendon, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng cậu vẫn sợ đến mức tái xám mặt mày theo bản năng.
Brendon nhìn thấy mặt mũi tái nhợt hẳn đi của Kỷ Lăng thì ngẩn ra một chốc, như thế có một chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đỉnh đầu anh ấy xuống.
Cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại từ cơn tức giận kia.
Sau khi anh ấy nhận được tín hiệu cầu cứu của Ninh Ngọc thì lập tức chạy tới đây, chỉ biết rằng Ninh Ngọc đang gặp nguy hiểm chứ cũng không biết kẻ chủ mưu là ai, bởi vì kiếp này có quá nhiều chuyện đã thay đổi.
Ban đầu Brendon cũng không hề liên tưởng đến Kỷ Lăng… Anh ấy vừa xông vào đã thấy thuốc phá hủy gen, rồi nghĩ đến công dụng của thứ thuốc này nên nỗi giận dữ không sao kiềm chế bộc phát, vậy là theo bản năng tiến lên ngăn cản Kỷ Lăng.
Bấy giờ tỉnh táo lại, Brendon mới nhận ra sự hấp tấp ban nãy của mình, bèn chậm rãi thả tay ra.
Nếu như là Kỷ Lăng thì hẳn mọi chuyện sẽ không giống như nó đang hiển hiện bên ngoài.
Thật ra thì kiếp trước cũng đã từng xảy ra chuyện y hệt rồi.
Kiếp trước, sau khi Kỷ Lăng bị anh ấy đuổi cổ khỏi Bộ Quân sự, vì căm ghét nên đã sai người bắt cóc Ninh Ngọc, khi đó cũng là anh ấy đến cứu, khi đó Kỷ Lăng đã sắp sửa ra tay thành công với Ninh Ngọc rồi, nên anh ấy không hề do dự xuất chiêu đá Kỷ Lăng bị thương.
Lần ấy anh ấy đã để mặc cho nỗi tức giận, chán ghét trong lòng mình chi phối, nên đã bỏ qua rất nhiều chi tiết vốn nên phát hiện ra từ lâu.
Mãi cho đến khi Kỷ Lăng đã chết đi bao nhiêu năm, anh nhớ lại đoạn ký ức kia vô số lần thì mới dần dà nhận ra, có lẽ năm ấy mình đã trách nhầm cậu thiếu niên đó rồi.
Khi ấy Kỷ Lăng đã chiếm thế thượng phong, nếu như cậu thật sự muốn ra tay hại Ninh Ngọc thì làm sao lại để mình có cơ hội cứu một Ninh Ngọc hoàn toàn lành lặn ra kia chứ? Kỷ Lăng vốn dĩ có vô số cách thức có thể khiến mình không thể đến cứu kịp, Brendon hiểu quá rõ mớ thủ đoạn đê hèn của đám quý tộc Đế quốc sống xa hoa kia, cũng biết họ có thể làm đến mức độ nào… thế nhưng Kỷ Lăng không hề làm như vậy.
Thật ra thiếu niên ấy cũng không muốn tổn thương đến ai cả… Chẳng qua cậu không nuốt trôi cơn tức này được, lại quá ghen tị với Ninh Ngọc nên mới dùng cách thức này để vớt vát mặt mũi.
Dù cho anh ấy có không đến, hẳn cậu cũng sẽ không thật sự ra tay làm hại Ninh Ngọc.
Nói cho cùng, cậu cũng