Ở trung tâm Hoàng thành rộng lớn, ngoại trừ Tinh Cung Đế quốc nguy nga tráng lệ ra thì chỉ còn dinh thự Công tước của Carlos là chiếm vị trí lớn nhất.
Nghe nói gia tộc của Đại Công tước Carlos là một trong những gia tộc có truyền thừa lâu nhất của Đế quốc, sớm nhất có thể lùng ngược đến tận thời đại trái đất xa xôi, tài phú khổng lồ của gia tộc gần như không thể dùng con số để đo lường, nội tình cực kỳ sâu xa, mà tất cả những thứ này nằm trong tay Carlos không những không suy sút mà ngược lại còn tiến lên thêm một tầng nữa, quyền thế tài phú khiến vô số quý tộc của Đế quốc đều khó có thể sánh được, là gia tộc đỉnh cấp nhất hiện tại.
Đây cũng là mấu chốt quan trọng khiến Carlos có thể đối chọi với Cảnh Tùy xuyên suốt cả cuốn sách, thực lực của anh ta thật sự quá mạnh!
Có điều Đại Công tước Kỷ Đình không thuộc vào phe phái của Carlos, ông không hề muốn tham dự vào tranh đấu giữa Carlos và Cảnh Tùy, vì vậy Kỷ Lăng và Carlos không có giao thiệp gì quá nhiều, dẫn đến kiếp trước Kỷ Lăng còn chưa từng đến cái dinh thự Công tước này.
Tuy cũng kêu một tiếng chú Carlos, nhưng đại khái cũng chỉ giống với một vị trưởng bối quen thuộc bình thường thôi.
Kỷ Lăng tò mò đánh giá cánh cổng dinh thự Công tước cực kỳ hoành tráng trước mặt, sau khi ổn định lại tinh thần liền bước xuống xe.
Nếu Carlos đã dám quang minh chính đại mời cậu, thì đương nhiên sẽ không lấy mạng của cậu, nhất định sẽ phải đưa cậu quay về một cách hoàn hảo, đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Kỷ Lăng dám nhận lời mời.
Dù sao cũng sẽ không chết, vậy thì còn gì đáng sợ chứ?
Quản gia Anderson cung kính nghênh đón Kỷ Lăng bước vào, ông ta đã sớm nhận được lời dặn dò của ngài Công tước, nhất định phải chăm sóc tốt cho Kỷ Lăng, phải đối đãi với cậu như chủ nhân của nơi này, không được khiến cậu cảm thấy có chút không vui nào.
Đây là lần đầu tiên ngài Công tước xem trọng một người như vậy, cho dù trong lòng Anderson không hiểu, không biết một tên ăn chơi nổi danh trong Đế Tinh như Kỷ Lăng thì có chỗ nào đáng để ngài Công tước đối đãi trịnh trọng, nhưng ông ta vẫn nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh.
Anderson dẫn Kỷ Lăng đến bên khu kiến trúc ngày thường ngài Công tước hay sinh sống rồi cung kính nói: “Ngài Công tước có việc nên tạm thời chưa quay về được, ngài có thể ở đây nghỉ ngơi chờ đợi một lát.”
Kỷ Lăng nhìn vườn hoa xinh đẹp xanh mát rậm rạp trước mắt, bốn phía đều trồng các loại thực vật cây hoa quý hiếm, ở nơi sâu cùng của con đường trong vườn hoa là một tòa kiến trúc ba tầng kiểu châu u cổ điển, đột nhiên có một loại cảm giác lịch sử lắng đọng tràn đầy nặng nề.
Đem so sánh với những bụi cây sắt thép mang đầy cảm giác thời đại Tinh Tế khoa học kỹ thuật huyền huyễn ở khắp mọi nơi bên ngoài, thì đến đây khiến người ta đột nhiên có một loại cảm giác như vừa xuyên qua thời gian.
Uầy, không ngờ Carlos lại là một người thích hoài niệm cái cũ như vậy.
Kỷ Lăng gật đầu nói: “Được.”
Anderson phân phó hầu gái và người làm trong nhà chuẩn bị trà nước điểm tâm tinh xảo cho Kỷ Lăng, lại dặn dò mọi người hầu hạ Kỷ Lăng cho tốt rồi mới xoay người rời đi.
Kỷ Lăng đi lòng vòng bên trong, trong mũi ngửi được mùi hương của hoa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh đậm phía trên, phong cảnh thật sự đẹp vô cùng.
Cậu đang ngắm nơi này, nhưng không biết người khác cũng đang ngắm cậu.
Người hầu bên trong dinh thự Công tước đều tò mò mà nhìn thiếu niên đẹp như tinh linh kia đi lại giữa không gian sắc xanh, đây chính là Kỷ Lăng nổi danh với những trò ăn chơi trác táng kia, con trai bảo bối duy nhất của Đại Công tước Kỷ Đình, nghe đồn cực kỳ ngang ngược bá đạo, không chuyện ác nào không làm, vô cùng kiêu căng… thì ra cậu lại có bộ dáng thế này, lúc không làm chuyện xấu lại có vẻ năm tháng yên bình như vậy…
Vậy nên người có dáng vẻ xấu chưa chắc là người xấu, người có bộ dạng đẹp cũng chưa chắc là người tốt, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!
Hơn nữa mọi người đều không ngờ là ngài Công tước lại yêu thích cưng chiều cậu như vậy, ngay cả nơi này mà ngài ấy cũng cho cậu vào.
Phải biết rằng dinh thự Công tước cực kỳ rộng lớn, có rất nhiều khu vực, nhưng khu vực mà ngày thường Carlos hay ở lại này lại là một vùng đất cấm.
Ngoại trừ thỉnh thoảng gặp người thân tín của mình trong thư phòng thì Carlos chưa bao giờ cho người ngoài vào đây, càng đừng nói là cho một thiếu niên ăn chơi tùy ý đi dạo khắp nơi như vậy.
Đây là lần đầu tiên đám người hầu thấy ngài Công tước tiếp đãi khách ở đây, sự đặc biệt của Kỷ Lăng hoàn toàn không cần nói cũng biết, vì vậy ai ai cũng cực kỳ cung kính với cậu, không dám có chút lơ là.
Kỷ Lăng không hề biết đám người hầu kia đang nghĩ gì, cậu vừa đi vừa bắt đầu suy ngẫm, phải làm sao mới có thể có được manh mối ở chỗ này, hay là nhân lúc Carlos chưa về trước hết cứ xem thử có thể phát hiện ra được gì không đã.
Vì vậy Kỷ Lăng liền xoay người đi vào nhà.
Vật liệu xây dựng của tòa kiến trúc này không phải là các loại kim loại thường thấy, mà là dùng đá và các loại gỗ quý hiếm làm vật liệu chính, phải biết rằng ở thời đại Tinh Tế, những vật liệu này còn quý hơn kim loại gấp nhiều lần.
Trong phòng khách rộng rãi, bốn phía bố trí các loại vật trang trí, mỗi một vật đều cực kỳ cao cấp.
Khắp nơi đều có thể thấy sự xa hoa khiêm tốn.
Kỷ Lăng vừa nhìn vừa chậc lưỡi cảm thán trong lòng, có điều hôm nay cậu tới đây không phải là để quan sát Carlos có bao nhiêu tiền, mục đích của cậu là tra xét xem trong nhà Carlos có manh mối về việc trùng sinh hay không, vì vậy cậu cũng không ở lại lâu trong phòng khách liền thuận theo cầu thang xoắn ốc mà đi lên trên, lúc đến tầng hai liền nhìn thấy cuối hành lang có một cánh cửa gỗ thật cực kỳ dày nặng, vì vậy liền định qua đó xem thử.
Nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị một người hầu ngăn lại, người hầu cung kính cúi người nói: “Nơi này là thư phòng của ngài Công tước, ngài không được vào.”
Ngay lập tức mắt Kỷ Lăng liền sáng lên, thì ra nơi này không được vào hả?
Cậu đi loanh quanh ở nơi này cả nửa ngày chính là muốn xem thử có nơi nào không giống bình thường không.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của người hầu này liền biết ngày thường thư phòng này tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tùy ý vào, vậy nên mới ngăn mình lại.
Thư phòng à… thông thường đều là nơi cơ mật, càng không cho vào thì cậu càng muốn vào!
Chính là nơi này rồi!
Ngay tức thì Kỷ Lăng liền lộ ra vẻ mặt không vui, lạnh lùng trách mắng: “Tránh ra, ngươi lại dám ngăn cản ta.”
Người hầu kia thầm kêu khổ trong lòng, cậu ta thật sự không hề muốn ngăn Kỷ Lăng lại, Kỷ Lăng không phải là người mà cậu ta có thể đắc tội được, nhưng nếu như để người ta tùy ý đi vào thư phòng của ngài Công tước thì cậu ta cũng chỉ có con đường chết, vì vậy đành nhỏ giọng cầu xin: “Xin ngài hiểu cho, nơi này thật sự không thể vào.”
“Cút ngay.” Kỷ Lăng nhấc chân đá người hầu kia đi, sau đó liền không chút do dự mà tiến lên trước đẩy cửa ra.
Người hầu ngã ngồi trên đất, trơ mắt nhìn Kỷ Lăng nghênh ngang hoành hành đi vào thư phòng của ngài Công tước, cậu ta sợ tới mức sắc mặt trắng bệnh, hai chân run rẩy, không dễ gì mới bò dậy được liền xoay người vội vàng xông ra ngoài, chuyện này cậu ta đã không thể khống chế được, chỉ có thể báo lại cho Anderson đại nhân thôi!
Kỷ Lăng đi vào, vừa nhìn liền có thể thấy được kệ sách cao lớn bao phủ nguyên một mặt tường ở phía đối diện, cậu nhìn quanh bốn phía, sau đó mới đi thẳng đến bàn sách rộng lớn đằng trước, nơi này chắc là nơi Carlos làm việc rồi.
Kỷ Lăng hùng hổ trực tiếp quan sát tỉ mỉ hết đồ vật trên bàn một lượt, sau đó kéo hộc tủ ra lật tung lên, tiện tay trộn lẫn thư từ cùng giấy tờ loạn xạ vào nhau, gần như hoàn toàn không quan tâm khi bị phát hiện thì sẽ gánh lấy hậu quả gì.
Nhưng rất nhanh Kỷ Lăng liền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Tuy nơi này cũng có một số thứ quan trọng, vì dụ như thư từ qua lại giữa Carlos và những quý tộc khác, cùng một số báo cáo thu nhập từ sản nghiệp trên danh nghĩa của Carlos, nhưng lại không có bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện trùng sinh… nhưng rồi trong đầu cậu đột nhiên hiện lên một ý tưởng, cho dù Carlos thật sự đã trùng sinh thì chắc sẽ không rảnh tới mức viết nhật ký ghi chép lại quá trình trùng sinh của mình nhỉ? Vì vậy muốn kiếm được manh mối gì từ đây e rằng không phải chuyện dễ dàng gì.
Kỷ Lăng lật tung hết mọi thứ trên bàn sách của Carlos mà cũng không có thu hoạch gì, sau đó cậu liền quay đầu nhìn về phía giá sách ở sau lưng, hơi nhướng mày, liền chuyển cái thang bên cạnh qua trèo lên.
Hệ thống thật sự nhìn không nổi nữa, nói: “Tôi kiến nghị cậu không nên làm như vậy, cậu đã suy nghĩ đến hậu quả khi làm như vậy chưa?”
Kỷ Lăng hừ lạnh một tiếng, bọn họ còn đang chiến tranh lạnh đó!
Vả lại đương nhiên cậu đã suy nghĩ đến hậu quả khi mình làm như vậy rồi, không cần hệ thống nhắc nhở, cậu chính là muốn xem thử rốt cuộc Carlos có thể bao dung nhẫn nhịn mình tới mức nào.
Kỷ Lăng cau mày, lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Kiếp trước sau khi mình bị lưu đày liền ngoài ý muốn gặp được Carlos đang bị Cảnh Tùy và Brendon liên thủ truy sát, vì vậy mang tâm lý muốn bảo vệ cái mạng của mình mà cậu đã cứu Carlos một lần, giấu anh ta trong nhà mình.
Lúc Carlos rời khỏi chỗ của cậu thì có nói với cậu một câu: ‘Để báo đáp, tôi sẽ giúp cậu làm một chuyện.’
Lúc đó Kỷ Lăng căn bản không tin lời Carlos nói, cũng không cho rằng anh ta sẽ thật sự báo đáp mình, vậy nên không hề xem chuyện này là thật, nhưng chưa được bao lâu cậu liền nghe thấy tin tức Ninh Ngọc bị bắt cóc.
Đây là chuyện không hề xảy ra trong nguyên tác, cũng là chuyện duy nhất ở kiếp trước thoát khỏi tình tiết chính của truyện.
Chuyện này vốn không nên xảy ra.
Lúc đó Kỷ Lăng cực kỳ hoảng loạn, sau khi bình tĩnh lại thì cậu đột nhiên nhớ tới trước khi rời đi Carlos nói sẽ giúp cậu làm một chuyện, chắc không phải là giúp cậu đối phó Ninh Ngọc đấy chứ? Người bắt cóc Ninh Ngọc là Carlos?
Kỷ Lăng ôm tâm lý mèo mù vớ phải cá rán mà thử thăm dò hỏi Carlos chuyện này, ai ngờ Carlos lại không chút do dự liền thừa nhận!
Lúc đó Kỷ Lăng đã kinh ngạc tới sững người, Carlos lại thật sự vì muốn báo đáp cậu mà giúp cậu giết Ninh Ngọc, nhưng mình chưa từng yêu cầu như vậy mà, anh ta có cần tự tiện ra quyết định như vậy không hả? Cảm giác bản thân mình thật đúng là bị người ta bẫy chết…
Nhưng rất nhanh Kỷ Lăng liền nhận ra được có lẽ chuyện này không hề đơn giản như vậy, trước nay Carlos làm việc luôn có mục đích rõ ràng, anh ta bắt cóc Ninh Ngọc, nói là vì giúp mình còn không bằng nói là vì muốn đối phó Cảnh Tùy, như vậy vừa có thể báo thù Cảnh Tùy, đạt được mục đích của bản thân, lại vừa ‘thuận lợi báo đáp’ cậu, đây chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích hay sao?
Đối mặt với biến cố như vậy, đương nhiên Kỷ Lăng sẽ không thể để Ninh Ngọc chết được, vì vậy cậu dứt khoát tương kế tựu kế, đưa ra yêu cầu với Carlos rằng muốn gặp Ninh Ngọc một lần, giả vờ như để trút giận, nhưng thực chất lại là muốn tạo ra cơ hội cho Ninh Ngọc chạy trốn.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Carlos làm như vậy mục đích chủ yếu nhất là vì đối phó Cảnh Tùy, nhưng thật ra… có thể thật sự có một bộ phận nguyên do rất nhỏ rất nhỏ là vì muốn báo đáp mình?
Giả dụ như kiếp trước Carlos định vì mình mà giết chết Ninh Ngọc, vậy kiếp này anh ta chưa gì đã muốn hành động thay cậu giết Ninh Ngọc dường như cũng miễn cưỡng liên kết được…
Suy nghĩ này khiến Kỷ Lăng không ngừng sửng sốt, cậu cứ luôn cảm thấy Carlos không thể nào là loại người ‘có ơn báo ơn’ như vậy được, nhưng từng hành động cử chỉ của Carlos lại thật sự không còn lý do nào khác thích hợp hơn để giải thích.
Vả lại con người Carlos luôn tâm tư thâm trầm, không để lộ vui giận.
Anh ta không giống Brendon, Brendon là một chiến sĩ đường đường chính chính, làm người quang minh chính đại, người anh ta coi trọng liền có thể nâng lên trời, người anh ta coi thường thì có thể giẫm đạp trên mặt đất, đối với bạn bè thì bình tĩnh đáng tin, đối với kẻ địch thì không chút lưu tình, trước nay đều luôn coi thường chuyện che giấu việc yêu thích hay chán ghét đối với một người.
Nhưng Carlos lại không bao giờ để lộ cảm xúc ra trên mặt, từng hành động từng cử chỉ của anh ta đều khiến người ta không thể hiểu thấu được.
Kỷ Lăng thật sự không nghĩ không ra, một Carlos đã trùng sinh sẽ có thể làm ra những chuyện như thế nào.
Cậu vừa lơ đễng vừa lật tìm trên giá sách của Carlos, lật mãi lật mãi liền lộ ra vẻ mặt bất ngờ, không ngờ Carlos lại có thói quen sưu tầm cổ tịch, sở thích lại đơn giản bình thường như vậy… cậu lại thấy được mấy cuốn Thánh Kinh không cùng phiên bản trên giá sách! Còn có vài cuốn sách chữ hán giản thể nữa!
Kỷ Lăng cầm cuốn sách, vẻ mặt có chút cảm khái, cảm giác này có lẽ giống với việc tìm thấy trong nhà có giáp cốt văn và chữ tượng hình trong nhà của người Trái Đất hiện đại nhỉ…
Vả lại nội dung của cuốn sách còn cực kỳ thú vị, vừa hay có một cuốn sách chữ hán giản thể Kỷ Lăng có thể xem hiểu, nó miêu tả đến lịch sử phát triển của nhân loại sau khi bước ra khỏi trái đất, phong phú đa dạng, dẫn chứng đầy đủ cực kỳ tỉ mỉ, Kỷ Lăng không tự chủ được mà xem tới mức mê mẩn, trên mặt không ngừng hiện lên vẻ kinh ngạc thảng thốt.
Thế giới quan của cuốn sách này vô cùng chân thực, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy cũng miêu tả tỉ mỉ đến thế, quả thật giống hệt với một thế giới chân chính.
May mà thời gian mình ở lại đây không dài, vả lại cuối cùng cậu sẽ phải về nhà.
Nhưng đối với con người đang sinh tồn trong thế giới này thì thế giới này hoàn toàn là chân thực nhỉ…
Thật như giả, giả cũng như thật, ai có thể nói rõ được chứ?
Chính ngay lúc này, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân có hơi gấp gáp.
Kỷ Lăng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Carlos đang được người hầu vây quanh đi đến, dường như anh ta vừa nhận được tin tức mà từ bên ngoài chạy vội về, có điều vẻ mặt anh ta vẫn bình thản như cũ, khóe môi còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Carlos ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trên cầu thang, thiếu niên ngồi đó hai chân nhẹ nhàng lắc lư, mái tóc vàng được ánh nắng chiếu vào hiện lên vẻ dịu dàng xinh đẹp, đôi mắt xanh dương linh động có hồn, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng miết lên bìa sách được bọc da đen, cậu nâng mắt nhìn về phía anh ta.
Thật ra… trước đó anh ta vốn không dám chắc Kỷ Lăng sẽ chấp nhận lời mời của anh ta, vì dù sao lúc cậu thiếu niên ấy đối mặt với anh ta thì đều tỏ vẻ câu nệ.
May mà, cậu vẫn đến rồi.
Vẻ mặt Carlos tràn đầy vẻ dịu dàng, anh ta cười nói: “Cậu ở đây à?”
Kỷ Lăng ngồi trên thang gấp, cao cao tại thượng mà từ trên cao nhìn xuống Carlos, chiếm hết ưu thế, dùng khí thế đã tích cóp rất lâu của mình bày ra vẻ không vui nhướng mày nói: “Tôi cảm thấy chú Carlos không phải thật lòng muốn mời tôi đến thì phải, tôi muốn về nhà!”
Trên mặt Carlos lập tức hiện lên vẻ không hiểu, anh ta chau mày nói: “Tại sao lại nói như vậy? Có chỗ nào khiến cậu cảm thấy không vui sao?”
Trong giọng nói của Kỷ Lăng mang vẻ uất ức cùng bất mãn, cậu chớp chớp mắt: “Tôi chẳng qua chỉ là muốn vào tìm cuốn sách xem để giết thời gian thôi, nhưng người của chú lại không cho tôi vào.”
“Cái này không được cái kia cũng không được…” Khóe miệng Kỷ Lăng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng: “Sớm biết vậy thì tôi đã không tới rồi.”
Carlos im lặng một lúc, nói: “Tôi biết rồi.”
Kỷ Lăng nói xong liền hồi hộp nhìn Carlos, anh biết cái gì? Tôi cũng muốn xem thử anh sẽ xử lý cái người đã làm rối loạn hết thư phòng của anh là tôi như thế nào đây! Nơi này nơi cơ mật của anh đó!
Tuy cậu nghi ngờ Carlos đã trùng sinh, nhưng điều này không đại diện cho việc cậu dám ngang ngược thích làm gì thì làm, dù sao Carlos cũng không phải kiểu người lương thiện chính trực, mà là kiểu người lạnh lùng tàn nhẫn vui giận bất thường.
Cậu