Tuy giờ là thời đại tinh tế, nhưng truyền thống quyết đấu lại được lưu truyền.
Đối với các quý tộc mạnh mẽ của Đế quốc thì khi có mâu thuẫn không thể điều tiết có thể dùng quyết đấu để giải quyết.
Đây là thủ đoạn thể hiện vinh dự chung cực.
Quyết đấu do quý tộc khởi xướng là vô cùng trang nghiêm, đồng thời chịu sự bảo hộ của pháp luật Đế quốc.
Một khi bắt đầu sẽ không dễ chấm dứt, là sự kiện rất thần thánh.
Hơn nữa, mỗi trận quyết đấu đều sẽ được truyền trực tiếp trên toàn mạng, chịu sự chú ý của nhân dân toàn Đế quốc.
Vậy nên tuy truyền thống này được giữ lại, nhưng trừ khi có thù sâu hận lớn vô cùng, các quý tộc sẽ không dễ dàng khởi xướng quyết đấu.
Bởi một khi thua trận, nhẹ thì mất sạch danh dự, nặng thì mất luôn tính mạng.
Cho dù là với các quý tộc cao cao tại thượng thì đánh bạc danh dự và tính mạng cho một trận chiến, được ăn cả ngã về không cũng không phải chuyện nhỏ.
Bằng vào thân phận cao quý và thanh danh...!ác liệt của Kỷ Lăng lại đi khiêu chiến một bình dân, còn là một bình dân làm nghề thần tượng có danh hiệu ngôi sao tương lai, lập tức khiến khắp mạng sôi trào, hiệu quả không khác gì sóng thần! Đầu tiên, nếu bàn về thân phận thì đây là lớn bắt nạt nhỏ, nếu bàn về thực lực thì là tự rước lấy nhục.
Lại liên tưởng đến scandal của Cảnh Tùy và Ninh Ngọc truyền ra thời gian trước, mọi người bắt dầu mặc sức tưởng tượng mấy trăm nghìn chữ về câu chuyện yêu hận tình thù vô cùng éo le tràn đầy kịch tính giữa ba người.
Nhiệt độ tăng lên nhanh chóng, lưu lượng mỗi giây mỗi phút đều đang không ngừng tăng lên, đề tài cũng đổi mới liên tục.
Kỷ Lăng không để ý đến chuyện này, mãi tới khi thấy được Ninh Ngọc đáp lại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu tắt mạng đi, không đếm xỉa đến sóng to gió lớn ngập trời bên ngoài, tung tăng chuẩn bị đi tặng đồ ăn.
Nhưng Kỷ Lăng không để ý lời đồn bên ngoài không có nghĩa là người bên cạnh cậu cũng không để ý.
Người đầu tiên tìm cậu là ba mẹ cậu.
Phu nhân Marina vừa vào cửa đã sốt sắng hỏi: “Cục cưng, con đang làm gì vậy hả?”
Đại Công tước Kỷ Đình mặt mày ngưng trọng, trầm giọng nói: “Tiểu Lăng, con quá xúc động rồi.”
Kỷ Lăng cúi đầu không hé răng nói câu nào, thật ra dù nguyên chủ có ra sao thì ít ra cũng có ba mẹ thật lòng yêu thương.
Tuy cậu chỉ dựa theo cốt truyện mà đi, nhưng nhìn ba mẹ như vậy cậu vẫn sẽ áy náy.
Bản thân làm như vậy không làm thương tổn bất cứ ai, nhưng ba mẹ lại là người phải chịu tổn thương.
Phu nhân Marina thấy con trai ủ rũ thì đau lòng vô cùng, đôi mắt hành tràn đầy vẻ lo lắng, quay sang nói với chồng mình: “Anh nghiêm khắc thế làm gì? Dọa sợ con trai rồi đây này!”
Vẻ mặt Đại Công tước Kỷ Đình rất khó nhìn, lần đầu tiên không thuận theo lời của vợ mà trầm giọng chỉ trích: “Đã bảo em làm hư nó rồi, cho nên nói mới xằng bậy không biết đúng mực như thế.”
Phu nhân Marina căm tức lườm ông: “Sao anh không nói là thằng ranh dân đen kia quá kiêu ngạo đi? Cậu ta muốn gì chứ? Sao lại đồng ý quyết đấu? Cậu ta muốn dẫm lên thanh danh cục cưng nhà chúng ta để leo lên đúng không? Em thấy rõ ràng là cậu ta tràn đầy dã tâm thì có!”
Đại Công tước Kỷ Đình bất đắc dĩ vô cùng: “Là Tiểu Lăng công khai khiêu khích người ta trước, nếu đối phương không đồng ý sẽ chỉ khiến người khác nói cậu ta nhu nhược.”
Phu nhân Marina càng tức giận hơn: “Em mặc kệ, anh nói xem giờ nên làm sao bây giờ?”
Đại Công tước Kỷ Đình đỡ trán, ông cũng buồn bực lắm đây, con trai chắc chắn đánh không lại Ninh Ngọc, nhưng nếu tránh mà không đấu thì càng dọa người.
Chuyện đã thành ra như vậy rồi, giờ khó mà giải quyết cho gọn gàng được.
Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ có thể lấy thế ép người mà là trận quyết đấu công bằng vô cùng thần thánh! Cho dù ông ta là Đại Công tước có quyền lực có địa vị cũng không có quyền ngăn cản.
Kỷ Lăng nhìn ba mẹ cau có buồn rầu thì thoáng lặng người, sau đó cậu liền ngẩng đầu, dùng ánh mắt cố chấp nhìn bọn họ: “Xin lỗi ba mẹ, con làm hai người lo lắng rồi...!nhưng mặc kệ thắng hay thua con đều sẽ đích thân đối mặt anh ta để giải quyết vấn đề, xin ba mẹ thứ lỗi cho sự tùy hứng của con.”
Tuy trong lòng cậu áy náy, nhưng chuyện này chắc chắn phải thực hiện.
Đại Công tước Kỷ Đình và phu nhân Marina yên lặng nhìn cậu, cuối cùng phu nhân Marina thở dài một hơi: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện đâu.”
Con trai cố chấp như vậy bọn họ còn làm thế nào được nữa? Thật ra bọn họ lo lắng nhất là sự an toàn tính mạng của Kỷ Lăng chứ không phải chuyện Kỷ Lăng có làm mất mặt nhà họ Kỷ hay không.
Đứa con trai này là bảo bối của bọn họ, bọn họ không đành lòng nhìn con trai chịu một chút thương tổn nào.
Chỉ cần Kỷ Lăng hoàn hảo trở về, những chuyện khác bọn họ đều có thể thuận theo.
Kỷ Lăng gần như thề thốt cam đoan cả nửa ngày, đảm bảo mình sẽ cẩn thận sau đó mới tiễn bước được ba mẹ.
Cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm, thất thần nhìn về phía cửa.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, cậu nói xem, nếu có một ngày tôi về nhà mình rồi thì bọn họ phải làm sao bây giờ...”
Hệ thống: “Tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều rồi.”
Kỷ Lăng: “Hả?”
Hệ thống: “Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ làm thế giới này trở lại quỹ đạo thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả thôi, chuyện gì cũng đều có cách cả.
Nhưng...!cậu dám chắc mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ à?”
Kỷ Lăng: “...”
Rốt cuộc cậu phải luẩn quẩn trong lòng đến mức nào mới đi tâm sự với cái hệ thống củ chuối này chứ? :) Thời gian quyết đấu định tại ba ngày sau, nhưng Kỷ Lăng lại không thể bình thản trải qua ba ngày này.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Lăng tiếp đón Văn Ngạn đến khuyên nhủ mình.
Kỷ Lăng có hơi bất ngờ, kiếp trước Văn Ngạn cũng không khuyên bảo cậu.
Nhân vật phản diện này là dối trá nham hiểm nhất, người này sẽ chỉ thuận theo tâm tư của cậu để nói, mặt ngoài kính cẩn nghe theo, sau lưng thì vui sướng khi người gặp họa xem trò cười của cậu.
Nào có chuyện mạo hiểm nguy cơ bị chán ghét chạy đến khuyên nhủ cậu chứ?
Nhưng lần này Văn Ngạn lại đến rồi.
Văn Ngạn bước vào, trên người là một bộ áo dài màu đen, mái tóc bạc dài mượt được buộc gọn sau đầu, đôi mắt đen ấp ủ tình cảm phức tạp: “Ngài thật sự muốn quyết đấu với Ninh Ngọc sao?”
Kỷ Lăng tuyệt đối không phá hỏng nhân thiết của mình, gật mạnh đầu đáp: “Đúng thế!”
Văn Ngạn nhìn ánh mắt cố chấp của cậu, nghe lời nói quật cường của cậu, tâm trạng chỉ thấy nặng nề vô cùng.
Nhớ đến những chuyện xảy ra ở kiếp trước, dù thế nào anh ấy cũng không hy vọng Kỷ Lăng quyết đấu với Ninh Ngọc.
Làm như vậy chính là tự rước lấy nhục, nhưng...!Kỷ Lăng lại vẫn đi tới bước đường này.
Có một số việc muốn tránh cũng không thoát.
Dù anh ấy sống lại một kiếp nhưng cũng không ngăn cản được chuyện này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Văn Ngạn sinh ra sự phẫn hận mãnh liệt với Cảnh Tùy.
Cậu ấy yêu ngài như vậy sao ngài không thể để tâm đến cậu ấy một chút, vì sao phải bức cậu ấy đến bước đường này?
Văn Ngạn siết chặt nắm tay, một lúc lâu sau mới lấy một chiếc hộp trong ngực ra, xoay người cung kính đưa tới trước mặt Kỷ Lăng, mở cho cậu xem.
Kỷ Lăng khó hiểu nhìn thoáng qua, bên trong là một cây cỏ nhỏ màu tím, lá cây ướt át xinh đẹp vô cùng.
Đôi môi mỏng của Văn Ngạn hé mở, kính cẩn từ tốn nói: “Đây là dược thảo sinh trưởng tại dung nham núi lửa của hành tinh Reza.
Chỉ cần dùng nó, cho dù là người tiến hóa mạnh nhất cũng sẽ lộ ra dáng vẻ bệnh nguy kịch, dùng dụng cụ gì cũng không kiểm tra đo lường ra được.
Bản thân nó cũng không có hại với thân thể người sử dụng, sau hai tháng hiệu quả này sẽ biến mất.”
Kỷ Lăng ngờ vực nhìn Văn Ngạn, suy nghĩ cẩn thận vài giây...!người này lại mơ tưởng tới việc ngăn cản quyết đấu giữa mình với Ninh Ngọc à! Kỷ Lăng bày ra vẻ giận tím mặt, quát lớn: “Anh có ý gì hả? Anh muốn tôi giả vờ bệnh không tiếp chiến ư?”
Văn Ngạn thấy Kỷ Lăng tức giận, cũng biết lời kế tiếp sẽ khiến cậu càng phẫn nộ hơn, nhưng vẫn nhìn cậu chăm chú nói từng chữ: “Ngài dùng thứ này sẽ có lý do thích hợp để hoãn thời gian quyết đấu, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tôi sẽ có cách khiến việc này qua đi một cách tự nhiên.”
Kỷ Lăng vung tay hất mạnh chiếc hộp Văn Ngạn đang cầm xuống đất, trong mắt như có hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Cậu trừng mắt lớn tiếng nói: “Anh khinh thường tôi đấy à? Anh cũng cảm thấy tôi không bằng tên dân thường kia sao?”
Văn Ngạn nhìn dược thảo bản thân chuẩn bị tỉ mỉ rơi trên mặt đất, lại nhìn đôi mắt quật cường không chịu thua của Kỷ Lăng.
Trong mắt anh ấy ẩn giấu nỗi chua xót, chậm rãi nói: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ...”
Kỷ Lăng không muốn nghe Văn Ngạn nhiều lời thêm nữa, phẫn nộ quát: “Cút! Cút ngay cho tôi!”
Nói xong còn dùng sức đẩy Văn Ngạn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Đừng hòng phá hỏng kế hoạch của tôi!
Không ai ngăn cản được quyết tâm đi tìm đường chết của tôi đâu!
Sau khi đóng cửa lại, cậu cẩn thận lén nhìn qua khe cửa, phát hiện Văn Ngạn đứng lì bên ngoài không chịu đi, vẻ mặt rất nghiêm trọng, đôi mắt phượng hẹp dài chất chứa lo lắng và bất đắc dĩ.
Chậc chậc, cứ như anh quan tâm tôi thật không bằng!
Cho dù anh cũng sống lại đi, nhưng đừng tưởng thế mà tôi sẽ tin tưởng anh nữa.
Kiếp trước bụng dạ anh khó lường lắm, trong đầu đầy ý xấu, hãm hại người ta không nương tay miếng nào.
Huống chi tôi còn chà đạp lòng tự trọng của anh như vậy, xem anh như đầy tớ hò tới hét đi, sao anh phải quan tâm tôi cơ chứ? Dù sống lại một kiếp thì hẳn là càng hận tôi mới phải chứ!
Chờ đã...!người này sẽ không cho mình ăn thuốc độc để trả thù đấy chứ?
Đúng là ngày càng tàn ác mà!
Kỷ Lăng rùng mình sợ hãi nhìn cây thuốc trên đất, cẩn thận bao khăn tay lên, dùng hai ngón tay nhấc nó dậy, nhanh chóng ném vào thùng rác.
Làm xong cũng không để ý tới Văn Ngạn nữa, nằm vật ra giường ngủ tiếp.
...
Kỷ Lăng ngủ thẳng một giấc, lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Sau khi đứng lên thì thấy Văn Ngạn đã đi rồi, nhưng cậu còn chưa kịp thở phào đã nghe người hậu vội vã chạy đến thông báo: “Cậu chủ, Nguyên soái Brendon đến.”
Người hầu này trông rất hoảng sợ, bước chân luống cuống, lời vừa dứt, Kỷ Lăng đã thấy Brendon bước nhanh như gió tới trước mặt mình.
Người đàn ông cao lớn khôi ngô lúc này rất lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm trang như đang ở giữa chiến trường chỉ huy vậy, khó trách dọa cho người hầu kia run lập cập.
Kỷ Lăng cũng bất ngờ đứng dậy, sao Brendon lại tới nhà gặp cậu? Cậu và người này đâu có quen thân gì đâu!
Làm vậy khiến người ta cảm thấy không thể nói nổi mà!
Brendon dừng bước trước mặt Kỷ Lăng, ánh mắt đầy phức tạp chăm chú nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Cuối cùng cậu ấy vẫn không nghe mình khuyên mà đi khiêu chiến Ninh Ngọc, mình thật sự không ngăn được cậu ấy sao? Brendon hé miệng, giọng nói trầm khàn chua xót: “Cậu quyết đấu với Ninh Ngọc.”
Kỷ Lăng đè nén cảm giác kinh ngạc xuống đáy lòng, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn anh ấy, nhướng mày nói: “Thì sao nào?”
Trong lòng Brendon có vô số lời khuyên can, nhưng anh ấy hiểu Kỷ Lăng sẽ không nghe mình, cuối cùng ngàn câu vạn từ cũng chỉ rút lại thành: “Vậy đánh một trận quang minh chính đại đi, thua cũng không sao.”
Kỷ Lăng thầm nhủ quang minh chính đại thì sao thể hiện được sự hèn mọn độc ác của tôi chứ, sao có thể phụ trợ ra sự anh dũng bất phàm của Ninh Ngọc được? Cậu cười ngả ngớn: “Anh đánh giá cấp dưới của mình cao quá nhỉ? Khẳng định anh ta có thể thắng tôi sao?”
Brendon bất đắc dĩ, anh ấy đã sớm quen phong cách nói chuyện này của Kỷ Lăng rồi, thật ra cậu chỉ ghen tị mà thôi.
Vậy nên nghe tai này ra tai kia là được, anh ấy sẽ không để ở trong lòng: “Tôi đứng về phía cậu.”
Kỷ Lăng hừ một tiếng: “Tôi thấy anh muốn nhìn trò cười của tôi thì có!”
Brendon lắc đầu: “Không phải.”
Kỷ Lăng ra vẻ không tin, há miệng bắn liên thanh một hồi, cuối cùng cũng đuổi Brendon đi.
Nhìn bóng lưng Brendon rời đi, lòng cậu cũng không bình tĩnh nổi bởi không chừng Carlos lại chọn giờ nào đến nữa.
Cáo già kia không phải vẫn làm bộ quan tâm cậu đấy sao?
Kỷ Lăng lên tinh thần chờ rồi lại chờ, trong lúc chờ còn không ngừng nghĩ ngợi xem lát nữa nên đối phó với Carlos thế nào.
Kết quả Carlos lại không đến...
Dinh thự Công tước.
Carlos ngồi trong phòng sách, cầm một quyển sách bìa đen.
Quyển sách này chính là quyển sách Kỷ Lăng thường xuyên lật xem khi ở đây.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy tầm mắt của Carlos cũng không đặt lên nội dung trong sách mà tràn đầy âm u.
Kỷ Lăng vừa khiêu chiến Ninh Ngọc là Carlos đã nhận được tin tức, nhưng anh ta không đi gặp cậu.
Anh ta biết rõ, Kỷ Lăng sẽ không thay đổi ý định.
Cậu ấy trông nhỏ yếu như vậy, kiêu căng, tùy hứng đến thế...!nhưng thật ra trong lòng càng kiên định cố chấp hơn bất cứ ai.
Cũng vì thế mới có thể si tình không đổi yêu một người, không phải sao?
Đôi khi Carlos tưởng tượng, nếu trái tim Kỷ Lăng càng dễ thay đổi một chút cũng là một chuyện tốt.
Đáng tiếc, trái tim Kỷ Lăng quá không dễ thay đổi.
Khiến anh ta yêu đến như thế, cũng khiến anh ta đau khổ bất lực.
Anderson cúi đầu cung kính đứng bên cạnh, đến hít thở cũng hoãn nhẹ, sợ quấy rầy đến Công tước đại nhân đang trầm tư.
Một lúc lâu sau, Carlos thả quyển sách trên tay xuống bàn, đôi mắt màu nâu xẹt qua vẻ lạnh lẽo, giọng nói trầm thấp: “Giết Ninh Ngọc, làm cho gọn gàng vào.”
Nếu không thể ngăn cản Kỷ Lăng thì chỉ cần giết Ninh Ngọc là chuyện này được giải quyết dễ dàng rồi.
Carlos vốn không định đụng vào Ninh Ngọc lúc này, nhưng anh ta không chịu nổi việc Kỷ Lăng mất sạch thanh danh trước mặt công chúng.
Chỉ cần Ninh Ngọc đúng lúc gặp chuyện ngoài ý muốn thì dù có ai nghi ngờ chăng nữa cũng dám nói gì đâu?
Anderson nghe ngài Công tước ra lệnh, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ anh ta liền khom lưng nói: “Rõ!”
Carlos gật đầu, hất cằm nói: “Đi đi.”
...
Kỷ Lăng không biết chút nào về chuyện này, thấy Carlos cũng không chạy tới khuyên bảo còn hớn hở thoải mái, rất nhanh đã đến ngày quyết đấu rồi.
Trải qua vài ngày thời gian lên men, trên mạng đã tràn ngập tin tức liên quan đến lần quyết đấu này, đứng đầu tin tức của các trang Web lớn, Blogger nổi tiếng, các kênh truyền thông lớn cũng chen chúc tới, đều tụ tập ở sân quyết đấu, náo nhiệt chưa từng có.
Khi Kỷ Lăng đi vào đấu trường, bước đến phòng chuẩn bị của mình thì vừa lúc gặp thoáng qua Ninh Ngọc.
Vì thể hiện sự ghen tị khó chịu của mình với Ninh Ngọc, Kỷ Lăng dừng bước, hùng hổ buông lời tàn nhẫn: “Anh cứ chờ đấy, tôi sẽ đánh bại anh cho xem!”
Ninh Ngọc nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt xanh lục thờ ơ không để ý, môi khẽ nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Thế à? Vậy dùng toàn lực đi, chứng minh tôi xem...”
Anh ta cúi đầu tới gần Kỷ Lăng, nhìn thẳng vào mắt cậu, từ tốn lại đầy ẩn ý mà nói: “Cho tôi xem cậu có thể làm được đến mức nào vì anh ta!”
Kỷ Lăng rơi vào đôi mắt xanh sâu thẳm của Ninh Ngọc, nơi đáy mắt như có tình cảm cậu nhìn không hiểu, làm cậu thoáng ngây người...!Nhưng Kỷ Lăng nhanh chóng ổn định tinh thần, hừ một tiếng định tiếp tục mạnh mồm mạnh miệng nói lại Ninh Ngọc.
Nhưng Ninh Ngọc đã xoay người, không chút do dự rời đi, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng cao ngất mạnh mẽ.
Kỷ Lăng vừa há miệng: “...”
Mấy câu từ ác độc còn chưa ra khỏi miệng đành phải nuốt ngược xuống, cậu lầm bầm lầu bầu, xoay người vào phòng chuẩn bị của mình.
Cậu gọi người hầu của mình tới, ghé vào bên tai đối phương thầm thì vài câu, lệnh cho cậu ta đi chơi xấu Ninh Ngọc, sau đó căng thẳng chờ đợi.
Vì đảm bảo tính công bằng của quyết đấu, hai bên đều sử dụng cùng một loại cơ giáp, nếu có thể sử dụng cơ giáp mà mình chuẩn bị thì không phải so đấu thực lực