Kỷ Lăng kinh ngạc nhìn Cảnh Tùy, đại não đã hoàn toàn chết máy, một lúc lâu sau mới ý thức được Cảnh Tùy vừa nói xin lỗi với mình!
Cậu chắc chắn đang nằm mơ rồi, còn là ác mộng nữa chứ.
Cảnh Tùy nói xin lỗi với cậu, không đúng...!sao anh phải nói xin lỗi tôi chứ hả? Anh làm rất tốt, không có lỗi gì với tôi cả! Xin anh cứ tiếp tục lạnh nhạt vô tình đi!
Tôi không cần anh xin lỗi có được không hả? Đáy lòng Kỷ Lăng tuyệt vọng gào thét.
Cảnh Tùy nhìn đôi mắt khiếp sợ bi thương của Kỷ Lăng, từng luồng khí lạnh len lỏi dọc theo mạch máu anh ta như muốn đóng băng tim gan tỳ phổi của anh ta.
Sống lại một lần, tận mắt thấy những tổn thương mình gây ra cho Kỷ Lăng còn rõ ràng hơn so với anh ta nhớ rất nhiều.
Khe rãnh chằng chịt như mạng nhện nơi trái tim gần như muốn nát ra tung tóe.
Một lúc lâu sau, Cảnh Tùy dịu dàng nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lăng, trầm giọng nói: “Em không cần dùng cách này chứng minh điều gì với tôi cả.
Sau này...!không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Được không?”
Kỷ Lăng hoảng hốt nhìn người đàn ông vốn lạnh băng hờ hững này dùng ánh mắt chuyên chú dịu dàng nhìn mình, cuối cùng cơn đau xót không kiềm được mà trào lên.
Vậy là tên đáng chém ngàn đao nhà anh cũng sống lại rồi đúng không hả! Sao anh có thể không kiên trì nổi chứ! Anh là nam chính cơ mà! Sao có thể thông đồng làm bậy với đám phản diện!
Kỷ Lăng như một đứa trẻ chịu đủ tủi thân, tuy trước đó từng gặp đủ loại khó khăn vẫn không ngừng tự nhủ phải mạnh mẽ lên, phải kiên trì tiếp tục, không cần mất hy vọng với cuộc sống.
Ai mà ngờ vận mệnh vẫn cho cậu một đòn nghiêm trọng như vậy...!Giờ phút này vừa nghe Cảnh Tùy an ủi một câu, Kỷ Lăng không nhịn nổi nước mắt nữa, khóc òa lên.
Sao anh lại như vậy chứ!
Anh quá đáng quá rồi!
Cảnh Tùy chỉ thấy Kỷ Lăng rơi nước mắt đầy mặt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy tuyệt vọng và bất lực.
Ánh mắt lên án kia như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh ta.
Thì ra lúc này anh ta đã làm cậu tổn thương sâu như vậy rồi.
Vì sự lạnh nhạt vô tình của anh cho nên cậu mới chỉ nghe một câu dịu dàng đã không khống chế được cảm xúc.
Bản thân anh ta từng khắc nghiệt với cậu như vậy sao...
Vì sao...!anh ta không về sớm một chút chứ?
Ý nghĩ này không ngừng đảo điên trong đầu anh ta, ông trời cho anh ta cơ hội sống lại có lẽ chính vì để anh ta tận mắt thấy hành vi của mình tàn nhẫn thế nào...
Khiến anh ta oán hận bản thân trong quá khứ, đồng thời lại vô cùng bất lực.
Xin lỗi em.
Sau này...!tôi sẽ không bao giờ làm em khổ sở nữa...!có được không?
Đôi mắt vàng kim của Cảnh Tùy tối sầm xuống, ôm cậu thiếu niên đang khóc vào lòng, bàn tay khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cậu, ghé sát bên tai cậu thầm thì: “Đừng khóc nữa.”
Kỳ Lăng bị Cảnh Tùy ôm vào trong ngực, bị anh ta dịu dàng an ủi thì chỉ thấy lòng như tro tàn, cam chịu bản thân bất tài vô dụng.
Cậu cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ từ Cảnh Tùy tản ra, vừa cường thế lại vừa dịu dàng vây quanh cậu, cho cậu cảm giác không chỗ nào trốn được...!Chỉ có điểm mấu chốt cuối cùng buộc cậu kiên trì giữ vững lý trí.
Cậu không tiếp nhận được Cảnh Tùy a a a!
Cậu là trai thẳng nha, tuy nhân thiết bây giờ chính là cậu cuồng si yêu Cảnh Tùy, đáng lý ra thì dù có tổn thương sâu nặng cỡ nào, chỉ cần Cảnh Tùy cho chút ngon ngọt thì cậu phải lập tức quay phắt lại yêu thương nhung nhớ mới đúng, chỉ cần Cảnh Tùy cười một cái là cậu phải ngàn ơn vạn tạ ấy chứ...!Nhưng cậu không làm được thật mà a a a a!
Cậu chỉ là một thủy quân cầm tiền làm việc thôi, bình thường nói bâng quơ thì không sao, nhưng nếu có một ngày thần tượng quay đầu nói với cậu rằng chúng ta yêu đương đi, tôi chấp nhận tình cảm của cậu.
Sau đó ở bên nhau còn cần...!hôn hôn...!rồi bạch bạch...
Trước mắt Kỷ Lăng tối sầm lại.
Tưởng tượng đến bị vây trong một thế giới đáng sợ thế này, còn gặp phải nguy cơ bị đàn ông XXOO...!Dưới tuyệt cảnh như vậy, khát vọng sống sót của Kỷ Lăng mãnh liệt trào dâng, cuối cùng khiến vũ trụ nhỏ của cậu bùng nổ.
Cậu phải từ chối Cảnh Tùy ngay bây giờ!
Thỏ con bị ép vào đường cùng còn cắn người nữa là!
Kỷ Lăng đẩy mạnh Cảnh Tùy ra, đỏ mắt nhìn anh, phẫn nộ nói: “Anh đừng lừa tôi, rõ ràng vừa rồi anh còn an ủi Ninh Ngọc, rõ ràng anh ta mới là người anh thích.
Hôm nay anh tới cũng vì anh ta đúng không...!Anh sợ anh ta đánh tôi bị thương sẽ bị trả thù, sợ tôi không cam lòng dính lấy anh ta quấy phá mà thôi.
Tôi không cần anh hư tình giả ý!”
Cảnh Tùy ngẩn người ra, trong lòng trống rỗng, sự đau xót trong đáy mắt không thể áp chế.
Lúc anh ta sống lại thì trận quyết đấu đã bắt đầu rồi, anh ta không lập tức ra tay là vì hy vọng có thể giúp Kỷ Lăng tự tay thu lại chút danh dự.
Mà cuối cùng anh ta xuất hiện cũng không phải vì Ninh Ngọc, nếu lúc ấy anh ta đánh gục Ninh Ngọc xong lại dắt Kỷ Lăng rời đi thì sẽ chỉ khiến lửa giận của quần chúng tát hết lên người Kỷ Lăng, khiến cậu thành cái đích cho mọi người chỉ trích mà thôi.
Vậy nên anh ta mới cố ý làm như không để ý trong lòng, an ủi Ninh Ngọc tại hiện trường, gắng sức giảm bớt ảnh hưởng trái chiều do chuyện này gây ra.
Như vậy dù dân chúng có khó chịu cũng sẽ hướng mũi dùi vào anh ta là chính, ngược lại bỏ qua cho Kỷ Lăng.
Nhưng Kỷ Lăng không hiểu, cậu chỉ thấy được anh ta bỏ mặc cậu, chạy tới nói chuyện với Ninh Ngọc mà thôi.
Nhóc con này luôn ngây ngô làm người khác vừa đau lòng lại không biết làm sao.
Một lúc sau, Cảnh Tùy lại thở dài một hơi, dịu giọng giải thích: “Không phải, vửa rồi tôi làm như vậy là vì bảo vệ em.”
Kỷ Lăng lập tức xù lông nhím hỏi lại: “Đây là cái anh gọi là bảo vệ à?”
Chuyện đơn giản như vậy, nếu trước mặt là người khác thì Cảnh Tùy đã không thèm giải thích, nhưng nhìn Kỷ Lăng đau khổ như vậy, anh ta sao có thể nhẫn tâm làm cậu tổn thương thêm đây? Vậy là liền nói: “Đây là một trận quyết đấu công bằng, tôi ra tay là đã không hợp quy củ rồi, nếu tôi lại bao che em quá mức sẽ chỉ khiến em thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích thôi.
Em hiểu chưa?”
Kỷ Lăng ngây ra, thì ra anh nghĩ như vậy à? Đạo lý này rất dễ hiểu, chỉ là vừa rồi cậu không nghĩ tới hướng này thôi.
Giờ nghe Cảnh Tùy nói xong thì chỉ càng tuyệt vọng, càng tức giận.
Thì ra vừa rồi anh không phải bảo vệ Ninh Ngọc mà là bảo vệ tôi ấy hả!
Anh sống lại thì thôi đi, áy náy cũng được đi, tôi miễn cưỡng hiểu được cho anh...!Nhưng tình cảm của anh với thụ chính làm tôi vừa đau lòng vừa oán giận cơ mà, sao anh có thể thờ ơ không để người ta trong lòng hả? Anh còn vì pháo hôi ác độc là tôi mà bỏ qua nam chính lương thiện chính trực nữa!
Đúng là bạc tình khiến người ta khiếp sợ!
Không, Kỷ Lăng này tuyệt đối không nhận thua đâu!
Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Cảnh Tùy, lạnh giọng hỏi: “Thật chứ?”
Cảnh Tùy thấy Kỷ Lăng bình tĩnh lại còn tưởng cậu đã nghe hiểu ý mình, chấp nhận lời giải thích của mình.
Nhưng ngay sau đó đôi mắt Kỷ Lăng lại ngập nước, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ nhìn anh ta, cứ như anh ta là một kẻ vô cùng đáng sợ...
Lông mi Kỷ Lăng khẽ run, trong mắt lấp loáng ánh nước, khóe môi lại nở một nụ cười thê thảm, chậm rãi nói từng chữ một: “Ngoại trừ thân phận quý tộc này ra, có chỗ nào cậu hơn cậu ấy.”
Mặt Cảnh Tùy tái mét.
Kỷ Lăng thong thả rõ ràng lặp lại câu nói kia, không sai một chữ, trong mắt tràn ngập sự bi thương tuyệt vọng, đan với vẻ đau khổ u ám.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tủy: “Đây là lời ngày đó đích thân Bệ hạ nói với tôi, mỗi một chữ tôi đều nhớ rõ ràng.”
Môi Cảnh Tùy khẽ mấp máy nhưng lại không nói được tiếng nào.
“Khi đó Bệ hạ không nghĩ tới tôi sẽ vì lời này tìm Ninh Ngọc quyết đấu đúng không...!Tôi chỉ không ngờ anh lại thương anh ta như vậy thôi.” Kỷ Lăng nản lòng thoái chí nhìn anh ta, châm chọc cười khẩy, giọng nói có vẻ gắng sức duy trì bình tĩnh lại vẫn khó nhận ra mà hơi run: “Bằng thân phận của anh mà lại nguyện ý vì bảo vệ một người, lá mặt lá trái với tên ăn chơi trác táng vô dụng rác rưởi như tôi.”
“Tôi vốn còn khờ dại hy vọng xa vời, cho rằng ngày đó anh không phủ nhận chỉ là đối ứng qua loa với tôi, chỉ là lý do anh tùy tiện tìm tới để từ chối tôi thôi.
Tôi vốn không tin anh thật sự thích anh ta...!Nhưng giờ thì tôi tin rồi.” Kỷ Lăng cười, nước mắt lặng lẽ rơi: “Thì ra anh đã thích anh ta đến mức này, có thể vì anh ta mà nhúng tay vào trận quyết đấu, vì anh ta mà gạt bỏ mọi chướng ngại, vì anh ta mà giải quyết mọi phiền toái, vì anh ta...!mà lừa gạt tôi!”
Mỗi lần Kỷ Lăng thốt ra thêm một câu câu là mặt Cảnh Tùy lại tái thêm một phần.
Anh ta vốn dĩ muốn phản bác, anh ta không có lý do gì để làm ra hành vi đê tiện như thế, anh ta hoàn toàn có năng lực bảo vệ người mình thương, tựa như giờ anh ta muốn bảo vệ cậu vậy.
Nhưng dù anh ta nói không phải...!thì có ai tin đâu cơ chứ?
Nếu không có một kiếp trước đó, nếu không có mấy trăm năm hối hận đau khổ kia, ngay cả chính anh ta cũng không tin lời này.
Không tin bản thân sẽ để ý một người đến như vậy.
Cảnh Tùy nhắm nghiền mắt, giấu đi sự mệt mỏi bất lực sâu bên trong: “Không phải như thế.”
Kỷ Lăng chợt phẫn hận gào lên: “Đủ rồi!”
Cậu oán hận trừng Cảnh Tùy, nâng tay lên quệt nước mắt, như không thể kiên trì nổi nữa, xoay người lách qua Cảnh Tùy chạy ra ngoài!
Cảnh Tùy đứng yên tại chỗ nhìn theo Kỷ Lăng lướt qua bên người mình, ánh mắt oán hận kia như băng giá ngàn năm đông cứng anh ta tại chỗ, khiến anh ta không nhúc nhích được chút nào.
Một khi đã tạo thành tổn thương, cho dù tiêu tốn gấp trăm ngàn lần thời gian cũng khó mà cứu vãn, khó mà bù lại.
Bản thân đứng dưới vực sâu, sao có thể hy vọng xa vời thoát đi, hy vọng có được sự cứu giúp chứ?
Nhưng dù vậy chăng nữa, xin em để tôi bảo vệ em cả đời này đi, dù dùng thời gian cả đời chỉ để cầu em tha thứ cũng không sao.
Vừa rồi Kỷ Lăng đúng là vượt xa sự phát huy bình thường, vất vả lắm mới thoát khỏi Cảnh Tùy, về đến nhà liền gấp gáp kêu gọi hệ thống.
Kỷ Lăng: “Nhiệm vụ này ai thích làm thì làm đi, tôi không làm!”
Hệ thống: “...!Cậu bình tĩnh một chút.”
Kỷ Lăng: “Giờ tôi không bình tĩnh được!”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Chắc chắn là anh ta cũng sống lại, nếu không sẽ không nói với tôi những lời kia.
Nam chính cũng sống lại thì còn làm nhiệm vụ kiểu gì nữa?”
Hệ thống cũng thấy cảnh vừa rồi, không dám mạnh miệng, chỉ có thể uyển chuyển ám chỉ: “Nhưng nếu không làm nhiệm vụ thì phần thưởng phải làm sao...”
Cơn tức giận của Kỷ Lăng phồng lên như cá nóc, cậu ở cái thế giới xa lạ nơi nào cũng toàn ông lớn này, sống thấp thỏm lo âu sợ có ngày ngã ngựa là đi tong mạng nhỏ, còn không bằng cho cậu chết thẳng cẳng luôn đi! Kỷ Lăng hít sâu một hơi: “Nếu không được thì hay là quay vòng thời gian ngược lại đi.”
Hệ thống xấu hổ nói: “Bọn tôi tạm thời chưa xác định được nguyên nhân các vai diễn trong thế giới này sống lại, cho nên không có cách nào quay vòng thời gian làm lại từ đầu, cũng không đảm bảo có thể quay lại đúng trạng thái ban đầu...”
Kỷ Lăng chỉ thấy hai mắt tối sầm muốn ngất xỉu: “Ý cậu là dù có quay lại cũng không thể chắc chắn bọn họ đều bình thường đúng không?”
Hệ thống không dám hé răng thêm nữa.
Kỷ Lăng giận quá hóa cười: “Cho dù nguyên nhân nhiệm vụ thất bại lần đầu tiên là tại tôi, nhưng giờ bọn họ đều lần lượt sống lại cũng không phải do tôi đúng không? Chuyện này rõ ràng không giống với ước định ban đầu của chúng ta, nghiêm trọng trái với hành vi thành tín, tôi yêu cầu một câu trả lời hợp lý!”
Hệ thống: “Cậu yên tâm, tôi sẽ báo cáo tình huống này với cấp trên, nhanh chóng cho cậu một câu trả lời hợp lý.”
Kỷ Lăng lạnh mặt: “Lời này nghe quen lắm.”
Hệ thống: “?”
Kỷ Lăng: “Cmn tôi có một đồng nghiệp mới mua nhà năm ngoái, nhưng thực tế nhận được nhà mới phát hiện ra không giống với nhà mẫu, ưu đãi bên môi giới hứa hẹn cũng không thực hiện.
Đồng nghiệp đi tìm bên môi giới lý luận, yêu cầu bọn họ giải thích.
Mà người quản lý bộ phận kinh doanh của đối phương cũng trả lời cô ấy như cậu vừa nói đấy.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Mấu chốt là tranh cãi chuyện này cả năm, kéo cả biểu ngữ, chặn cửa bắt người, mãi đến khi tôi chết mà đối phương vẫn qua loa tắc trách như vậy.”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng chân thành cảm khái: “Cho nên bên chỗ cậu không phải như vậy đâu đúng không?”
Hệ thống: “...” Không dám nói lời nào, không dám nói lời nào.
...
Kỷ Lăng vừa ngả đầu đã chìm vào giấc ngủ, tỉnh dậy đã là chiều hôm sau.
Tuy hôm qua nhanh trí tìm đại một lý do để trốn khỏi Cảnh Tùy, sau đó còn hung hăng lý luận với hệ thống một lần nhưng tâm trạng cậu vẫn ủ rũ vô cùng.
Có lúc cậu định buông xuôi, vò mẻ không sợ nứt, nhưng cậu biết mình không thể như vậy.
Cho dù hệ thống có thể cho cậu một câu trả lời vừa lòng hay không, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì vẫn phải dựa vào chính mình, không thể ký thác trọn hy vọng lên người những người khác được.
Cậu phải phấn chấn lên, cố gắng chưa chắc đã có kết quả, nhưng không cố gắng là đảm bảo không có kết quả luôn.
Nếu muốn về nhà thì không thể từ bỏ vào lúc này được.
Sau khi tỉnh dậy cậu ngẫm lại một lần, tuy tình huống thật sự không ổn nhưng cậu cũng không phải không có chút hy vọng nào, bởi vì điều kiện hoàn thành nhiệm vụ là để công thụ yêu nhau rồi HE.
Chỉ cần đạt thành mục tiêu này thì quá trình như thế nào cũng không quá quan trọng.
Dù bọn họ đều sống lại thì sao chứ? Sống lại chẳng qua là tăng thêm một thời gian rèn luyện, biết được vài chuyện xảy ra trong tương lai thôi, cũng không phải phân liệt nhân cách.
Những người này vẫn là chính bản thân bọn họ, có tính cách và tư tưởng của mình, rất nhiều thứ đâm sâu bén rễ sẽ không vì sống lại một đời mà thay đổi.
Tựa như một kẻ ngốc có chết đi sống lại cũng không trở nên thông minh được, một người tàn bạo lạnh lùng sống lại một đời cũng sẽ không biến thành lương thiện hiền hòa.
Cho nên kiếp trước bọn họ chán ghét cậu như vậy, không thể nào sống lại một đời sẽ chuyển thành thích.
Cảnh Tùy và Brendon đối xử với