Kỷ Lăng kinh hoảng nhìn Carlos, cảm giác sợ hãi làm cậu sởn cả tóc gáy.
Sao Carlos lại xuất hiện ở Hoàng cung chứ? Không lý nào Cảnh Tùy lại mời anh ta được!
Anh ta muốn làm gì thế?
Carlos nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu, trái tim lạnh băng đau đớn, nhưng anh ta chỉ trưng ra vẻ mặt dịu dàng, nhẹ giọng nói với cậu: “Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi, giờ tôi buông em ra, em đừng lên tiếng có được không?”
Kỷ Lăng nghe người này mềm giọng thì chợt tỉnh táo lại.
Nếu Carlos đã đồng ý gặp dịp thì chơi với cậu thì chắc chắn sẽ không hại cậu.
Mà cậu cũng thật sự muốn nghe anh ta định nói cái gì, vậy là cậu mở to mắt, tỏ vẻ đồng ý nghe anh ta nói chuyện.
Carlos thả tay ra, ánh mắt dừng trên đôi môi bị hôn đỏ bừng của Kỷ Lăng, đè nén cảm giác ghen tị và phẫn nộ trỗi dậy trong lòng, dùng ánh mắt khổ sở nhìn cậu, khàn giọng hỏi: “Em còn trách tôi sao?”
Kỷ Lăng nhìn anh ta đầy xa cách, có vẻ không tin tưởng anh ta chút nào.
Carlos nói: “Tôi rất nhớ em.”
Kỷ Lăng hạ giọng, lạnh lùng nói: “Chú biết tôi suýt chết ở hành tinh Tiên Vân đúng không?”
Đáy mắt Carlos thoáng hiện vẻ đau xót, thật lâu sau mới cười khổ nói: “Tôi biết Bệ hạ nói với em thế nào, nhưng đó không phải sự thật.
Tôi tuyệt đối không bao giờ bán đứng em.”
Sao Kỷ Lăng có thể tin Carlos được? Cậu nhìn anh ta bằng ánh mắt thất vọng, lắc đầu đáp: “Bệ hạ sợ tôi khó chịu nên không nói gì cho tôi cả.
Là Gabriel nói chú tiết lộ tin tức của tôi cho anh ta.
Chú Carlos, chú...”
Carlos thấy ánh mắt thất vọng đau đớn của Kỷ Lăng thì đáy lòng càng thêm căm hận Gabriel.
Khi trở về anh ta đã nghĩ lại rất lâu cũng không nghĩ ra được mục đích Gabriel làm như vậy là gì? Tại sao anh ta muốn hãm hại mình trước mặt Kỷ Lăng chứ?
Người này đang âm mưu chuyện gì?
Nhưng dù không rõ mục đích của Gabriel cũng không ảnh hưởng chuyện anh ta tìm đến Kỷ Lăng hôm nay.
Carlos trầm giọng, từ từ nói: “Lời Gabriel nói cũng chưa chắc đã là sự thật.
Hơn nữa, em dám chắc đối phương chính là Gabriel sao?”
Kỷ Lăng ngây ra, không rõ lời này có ý gì.
Carlos bình tĩnh nói: “Ai cũng biết Gabriel mắt đen tóc đen, luôn đeo mặt nạ màu bạc, nhưng đến giờ vẫn chưa ai biết gương mặt thật của anh ta như thế nào.
Muốn đóng giả một kẻ luôn đeo mặt nạ chẳng phải chuyện dễ nhất rồi sao?”
Kỷ Lăng ngạc nhiên: “Ý chú là anh ta không phải Gabriel thật sự ư?”
Không thể nào! Kiếp trước cậu cũng từng giao thiệp với Gabriel rồi.
Cậu có thể xác định người kia không phải là giả.
Cậu nghi ngờ nhìn Carlos, muốn xem người này định bịa thêm gì nữa.
Carlos nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt chợt trở nên u ám hung ác, sự lạnh lẽo lan dần nơi đáy mắt thật khiếp người.
Anh ta nhấn từng chữ rành mạch: “Nếu tôi muốn Gabriel giết ai thì người kia tuyệt đối không thể sống sót trở về.”
Kỷ Lăng bị giọng nói biến chuyển lạnh băng của Carlos dọa sợ, dán chặt lưng vào thân cây phía sau, muốn lùi không được.
Mặt cậu trắng bệch, không rõ vì sao Carlos nói biến sắc mặt là biến ngay được.
Chẳng phải anh ta vẫn luôn tỏ ra vô hại trước mặt cậu sao?
Carlos nhìn thẳng vào ánh mắt thấp thỏm lo sợ của Kỷ Lăng, đôi mắt sâu thẳm của anh ta vô cùng bình tĩnh, đồng thời tàn bạo lạnh nhạt đến đáng sợ: “Nếu thật là tôi để Gabriel đến bắt cóc em thì sao có thể cho phép anh ta nói ra tên mình được, sao có thể khiến em bình an vô sự trở về?”
Kỷ Lăng: “...”
Không xong rồi, tự nhiên cậu thấy tên cáo già này nói hợp lý dễ sợ.
Nhưng người kia là Gabriel thật mà...
Kỷ Lăng vắt óc suy nghĩ...!Có lẽ cũng như kiếp trước, chú bán đứng tôi nhưng Gabriel lại không muốn giết tôi thôi mà.
Còn chuyện nói ra tên chú thì có lẽ do ngoài ý muốn chăng? Cậu thật không biết nên tìm thêm lý do thế nào cho Gabriel nữa...
Carlos nâng tay đặt lên vai Kỷ Lăng, sự lạnh lùng trong mắt bị vẻ thân mật lo lắng thay thế, thở dài đầy bất đắc dĩ: “Người kia chưa chắc đã là Gabriel thật sự.
Anh ta bắt em rồi lại để em chạy thoát là vì muốn hãm hại tôi, em hiểu chưa?”
Kỷ Lăng không tin một chữ nào trong lời Carlos, nhưng cậu lại ra vẻ thoáng dao động, mơ hồ hỏi: “Sao...!sao anh ta phải làm thế chứ...”
Carlos thở dài: “Em thử ngẫm xem, ai mới là người được lợi lớn nhất trong chuyện này?”
Kỷ Lăng: “?”
Hình như ngoài việc chú bị vu oan thì không ai có ích lợi gì mà nhỉ? Tuy không biết vì sao kiếp này Gabriel lại muốn hại chú, nhưng biết đâu chỉ vì anh ta nhìn chú không vừa mắt thì sao? Dù sao kế hoạch của Cảnh Tùy cũng càng hợp với lợi ích của anh ta hơn.
Carlos nhìn đôi mắt mờ mịt của cậu lộ ra vẻ nghĩ không thông thì tỏ ra vừa thương tiếc vừa không biết làm sao.
Anh ta trầm giọng nói tiếp: “Tôi vốn dĩ tình nguyện để em hận mình cũng không cho em biết sự thật này.
Nhưng tôi thật sự...!không đành lòng nhìn em bị lợi dụng, chịu thương tổn.”
Kỷ Lăng: “...”
Carlos vẫn bày ra vẻ xót xa, cuối cùng chậm rãi nói: “Là Bệ hạ, Bệ hạ mới là người thu hoạch lớn nhất.”
Kỷ Lăng trợn to hai mắt không dám tin, không hiểu nổi Carlos lái kiểu gì mà có thể ngoặt sang hướng này.
Carlos chăm chú nhìn gương mặt người đối diện, giọng nói thành khẩn, từ tốn phân tích: “Trước đây Bệ hạ vẫn luôn rất lạnh nhạt với em, khinh thường chẳng quan tâm, ai cũng biết anh ta không thích em...!Nhưng chỉ trong một đêm, thái độ Bệ hạ dành cho em quay ngoắt lại, vừa chiều chuộng lại dung túng em.
Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghi ngờ có vấn đề gì trong chuyện này à?”
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, tôi biết rõ nguyên nhân nha, vì anh ta sống lại chứ sao.
Nhưng bí mật này chắc chắn bọn họ sẽ không lộ ra.
Mà trừ điểm này ra...!hừm, đúng là khá có vấn đề đấy.
Kỷ Lăng bày ra bộ dáng ngập ngừng, tựa như bị lời của Carlos làm dao động nhưng lại không muốn nghi ngờ Cảnh Tùy.
Cậu mấp máy môi: “Bệ hạ...”
Mắt Carlos càng thêm vẻ thương tiếc, tựa như vô cùng khổ sở vì Kỷ Lăng vậy.
Nhưng anh ta vẫn nói: “Mục đích chính khi Bệ hạ bất ngờ thay đổi thái độ với em là vì hy vọng có thể đạt được sự giúp đỡ từ đảng phái của ba em trong việc thực hiện thuốc tiến hóa gen sau này.
Nhưng vì lúc trước anh ta luôn không tốt với em, sợ em không chấp nhận được sự thay đổi quá nhanh của mình làm em càng thêm tin tưởng tôi nên mới nghĩ ra cách như vậy...!Anh ta dùng một kẻ gọi là Gabriel bắt cóc em, cố ý để đối phương nói ra tôi là người chủ mưu, sau đó cứu em trong lúc em đang lo lắng hãi hùng.
Như vậy chẳng những em sẽ hiểu lầm, đối kháng với tôi mà còn càng thêm biết ơn, yêu thương anh ta.
Hơn nữa, anh ta còn có thể thản nhiên thoải mái khấu tội phản quân lên đầu tôi, sau đó mượn cớ này chèn ép thế lực của tôi trong màn đấu tranh chính trị sau này.
Đúng là một mũi tên trúng ba đích.”
“Em nghĩ cẩn thận xem, nếu không phải chính Bệ hạ sau màn sai sử thì ai lại có thể cướp em đi ngay trước mắt anh ta được? Rõ ràng là anh ta cố ý...! Huống chi, nếu không phải Bệ hạ thì sao Gabriel không giết người diệt khẩu mà còn lộ ra tên của tôi, giả bộ đe dọa em một hồi cuối cùng lại thả em đi chứ? Bệ hạ còn có thể đúng giờ chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Trên đời này đâu ra lắm chuyện trùng hợp như vậy...” Carlos đau lòng nói: “Toàn bộ chuyện này đều là Bệ hạ âm mưu tỉ mỉ mà ra, anh ta không phải thật lòng tốt với em, chỉ là muốn lợi dụng em thôi.
Một khi đạt được mục đích rồi thì anh ta sẽ không chút do dự mà gạt bỏ em.”
Kỷ Lăng kinh ngạc há hốc miệng.
Trời ạ, tên cáo già này đúng là lưỡi xán hoa sen, ăn khớp trăm phần trăm, bịa đặt còn thật hơn lời thật nữa.
Nếu không phải chính cậu hiểu rõ thái độ làm người của bọn họ, cũng biết bọn họ đều sống lại thì có lẽ đã tin rồi đấy, đúng là kín kẽ không một chỗ hở mà!
Carlos vươn tay lướt nhẹ qua má Kỷ Lăng, đau khổ nói: “Giờ em đã biết chưa? Anh ta tốt với em đều là giả, anh ta vẫn luôn lừa em, lợi dụng tình cảm của em với anh ta...!Thậm chí, vì đạt được mục đích mà không ngại khiến em gặp nguy hiểm, làm em bị thương, bị sợ hãi.”
Kỷ Lăng bày ra dáng vẻ khiếp sợ đau đớn, hốc mắt cũng phiếm hồng: “Không thể nào! Bệ hạ sẽ không làm vậy với tôi đâu...”
Giọng Carlos hơi khàn, cứ như rất đau đớn vậy.
Anh ta cười khổ: “Tôi mới là người vẫn luôn đối xử tốt với em, chưa bao giờ làm em tổn thương.
Chẳng lẽ em tình nguyện tin vào một kẻ vẫn luôn khinh thường không quan tâm em cũng không chịu tin vào người luôn bảo vệ cho em là tôi sao?”
Kỷ Lăng: “...”
Nhưng chú cũng không thật lòng tốt với tôi mà.
Chẳng qua vì chính chú vẫn luôn dối trá như vậy thôi...
Cậu suýt thì há miệng phản bác rồi, nhưng chỉ hé môi thở dốc không lên tiếng.
Trong lòng bỗng nảy ra một ý định trước giờ chưa từng có, trái tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Thật ra đây chính là chỗ rất tốt để đột phá!
Chẳng phải trước đó cậu vẫn đang buồn rầu nên từ chối Cảnh Tùy thế nào để thoát khỏi nguy cơ trí mạng hiện tại sao? Giờ Carlos đưa một lý do hoàn hảo không chút sứt mẻ lên tận tay cậu rồi!
Chỉ cần chừa cái bí mật “sống lại” ra thì toàn bộ đều ăn khớp dễ sợ! Thực tế thì ngay cả Kỷ Lăng cũng có lúc không hiểu nổi Gabriel làm như vậy vì mục đích gì.
Vì thoạt nhìn thì đúng là đang rắp tâm hãm hại Carlos, giúp đỡ Cảnh Tùy...!Nếu không phải tin chắc Cảnh Tùy sẽ không đối xử với cậu như vậy thì cậu đã nghi ngờ anh ta hợp tác với Gabriel rồi.
Trước đây Kỷ Lăng chán ghét Carlos cản trở mình Theo đuổi tình yêu đích thực đến đâu thì giờ càng biết ơn đối phương chạy đến ngăn mình Theo đuổi tình yêu đích thực đến đấy!
Mấy ngày nay gặp ai cũng muốn tác hợp cậu và Cảnh Tùy, mở miệng ngậm miệng đều là chúc mừng.
Lần đầu thấy có người tình nguyện chạy đến châm ngòi tỉnh cảm giữa cậu và Cảnh Tùy, đã thế còn cẩn thận tận tâm tận tình đến mức này nữa chứ.
Kỷ Lăng cảm động muốn khóc luôn rồi!
Nhân vật phản diện chuyên nghiệp như vậy rất đáng nhận được sự tôn trọng.
Kỷ Lăng hưng phấn run cả tay, nhìn sang Carlos cũng thấy đỡ chướng mắt nhiều, run giọng xác nhận lại: “Chuyện chú nói đều là thật sao?”
Carlos thấy Kỷ Lăng mất hồn mất vía thì thoáng không đành lòng.
Nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép Cảnh Tùy cứ như vậy...!cướp cậu khỏi tay mình.
Anh ta chậm rãi nói: “Tôi không cần thiết phải lừa gạt em.
Em chỉ cần ngẫm lại cẩn thận sẽ biết lời tôi nói đều là sự thật.”
Đôi mắt Kỷ Lăng trở nên đờ đẫn mất tiêu cự.
Đáy lòng Carlos tràn đầy cố chấp và dục vọng chiếm hữu, nhưng ánh mắt chỉ tràn đầy thân mật dịu dàng, không oán không hối: “Nếu em thật sự không muốn tin tôi thì cũng không sao.
Tôi chỉ muốn em biết chuyện này mà thôi.
Em ở bên Bệ hạ phải chú ý bảo vệ bản thân nhiều hơn...!tôi thật lòng không muốn thấy em bị thương.”
Kỷ Lăng vẫn không hé răng, chỉ gục đầu xuống, bả vai khẽ run rẩy, tựa như không thể thừa nhận được sự đả kích này.
Carlos dừng một chút, anh ta biết hôm nay đã vùi một mầm mống không tin tưởng vào lòng Kỷ Lăng nên thấp giọng nói: “Tôi phải đi rồi, em cẩn thận một chút.”
Nói xong liền xoay lưng bước đi, cứ như mục đích anh ta đến chỉ để nói những lời này mà thôi.
Kỷ Lăng vẫn chờ đến khi Carlos đi hẳn mới quay đầu trở về.
Vừa rồi đúng là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng cậu không thể làm việc hấp tấp được.
Vậy nên dọc đường cậu lại tỉ mỉ chỉnh lý lại lời của Carlos một lần nữa, cuối cùng xác định cái cớ này dùng được, bởi vì Cảnh Tùy tuyệt đối sẽ không nói chuyện kiếp trước với cậu.
Nếu không phải cậu có góc nhìn của Thượng Đế, lại còn từng trải qua một kiếp thì chỉ sợ đã tin tưởng lời này tới bảy, tám phần rồi.
Mà giờ ngẫm lại, Kỷ Lăng ý thức được kiếp này Gabriel thật sự không muốn làm tổn thương mình, những lời anh ta nói chỉ như dọa dẫm mà thôi, chẳng những không làm gì cậu mà còn không ra tay giết người diệt khẩu khi thời cơ tới.
Thậm chí đến cuối cùng còn ném trả cậu lại cho Cảnh Tùy.
Tuy hành vi của Gabriel không thể hiểu nổi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Quan trọng là cậu muốn mượn cơ hội này phá vỡ thế cục hiện tại!
Cái cớ này là Carlos đưa tới, cũng cần là Carlos đưa tới thì cậu mới dùng được!
Bởi nếu theo thiết lập nhân vật, cậu vẫn luôn một lòng lưu luyến si mê Cảnh Tùy, không lý gì lại nghĩ ra chuyện quanh co lắt léo như vậy, càng không thể tin tưởng người khác châm ngòi ly gián.
Nhưng nếu người