Cảnh Tùy nhìn cậu thiếu niên trước mắt, rõ ràng là một câu nói nhẹ bẫng, nhưng từng chữ rơi vào trong tai anh ta lại có thể đánh anh ta vào vực sâu vạn trượng một cách dễ dàng như trở bàn tay.
Câu nói này, sao anh ta có thể quên được chứ?
Anh ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Không, không đâu, nhất định sẽ không thể nào như vậy...
Cảnh Tùy gian nan mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Em nói cái gì...”
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn Cảnh Tùy.
Cậu là một thanh niên rất tốt, từ nhỏ đã tuân thủ pháp luật, kính già yêu trẻ, đến cả yêu đương cũng chưa yêu đương mà đã chết rồi, may mà ông trời có mắt cho cậu một cơ hội được sống lại lần nữa, cậu vô cùng trân trọng cơ hội này, dùng hết tất cả khả năng để nghiêm túc làm nhiệm vụ, chỉ hy vọng sớm ngày có thể quay về nhà.
Thế nhưng các anh ai ai cũng đối chọi với tôi, không những không đi theo cốt truyện mà còn không chịu buông tha cho tôi, đến cả tay con gái tôi cũng chưa bao giờ được nắm mà đã bị đám bệnh thần kinh các anh ép cho cong luôn rồi!
Cái chuyện yêu đương này phải là cả hai bên cùng chấp nhận, sự từ chối của tôi các anh đều không hiểu hay sao?
Lẽ nào không thể không thích tôi được sao?
Nếu đã như vậy, vậy thì chúng ta cùng làm lại.
Bây giờ tôi nhớ lại hết rồi, biết hết cả rồi, các anh còn có thể coi như không có chuyện gì mà tiếp tục nói yêu tôi hay không.
Tôi muốn để cho các anh biết rằng, Kỷ Lăng tôi cũng có thể lạnh lùng vô tình đó, hừ!
Cảnh Tùy nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt quyết tuyệt, không hề có chút dao động nào của cậu thiếu niên, trái tim không ngừng rơi xuống, nhưng vẫn muốn cố gắng vớt vát, đau khổ nói: “Tôi không hiểu ý của em là gì...”
Kỷ Lăng bật cười, chậm rãi mà vô tình nói: “Vậy thì để tôi nhắc lại cho Bệ hạ nghe nhé, kiếp trước, câu nói cuối cùng mà tôi nói với anh.”
Cậu nhìn vào đôi mắt Cảnh Tùy, nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên khó coi vô cùng của Cảnh Tùy, nói từng chữ một: “Tôi nói, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, anh và Ninh Ngọc...!phải hạnh phúc nhé.”
Màu máu trên mặt Cảnh Tùy dần lui đi, cho dù từ giây phút cậu thiếu niên mở mắt ra, anh ta đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng anh ta không muốn tin...
Tới tận giờ phút này, cũng chẳng còn một chút may mắn nào nữa.
Cuối cùng cậu thiếu niên ấy cũng nhớ ra rồi, cậu đã nhớ ra tất cả mọi chuyện, nhớ ra sự lạnh nhạt vô tình của anh ta ở kiếp trước, cũng nhớ ra kiếp trước cậu đã chết vì điều gì.
Tất cả những sai lầm của bản thân cũng không thể che giấu được nữa, bày ra trần trụi trước mặt cậu thiếu niên, bản thân cũng không thể che giấu được sự thật, giả vờ coi như tất cả chưa hề xảy ra, tham lam chiếm hữu cậu thiếu niên chẳng mảy may biết điều gì, có được tình yêu hoàn chỉnh không chút dấu vết của cậu một cách đê tiện.
Cảnh Tùy đau khổ nhắm mắt lại, vào lúc này, anh ta không biết mình còn có thể nói gì được nữa, hoặc có lẽ là giảo biện như thế nào.
Bởi vì bất kỳ ngôn ngữ nào cũng đều vô cùng bất lực.
Cuối cùng, anh ta chỉ chậm rãi mở miệng, phát ra thanh âm trầm khàn: “Anh yêu em, là sự thật.”
Kỷ Lăng lạnh nhạt nhìn anh ta, cười tự giễu một tiếng: “Trước đây tôi luôn không hiểu vì sao anh lại thích tôi, bởi vậy mới tin lời của Carlos, thế nhưng bây giờ tôi tin anh yêu tôi rồi...!anh không cần thiết phải lợi dụng tôi, càng không cần thiết phải đưa vị trí Hoàng hậu cho người mà mình không thích, tôi chỉ là không dám tin, anh lại thật sự thích tôi thôi.”
Cậu nói xong, trong mắt lại mơ hồ xuất hiện sự bi thương: “Kiếp trước, tôi yêu anh tới như vậy, cũng không thể đổi được một cái quay đầu liếc mắt nhìn tôi của anh, kiếp này, vậy mà anh lại yêu tôi, thật đúng là không có chuyện nào khiến người ta cảm thấy châm chọc hơn được nữa.”
Bờ môi Cảnh Tùy hơi run rẩy, nói: “Anh...”
Kỷ Lăng khẽ cười một tiếng, ánh mắt lại giống như nước sông lạnh lẽo chết chóc: “Nhưng thế thì đã sao chứ? Tôi không còn thích anh nữa rồi.”
Cảnh Tùy kinh hãi nhìn cậu.
Vẻ mặt Kỷ Lăng lạnh nhạt bình tĩnh: “Cho dù anh là vì áy náy, hay là vì báo đáp cũng không sao hết, tôi không cần sự bồi thường của anh, thật đấy.”
Cảnh Tùy nói chắc nịch: “Không phải bồi thường, chỉ là vì anh thích em mà thôi.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy sao?”
“Vậy thì càng không cần thiết đâu...” Cậu nhìn vào đôi mắt Cảnh Tùy, giọng nói vô tình lại kiên quyết, chậm rãi mà bình tĩnh: “Bởi vì bắt đầu từ giây phút mà tôi chết đi, tôi đã buông tay rồi.
Anh đừng có quên, là ai vô tình đưa tôi đi lưu đày, lại là ai năm lần bảy lượt giẫm đạp lên tấm lòng của tôi, tôi từng u mê không tỉnh ngộ, cho rằng tấm lòng thành của tôi rồi cũng sẽ có một ngày khiến anh rung động, nhưng mà tôi sai rồi...”
“Tới giây phút cuối cùng trong sinh mạng tôi, tôi cũng không đợi được tới ngày đó.”
“Tôi đã cho anh tất cả những gì mà tôi có thể cho, tình yêu của tôi, tính mạng của tôi, bây giờ tôi đã không còn gì có thể cho anh rồi.”
“Cái người yêu anh kia, chỉ dừng lại ở một kiếp mà thôi, sẽ không quay trở về nữa.”
“Anh đã hiểu chưa?”
Cảnh Tùy nghe những lời Kỷ Lăng nói, đôi tay siết lại thật chặt.
Rõ ràng là cậu thiếu niên này đang ở trước mắt anh ta, nhưng lần đầu tiên anh ta lại cảm thấy xa xôi như vậy, không thể chạm vào.
Kiếp trước anh ta từng mơ thấy cảnh tượng gặp lại nhau vô số lần, ảo tưởng rằng nếu như cậu thiếu niên ấy vẫn còn sống, mình nên bồi thường cho em ấy như thế nào, cầu xin được em ấy tha thứ...!thế nhưng bây giờ anh ta biết được đáp án rồi, cho dù cậu thiếu niên ấy vẫn còn sống, anh ta cũng không thể tìm lại được thứ đã mất đi nữa.
Cậu thiếu niên của anh ta không cần anh ta bồi thường.
Cậu yêu như con thiêu thân lao vào biển lửa oanh oanh liệt liệt, lúc buông tay cũng sạch sẽ lưu loát.
Cậu sẽ không tha thứ cho anh ta.
Cũng sẽ không yêu anh ta nữa.
Hóa ra đây chính là đáp án thật sự, đúng thật là...!hiện thực tàn nhẫn.
Khi anh ta đang chìm đắm vào giả tưởng mà bản thân xây đắp lên, không ngờ rằng lại có một ngày, tất cả lời nói dối đều sẽ bị vạch trần, tất cả sự thật đều không thể nào che giấu được.
Cho dù cho anh ta thêm một cơ hội nữa, cũng không thể vào níu kéo được người đã mất đi.
Kỷ Lăng lấy hết dũng khí nói ra những lời đã được chuẩn bị sẵn, nhìn Cảnh Tùy cuối cùng cũng bị bản thân kìm chế, dáng vẻ đau khổ không còn gì để nói kia, trong lòng xả hận vô cùng! Chẳng qua các anh dựa vào việc tôi không biết chuyện của kiếp trước nên mới dám không chút kiêng nể gì như vậy, bởi vì tôi không có lý do từ chối các anh...!thực ra tôi đều biết tất cả đấy! Nhưng vốn dĩ tôi không muốn nói, tôi chỉ muốn làm nhiệm vụ đàng hoàng, đây đều là do các anh ép tôi thôi!
Cậu nhìn khuôn mặt không có chút màu máu của Cảnh Tùy, thoáng có chút mềm lòng, sau đó trái tim lại lạnh lùng như sắt thép, bây giờ nếu như cậu thương cảm với Cảnh Tùy thì sẽ lại đẩy bản thân vào cái hố này một lần nữa, đây là cơ hội duy nhất để cậu tránh thoát được hoàn cảnh hiện tại! Hơn nữa anh là Hoàng đế, chú ý tới sự nghiệp thôi không tốt sao? Sao cứ phải chìm đắm vào tình yêu, anh của trước đây đáng yêu hơn hiện tại nhiều...
Tóm lại thì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.
Kỷ Lăng vừa mới ăn hoa độc, tuy rằng đã giải độc rồi nhưng cơ thể vẫn vô cùng yếu ớt, cậu khó khăn bò dậy từ trên giường, vừa mới đi được một bước thì suýt chút nữa ngã xuống đất.
Cảnh Tùy vội vàng vươn tay ra đỡ, nhưng lại bị Kỷ Lăng hất tay ra, cậu quay đầu sang, lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Làm phiền anh nhiều ngày rồi, tôi nên về nhà thôi.”
Cảnh Tùy cúi đầu, ngây ngốc nhìn bàn tay bị hất ra của mình, đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc âu sau, anh ta lại ngẩng đầu lên, nhìn cậu thiếu niên bước từng bước gian nan đi ra bên ngoài, cố chấp, quyết tuyệt như vậy, không hề quay đầu lại.
Anh ta lại sắp mất đi cậu thiếu niên ấy lần nữa rồi.
Lần này đến cả cơ hội ảo tưởng, cậu thiếu niên cũng không hề để lại cho anh ta.
Kỷ Lăng căn bản không dám quay đầu lại, sợ rằng nhìn nhiều thêm một cái sẽ kích thích Cảnh Tùy, chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây! Đừng nhìn cậu ban nãy khí thế hùng hổ như vậy, thực ra đó là cố gắng lấy dũng khí thôi, ngộ nhỡ Cảnh Tùy hoàn hồn lại, rất có thể sẽ làm ra chuyện gì đó khó mà khống chế được.
Nhưng thực sự cậu quá yếu ớt, mỗi một bước chân đều đi rất khó khăn, bởi vậy mà không thể nào đi nhanh được.
Thấy sắp rời khỏi cung điện rồi, bước ra khỏi cánh cửa lớn, trong mắt Kỷ Lăng vừa mới lộ ra vẻ vui mừng thì đột nhiên đằng sau truyền tới một tiếng gió, hai tay của người đàn ông dùng sức ôm eo bế cậu lên, sải từng bước chân rộng quay về.
Kỷ Lăng sửng sốt ngẩng đầu nhìn cái cằm cường nghị của người đàn ông, sau khi hoàn hồn lại thì phẫn nộ vô cùng!
Không phải chứ, đã thế này rồi mà anh cũng không buông tay ư?!
Cậu bắt đầu đấm đánh Cảnh Tùy, đỏ mắt khàn giọng nói: “Anh buông tôi ra! Đừng động vào tôi!”
Trên mặt Cảnh Tùy đã không còn bất kỳ biểu cảm nào nữa, đôi mắt âm trầm giống như vực sâu u ám, tất cả dao động cảm xúc dường như đã bị che lại từng tầng một, khuôn mặt lạnh lẽo, bờ môi mím chặt.
Anh ta ôm chặt lấy cậu thiếu niên đang giãy dụa, tới tận khi cậu thiếu niên không còn sức lực mà mềm oặt ra, lúc này mới chậm rãi thả cậu xuống giường, nhàn nhạt cất lời nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh cho người khác tới chăm sóc em.”
Đôi mắt phẫn nộ của Kỷ Lăng như bắn ra tia lửa, tức tới mức cả người phát run, cắn răng nói: “Tôi muốn quay về.”
Cảnh Tùy lại như không hề nghe thấy, thậm chí anh ta còn cười dịu dàng với Kỷ Lăng, giọng nói khàn khàn ẩn chứa ý cười: “Nếu như em không vui, chúng ta có thể đẩy lùi hôn lễ lại, anh cũng sẽ không chạm vào em, em cứ yên tâm ở lại đây là được.”
Nói xong thì xoay người rời khỏi nơi này.
Kỷ Lăng đúng là tức điên lên mất, cậu đã tự sát trùng sinh luôn rồi, rốt cuộc người này bị làm sao vậy, như thế này rồi cũng không chịu buông tay nữa! Rõ ràng là mình sẽ không tha thứ cho anh ta rồi, lẽ nào anh ta không biết là dưa ép thì không ngọt hay sao?!
Cậu hận không thể tự sát thêm một lần nữa ngay lập tức, nhưng bên ngoài phòng đột nhiên lại có mấy tên người hầu xông vào, bao vây trước sau trái phải cậu, cung kính nói: “Cậu Kỷ cậu nghỉ ngơi cho tốt đi ạ, nếu như có gì cần thiết thì cứ việc ra lệnh ạ.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu tuyệt vọng nhìn mấy tên người hầu này, nhìn thì cung kính hèn mọn, nhưng mỗi tên đều là người tiến hóa mạnh mẽ có thể dùng một tay bóp chết cậu.
Lần đầu tiên tự sát là nhân lúc Cảnh Tùy không phòng bị, một khi Cảnh Tùy đã bắt đầu đề phòng thì đã không còn cơ hội tự sát lần thứ hai nữa rồi.
A a a a cậu tức chết mất thôi!
Mặt Kỷ Lăng như tro tàn: “Cậu nói xem rốt cuộc anh ta bị làm sao vậy hả?”
Hệ thống: “…”
Kỷ Lăng: “Tôi đã nói là không yêu anh ta nữa rồi, lẽ nào anh ta tưởng rằng giữ tôi lại như thế này, thì tôi sẽ hồi tâm chuyển ý hay sao?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Hay là cuộc sống của một Hoàng đế quá sung sướng rồi, muốn tìm chút kích thích tìm ngược?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng: “Đúng thật là có bệnh.
:)”
Kỷ Lăng tức giận phẫn nộ tới mức lật bàn! Tức giận thở hồng hộc.
Người hầu lập tức thu dọn bàn, giống như không nhìn thấy gì hết vậy, rất nhanh đã được đổi sang một cái bàn mới, sau đó tiếp tục cung kính hầu hạ bên cạnh.
…
Cảnh Tùy rất ít khi xuất hiện trước mặt Kỷ Lăng, nhưng anh ta có không ở đây thì cho dù ở đâu, vào lúc nào, bên cạnh người Kỷ Lăng cũng sẽ có từ ba tên người hầu trở lên đi theo, đến cả lúc đi ngủ cũng có người trông coi ở bên cạnh...!24 giờ đồng hồ không có một giây nào là rời khỏi tầm mắt của người khác, không hề có chút riêng tư nào, đúng thật là khiến Kỷ Lăng cảm thấy buồn bực chết mất.
Cậu cảm thấy người này thật sự quá độc ác, độc ác vô cùng.
Cứ như thế này mãi thì cậu sợ rằng sẽ bị lộ tẩy mất!
Tuy rằng tạm thời tránh thoát được nguy hiểm về trinh tiết, nhưng lại mất đi sự tự do, nhưng trông coi tội phạm cũng không cần phải chặt chẽ như vậy chứ? Đúng là khiến người ta muốn rồ cả lên mà.
Tự sát là không thể nghĩ tới rồi, cuối cùng vẫn chỉ có thể ra tay từ việc ăn cơm thôi.
Trước đây Kỷ Lăng chỉ giả vờ không muốn ăn cơm, nhưng chỉ cần có cơ hội thì đều sẽ nghĩ cách ăn nhiều thêm mấy miếng, nhưng lần này cậu thực sự vì tránh thoát hoàn cảnh hiện tại mà quyết định bắt đầu tuyệt thực.
Cậu muốn để Cảnh Tùy nhìn thấy được sự quyết tâm của cậu!
Không ăn cơm, tôi cứ không ăn cơm đấy!
Buổi tối hôm nay đúng lúc Kỷ Lăng lại gây sự vô cớ lật đổ bàn cơm thứ ba, cuối cùng Cảnh Tùy cũng tới đây.
Gương mặt tuấn tú của anh ta tràn đầy vẻ lạnh lùng, mái tóc đen dài buộc ra đằng sau, trong đôi mắt là ánh sáng sâu thẳm, đi tới trước mặt Kỷ Lăng, khàn giọng nói: “Vì sao không ăn cơm?”
Kỷ Lăng lạnh lùng nhìn anh ta.
Cảnh Tùy cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: “Em được lựa