Kỷ Lăng bước đến, các binh lính đứng đấy muốn cản cậu lại, cậu dữ tợn, lạnh lùng quát một tiếng: “Cút ra, mấy người là cái thá gì mà dám cản tôi!”
Binh lính đó bỗng ngơ ra thì chợt nghe Carlos hời hợt bảo: “Lui xuống.
”
Các binh lính vội tấp sang hai bên, cung kính cúi đầu.
Carlos đứng đấy nhìn cậu thiếu niên từng bước bước về phía anh ta, trong đôi mắt màu xanh xinh đẹp ấy là cơn giận đùng đùng cùng ngọn lửa bốc cháy như ánh sáng rực rỡ mà anh ta chưa từng thấy.
Vậy là hôm đó anh ta không hề nhận nhầm, người đó thật sự là Kỷ Lăng.
Nhưng cho dù là gần ngay trước mắt, em cũng không muốn bị tôi phát hiện, em hận tôi đến thế… Nhưng bây giờ em lại chịu vì cái tên đê tiện lừa gạt phản bội em này mà về lại bên cạnh tôi.
Đôi môi mỏng của Carlos mím chặt, trong mắt đầy sự u ám lạnh lẽo, sự đố kỵ của anh ta như một con rắn thải độc, quấn chặt trái tim anh ta.
Văn Ngạn kinh ngạc nhìn Kỷ Lăng, anh ấy ngọ ngoạy muốn đứng dậy, đôi mắt cho dù đối diện với cái chết cũng bình tĩnh thì lúc này lại khó lòng đè nén được cảm xúc trong lòng - không nói nên lời, đau khổ và bi thương.
Anh ấy cử động đôi môi, khàn giọng đau khổ bảo: “Ngài không nên về đây…”
Về đây để cứu loại người như tôi, căn bản không hề đáng.
Kỷ Lăng nhìn Văn Ngạn, gương mặt cậu kiên định, ánh mắt sáng ngời, nói từng chữ một: “Tôi không cần anh bỏ mạng mình vì tôi, cũng không cần bất cứ ai bỏ mạng vì tôi.
”
Văn Ngạn ngơ ngác nhìn cậu, đôi môi run rẩy, một hồi lâu sau cũng nói không nên lời.
Đây là cậu thiếu niên mà anh ấy yêu, cậu thiếu niên ấy trước giờ luôn thế, cho dù là vì kẻ như anh ấy, cho dù là vì những người không thân không thích ấy, cậu cũng đều dũng cảm đứng ra.
Anh ấy không cách nào nhìn một cậu thiếu niên như này mà đi khuyên cậu phải ích kỷ máu lạnh một chút, vì anh ấy biết làm thế chỉ uổng công mà thôi…
Mà đây còn là sự sỉ nhục với cậu thiếu niên.
Carlos thấy cảnh này, bỗng nhiên cong khóe miệng mỉa mai: “Cảm động ghê.
”
Kỷ Lăng nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt của Carlos rất ôn nhu, nhưng ẩn chứa trong đấy lại là sự tàn nhẫn nhỏ không thể thấy, anh ta để cho sự đố kỵ ngấu nghiến trái tim mình, chậm rãi cất lời: “Tôi thật sự không ngờ em lại dễ dàng bị tên tiểu nhân đê tiện này lừa gạt đến thế, em chịu vì anh ta mà trở về đây…”
Kỷ Lăng bảo: “Ý chú là sao?”
Carlos cười nhẹ một tiếng, khóe miệng vểnh lên như đang mỉa mai, bảo: “Em thật sự ngây thơ cho rằng, chuyện em phái người ám sát Ninh Ngọc vào kiếp trước bại lộ chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?”
Kỷ Lăng đơ ra.
Sắc mặt Văn Ngạn tái mét, hét lớn: “Câm miệng!”
Carlos nhìn Văn Ngạn cuối cùng cũng tức giận, mặt mày biến sắc thì lại cười, chính là cái tên bịp đê tiện này, lợi dụng sự lương thiện mềm lòng của cậu thiếu niên hết lần này đến lần khác.
Kiếp trước, kiếp này, đều như thế cả.
Rõ ràng cậu ta cũng quá đáng như thế, cũng tổn thương cậu thiếu niên như thế, nhưng tại sao cậu ta có thể nhận được tình yêu và sự quan tâm của em ấy?
Còn tôi chỉ đáng bị ghét bỏ, sợ hãi chứ?
Em nên biết, bộ mặt thật sự của con người này.
Carlos mỉm cười nhìn vào đôi mắt của cậu thiếu niên, vô tình chậm rãi nói: “Với tâm cơ và thủ đoạn của Văn Ngạn, sao lại có thể phạm những lỗi cơ bản như thế này được chứ? Cậu ta cố tình đấy, là vì để có lý do kéo em khỏi vị trí quý tộc cao cao tại thượng, để em bị ghét bỏ, bị trục xuất… Để em cùng đường bí lối, sau đó có thể như lần này vậy, nhân lúc em cần giúp đỡ mà đê tiện biến em thành của riêng mình.
”
Anh ta cúi đầu xuống, cười nhẹ bên tai Kỷ Lăng: “Cậu ta luôn gạt em, vì để có được em mà không tiếc phản bội em, làm tổn thương em, người em cứu là loại người thế đấy.
”
Kỷ Lăng kinh ngạc trợn trừng mắt, vừa nãy cậu còn tưởng Carlos muốn nói gì cơ? Thì ra là cái chuyện rách nát này à! Cậu biết từ sớm rồi!
Đợi đã… Điều duy nhất cậu không hiểu là tại sao lúc đó Văn Ngạn lại làm như thế, bây giờ cậu hiểu ra rồi, thì ra anh ta làm như thế là vì có được mình ư?
Vãi đậu, tình yêu bệnh hoạn như thế khiến người ta ớn lạnh!
Nhưng Kỷ Lăng nhanh chóng bình tĩnh lại, Văn Ngạn kiếp này, dường như đã biết lỗi, làm lại từ đầu rồi?
Anh xem xem! Đều là boss phản diện, người ta biết hối cải, làm lại từ đầu, còn anh sao cứ chấp mê bất ngộ thế?
Kỷ Lăng nghĩ đến đây mà đau lòng nhức óc, cậu cười khẩy nói: “Sao tôi biết lời chú nói có phải là thật hay không? Chú cũng đâu phải mới lần đầu gạt tôi đâu, chính chú mới là người luôn luôn gạt tôi, chẳng phải sao?”
Đôi môi mỏng của Carlos bụm lại, nhìn chằm chằm Kỷ Lăng.
Kỷ Lăng nhìn vào mắt Carlos mà không né tránh gì, gằn từng chữ một: “Cho dù lời chú nói là thật thì tôi cũng không để tâm nữa rồi.
”
Văn Ngạn nghe cậu nói thế, lập tức ngước mắt lên, nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt không dám tin.
Từ lúc Carlos nói ra sự thật, anh ấy đã tuyệt vọng hoàn toàn rồi, thậm chí anh ấy còn chấp nhận số mệnh, đợi chờ ánh mắt thất vọng của cậu thiếu niên, anh ấy không thể nào giải thích cho hành vi của mình vào kiếp trước, cho dù cậu hận anh ấu… Cũng là do anh ấy tự chuốc lấy.
Ngày này, sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Lời nói dối sẽ có ngày bị vạch trần.
Nhưng cậu thiếu niên vừa nói gì cơ? Cậu bảo cậu đã không còn để tâm nữa rồi ư?
Lồng ngực Văn Ngạn nhấp nhô, ánh mắt anh ấy nhìn Kỷ Lăng kinh ngạc vô cùng, như… như thế, có nghĩa là em tha thứ cho tôi sao?
Carlos nghe thấy câu này, bàn tay đang đặt bên mình bỗng nắm chặt lại, thần sắc trong ánh mắt thay đổi, biểu cảm hoàn hảo ấy cũng xuất hiện vết nứt, đau khổ như thể những cây dao mỏng như cánh ve đang bạc tình tùng xẻo anh ta, gạch một vết thương nhuốm đầy máu trên trái tim lạnh lẽo cứng cáp đó của anh ta.
Tại sao?
Tại sao em có thể tha thứ cho cậu ta nhưng lại không chịu cho tôi một cơ hội chứ?
Tên tiểu nhân đê tiện đó, cái tên vô liêm sỉ đó, cậu ta dựa vào đâu mà được em tha thứ?!
Kỷ Lăng nhìn sự giá lạnh căm hận bên trong ánh mắt của Carlos, thì ra lại kinh khủng như thế, dường như có thể hủy diệt tất cả mọi thứ bất cứ lúc nào, cậu bỗng cảm thấy hơi sợ, cậu chỉ sợ Carlos tức giận sẽ giận lây người khác, rồi giết cả Văn Ngạn nên vội lạnh lùng nói: “Chú không được giết anh ta, không được tổn thương bất kì ai trên hành tinh này! Chú đừng mong có thể tìm được Ninh Ngọc ở nơi này, anh ta đã rời khỏi đây rồi!”
Carlos dần khôi phục lý trí, nhìn đôi mắt sốt ruột đó của cậu thiếu niên, em ấy lo lắng cho Văn Ngạn như thế, lo lắng cho từng người ở nơi này…
Carlos hít một hơi thật sâu, bảo: “Là em đã cứu Ninh Ngọc.
”
Kỷ Lăng: “Đúng vậy.
”
Carlos bỗng nhiên phá lên cười lớn, anh ta cảm thấy rất mỉa mai, rất buồn cười, em có biết… Người lần này em cứu là người như thế nào không?
Em cứ liên tục cứu những người tổn thương em, phản bội em.
Trên đời này, còn ai khờ hơn em nữa không?
Nhưng điều buồn cười là, tôi lại yêu dáng vẻ này của em.
Kỷ Lăng thấy Carlos cười lớn tiếng, cậu có hơi ngơ ngác: “Hệ thống… Anh ta điên rồi à?”
Hệ thống im lặng một hồi rồi nói: “Tôi nghĩ chắc không phải đâu…”
Kỷ Lăng: “Vậy anh ta cười cái gì thế?”
Hệ thống: “Có thể là anh ta cảm thấy cậu ngốc nghếch chăng?”
Kỷ Lăng: “Không biết ăn nói thì im cái miệng lại giùm cái : )”
Hệ thống: Chẳng phải cậu bảo tôi nói sao? Nói thật thì cậu lại không thích nghe.
Hệ thống rất ấm ức, hệ thống rất khó chịu.
Carlos nhìn cậu thiếu niên trước mặt, nhìn chằm chằm gương mặt của cậu, đây là người anh ta yêu.
Tận sâu trong đáy lòng anh ta là nỗi đau như bị róc xương lóc thịt, nhưng trên gương mặt của anh ta vẫn là nụ cười lạnh lẽo, nhẹ nhàng đẩy cằm của Kỷ Lăng lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi của cậu thiếu niên, giọng khàn khàn, nhẹ giọng bảo: “Em quay về đây thật sự là rất dũng cảm, nhưng… Dựa vào đâu mà em cảm thấy tôi sẽ chấp nhận yêu cầu của em?”
Carlos nhìn cậu thiếu niên vì tức giận nên trừng to mắt, trong đôi mắt màu nâu đó của anh ta không có lấy một chút hơi ấm, anh ta từ tốn, giễu cợt nói: “Em lừa gạt tôi, phản bội tôi, em còn tưởng tôi sẽ tiếp tục cưng chiều em sao?”
Khi Kỷ Lăng nghe Carlos thốt lên câu ấy, cậu xém chút đã hoảng loạn, nhưng tình hình càng nguy cấp thì cậu lại càng bình tĩnh, cậu nhanh chóng nhận ra được việc này vẫn còn có chuyển biến.
Carlos là một con người tâm cơ trầm lắng, mưu sâu kế hiểm, anh ta có rất nhiều đặc trưng của một kẻ phản diện, nhưng duy chỉ không thích nhiều lời, anh ta… là một phản diện không thích nhiều lời.
Điều này được thể hiện qua hành động hạ lệnh giết Văn Ngạn mà không do dự chút nào của anh ta, vì anh ta biết anh ta sẽ không có được bất kỳ thông tin gì từ chỗ Văn Ngạn.
Anh ta bình tĩnh quả quyết, tiếc chữ như vàng, làm việc không lề mề chút nào, không giống như các tên phản diện trong phim, thích bla bla nói hoài nói mãi, chỉ sợ người ta không biết lộ trình tâm lý của họ.
Còn Carlos thì không phải thế, anh ta tàn nhẫn độc ác, nắm bắt thời cơ, quyết đoán, và không thích để lộ suy nghĩ của bản thân.
Nhưng… Hiện tại anh ta đang vòng vo với cậu!
Đây không phải là tác phong của Carlos, mỗi câu con người này nói đều có mục đích của anh ta, anh ta không đánh chết cậu thì cũng có nghĩa là cậu còn cơ hội! Nếu như anh ta thật sự lạnh nhạt vô tình như cách anh ta thể hiện, thì anh ta sẽ không vòng vo với cậu nửa lời… Một chân dẫm chết cậu là được chứ gì.
Chậc chậc chậc, Kỷ Lăng nghĩ đến đây, trong lòng bỗng có lòng tin.
Cậu cho rằng mình đã nhìn thấu tên già này rồi, cho dù ngoài miệng lạnh nhạt vô tình đến đâu thì vẫn mềm lòng với mình thôi.
Nhưng anh ta lại không chịu xuống nước, muốn mình sợ hãi, chịu thua cầu xin anh ta á?
Hơ hơ!
Kỷ Lăng nhếch mày, trong ánh mắt là sự lạnh nhạt, cậu hé môi: “Chẳng lẽ chú sẽ không như thế sao?”
Cậu nhìn đôi mắt đột ngột thu nhỏ lại của Carlos, ánh nhìn lạnh lùng nhưng chẳng có tí gì sợ hãi, trái lại, cậu lại từ tốn nở nụ cười mỉa mai: “Nếu như chú chấp nhận yêu cầu của tôi, tôi không chỉ quay về với chú, mà tôi còn đồng ý kết hôn với chú, chú cảm thấy… Điều kiện này như thế nào?”
Văn Ngạn lại vùng vẫy tiếp, máu tươi trên thân anh ấy không ngừng chảy ào ra, nhuốm đỏ nửa thân người của anh ấy, anh ấy khàn giọng nói: “Ngài không thể gả cho gã ta được!”
Kỷ Lăng không hề quan tâm đến Văn Ngạn, cậu chỉ chăm chăm nhìn Carlos, hỏi: “Thế nào?”
Gương mặt Carlos bị sự giá lạnh bao phủ, gằn từng chữ một: “Em có biết em đang nói gì không?”
Mỗi khi anh ta cho rằng cậu thiếu niên này đã quá bạc tình rồi thì con người này lại càng bạc tình hơn nữa, đâm vào tim anh ta một nhát dao.
Em vì người khác mà nhận lời những thứ em thà vứt bỏ, những thứ em muốn trốn chạy ấy.
Em vì tên đàn ông khác mà nhận lời gả cho tôi.
Rõ ràng em biết tôi yêu em, nhưng lại hết lần này đến lần khác đem tình yêu của tôi biến thành vũ khí để uy hiếp tôi một cách không kiêng nể gì.
Em không lo ngại gì, vì em biết tôi sẽ không từ chối em.
Bảo em khờ, nhưng thật ra có những lúc, em lại thông minh đến đáng sợ.
Kỷ Lăng nhìn sự u ám bên trong ánh mắt của Carlos, cậu hít một hơi thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên nói: “Đương nhiên tôi biết tôi đang nói gì rồi.
”
Carlos nhắm mặt lại, một lát sau, anh ta trầm giọng cười.
Cũng đành vậy, nếu em đã biết được chuyện này thì em cứ biết vậy, tình yêu của tôi là tôi cam tâm tình nguyện trao cho em, nên em muốn lấy nó làm gì cũng được.
Chỉ cần, em vẫn ở bên cạnh tôi là được rồi.
Carlos mở mắt ra, không thể nhìn ra trong ánh mắt của anh ta có cảm xúc gì, chỉ còn lại nụ cười hời hợt, nụ cười ấy, che đậy sự đau khổ, không cam lòng và đố kỵ trong lòng anh ta, người như anh ta, không cần người khác thương xót hay đồng cảm.
Carlos mỉm cười nói: “Nếu đã thế, em nên biết rằng khi em về lại bên tôi em sẽ đối mặt với điều gì chứ…” Bờ môi anh ta nở nụ cười nho nhã, dịu dàng nhìn Kỷ Lăng: “Tôi có thể không giết gã ta, nhưng em nên bày tỏ lời cảm ơn của em đến tôi như thế nào đây hả? Vị hôn thê mà tôi yêu.
”
Lúc anh ta thốt lên những chữ cuối, giọng điệu trong thâm sâu vô cùng, âm cuối vểnh lên, có chút gì đó giễu cợt.
Lúc này Kỷ Lăng có hơi nghi hoặc, tôi cũng đã hứa sẽ gả cho anh rồi, còn phải bày tỏ gì nữa?
Bày tỏ như thế nào?
Carlos nhìn đôi mắt nghi hoặc đó của cậu thiếu niên, trong lòng đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Em chưa từng chủ động hôn tôi bao giờ.
”
Kỷ Lăng: “…”
Vậy là anh vòng vo nữa ngày trời thật ra là đang muốn được hôn?
Cậu nhìn người đàn ông luôn nho nhã dịu dàng, luôn bình tĩnh trước mọi việc này, không biết tại sao cậu đột nhiên có hơi đồng cảm với anh ta, nhưng… Cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ cho kẻ phản diện hễ một chút là giết người đâu! Dùng tính mạng của người khác uy hiếp tôi, còn muốn tôi hôn anh á?!
Kỷ Lăng cười khẩy một tiếng, nói: “Được thôi.
”
Cậu nhón chân lên, vì không đủ cao nên hai tay ôm lấy cổ của Carlos, đôi mắt lấp lánh nhìn anh ta, môi chạm vào đôi môi lạnh lẽo ấy, hít một hơi thật sâu, cắn thật mạnh vào đôi môi ấy!
Mùi tanh của máu miên man giữa hai vành môi, cậu dùng hết sức lực yếu ớt của mình mới cắn được một vết trên môi Carlos, xém chút là đau cả răng.
Nhưng ít ra cậu đã thành công rồi, Kỷ Lăng nhìn Carlos với ánh mắt gây hấn.
Nhưng điều khiến cậu bất ngờ là Carlos không hề phản ứng gì, thậm chí trong ánh mắt anh ta cũng không hề có sự tức giận, anh ta chỉ dịu dàng bình tĩnh nhìn cậu, rồi cười một cái… Sau đó ôm lấy eo Kỷ Lăng, ra sức hôn lấy cậu!
Kỷ Lăng vội vàng muốn vùng vẫy, nhưng căn bản không thể động đậy được, cậu bị Carlos hôn đến nỗi thở hổn hển, xém