Cảnh Tùy đứng trên chiến hạm, lạnh lùng nhìn xuống dòng lũ những vũ khí sắt thép trước mặt đang vô tình san bằng nơi đây thành bình địa.
Mặt đất đang sụp đổ, đám người cố gắng chạy thoát.
Bỗng nhiên...!Cảnh Tùy nheo mắt lại, mắt nhìn cố định về phía trước.
Trên đống đổ nát đầy hài cốt từ từ xuất hiện một cậu thiếu niên.
Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ, nhìn lên bầu trời xa xa.
Dù ở cách đó vài trăm mét Cảnh Tùy cũng có thể nhìn rõ từng biểu cảm của cậu không hề có trở ngại nào.
Thần sắc trong mắt anh ta chợt dao động kịch liệt.
Kỷ Lăng đi lên mặt đất.
Tinh hạm khổng lồ ở trung tâm giống như một pháo đài bằng thép.
Cậu nghĩ chắc hẳn Cảnh Tùy đang ở đó nên ngẩng đầu nhìn lại.
Tuy đã quyết định đi lên, nhưng lửa chiến tranh nổ lên khắp bốn phía và luồng sóng nhiệt bốc lên thổi vào mặt vẫn khiến cậu mơ hồ thấy đau.
Kỷ Lăng lo mình còn chưa kịp nhìn thấy Cảnh Tùy thì đã đi đời nhà ma rồi, dù sao thì đao thương cũng không có mắt...
Nhưng đã muốn giả bộ mạnh mẽ thì thế nào cũng phải đứng lên làm bộ cho xong.
Vẻ mặt Kỷ Lăng lạnh nhạt đón gió mà đứng giữa đống đổ nát toàn xác chết, cảm giác trên dưới người mình đều ngầu hết sức, như cao thủ tuyệt thế.
Không biết Cảnh Tùy đã nhìn thấy cậu chưa.
Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ xem có nên làm cho cảm giác tồn tại của mình nhiều hơn một chút hay không thì đột nhiên… mọi thứ xung quanh cậu chợt dừng lại, như bị nhấn nút tạm dừng.
Toàn bộ đội quân và các vũ khí cơ giới của Đế quốc đều ngừng động tác.
Quân phiến loạn đang liều mạng ngăn cản quay sang nhìn nhau rồi nhanh chóng rút lui.
Kỷ Lăng ngẩn ra, trái tim trùng xuống, lẳng lặng đứng bất động ở đó.
Cảnh Tùy đã phát hiện ra cậu rồi.
Lối vào của tinh hạm khổng lồ mở ra, một nhóm binh lính của Đế quốc đi xuống, người đàn ông với mái tóc đen và đôi mắt vàng đi đầu hàng.
Anh ta mặc bộ quân phục màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, sải bước nhanh chóng đi về phía cậu.
Cảnh Tùy đi từng bước đến trước mặt cậu thiếu niên, nhìn khuôn mặt mình luôn mong nhớ.
Rõ ràng họ mới xa nhau không lâu mà như có cảm giác đã trôi qua mấy đời.
Kể từ ngày đó Brendon đưa cậu rời khỏi Hoàng cung anh ta chưa từng gặp lại cậu...!Không phải là không muốn gặp, mà là không thể gặp.
Chuyện xảy ra cho tới bây giờ anh ta không biết còn có thể nói gì hay làm gì.
Phải mất một thời gian dài anh ta mới không thể không chấp nhận sự thật rằng cậu thiếu niên này đã không còn yêu mình nữa.
Anh ta phải đối mặt với người không còn yêu mình như thế nào?
Anh ta chưa sẵn sàng.
Cho đến khi biết được chuyện cậu bị Văn Ngạn cướp đi, lưu lạc qua tay nhiều người.
Sau đó thân phận của Ninh Ngọc bị bại lộ, Carlos tìm được cậu trước một bước...
Cuối cùng Cảnh Tùy đã không thể tiếp tục im lặng nữa.
Anh ta nhớ lại sự tra tấn mà cậu phải chịu khi bị cướp đi lần trước, nhớ tới việc “Gabriel” lợi dụng và làm tổn thương cậu.
Anh ta không dám tưởng tượng khi cậu thiếu niên đơn thuần lại một lần nữa rơi vào tay đám người ác độc kia thì sẽ phải chịu sự đối xử như thế nào.
Tất cả những điều đó dày vò anh ta, khiến ban đêm anh ta không thể ngủ say.
Ai có thể nghĩ tới Ninh Ngọc lại chính là Gabriel?
Cảnh Tùy tự giễu trong lòng.
Kiếp trước anh ta tự cho là mình một đời anh hùng, nhưng lại không biết có một người vẫn luôn ẩn núp trong chỗ tối, thậm chí ở ngay bên cạnh anh ta mà anh ta hoàn toàn không biết gì cả.
Ninh Ngọc, có phải vì muốn trả thù những sự sỉ nhục và chèn ép của Kỷ Lăng với anh ta kiếp trước nên mới tra tấn cậu như vậy không?
Cảnh Tùy không biết.
Anh ta bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
Khoảnh khắc này trong lòng anh ta chợt trào dâng vô số cảm xúc phức tạp, vô số lời muốn nói, muốn tới gần an ủi cậu, hỏi thăm cậu có ổn không...!Nhưng khi đối diện với đôi mắt màu xanh lam lạnh nhạt của cậu, rõ ràng đã ở gần đến như thế mà dường như anh ta không thể lại gần cậu thêm một bước nào nữa.
Cảnh Tùy trầm mặc rất lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tôi đến đưa em về.”
Kỷ Lăng im lặng nhìn Cảnh Tùy, khóe miệng nhếch lên: “Được, nhưng tôi có một yêu cầu, bây giờ anh phải rút quân đi khỏi đây.”
Cuối cùng thần sắc Cảnh Tùy đã có biến đổi, trong đôi mắt màu vàng hiện lên nét kinh ngạc, thống khổ.
Vậy mà Kỷ Lăng lại bảo vệ đám quân phiến loạn này sao? Lẽ nào em ấy đã quên bọn chúng đối xử với em ấy, tra tấn em ấy như thế nào rồi sao?
Những người này đều đáng chết!
Cảnh Tùy hít thở sâu một hơi, hỏi cậu: “Vì sao?”
Đương nhiên Kỷ Lăng đã sớm nghĩ ra một cái cớ.
Dù biết Cảnh Tùy thích mình nhưng loại chuyện lớn như rút quân này không có đủ lý do thì cậu cũng không thể khuyên được anh ta.
Cậu nhất định phải nhân lúc còn hăng hái khiến cho Cảnh Tùy không có cách nào phản bác mới được!
Kỷ Lăng nhìn Cảnh Tùy, lên tiếng nói thật bình tĩnh, rõ ràng: “Kiếp trước khi rơi vào tay quân phiến loạn, khi tôi sợ hãi nhất, tuyệt vọng nhất, bất lực nhất...!Khi anh đã hoàn toàn vứt bỏ tôi, tuyên bố với bên ngoài là tôi đã chết…”
Đồng tử Cảnh Tùy đột ngột co rút mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Kỷ Lăng nói ra từng chữ: “Là anh ta đã cứu tôi.”
Đầu ngón tay Cảnh Tùy như đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đốt ngón tay dùng sức đến mức trở nên trắng bệch, kêu răng rắc.
Đó là việc anh ta vĩnh viễn không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Anh ta biết Ninh Ngọc không thật lòng muốn cứu Kỷ Lăng, anh ta chỉ không muốn bị Carlos lợi dụng mà thôi.
Nhưng dù là lý do gì thì...!trong kiếp trước, vào khoảnh khắc cậu thiếu niên cần sự giúp đỡ nhất người duy nhất cứu cậu chính là Gabriel.
Còn anh ta thì lại từ bỏ cậu.
Đây có lẽ là lý do vì sao dù biết Ninh Ngọc làm tổn thương mình, lừa gạt mình nhưng cậu vẫn sẵn sàng đứng ra bảo vệ Ninh Ngọc.
n oán rõ ràng, yêu hận cũng rõ ràng, cậu không bao giờ muốn mắc nợ bất cứ người nào.
Lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ người vô tội nào.
Kỷ Lăng nói: “Hơn nữa, ở đây còn có rất nhiều người bình dân.
Họ không hề làm tổn thương tôi, họ vô tội.”
Cảnh Tùy trầm mặc nhìn cậu, sâu trong đáy mắt là nỗi thống khổ như bị đám mây đen quét qua.
Anh ta có thể hiểu được tất cả những hành động của Kỷ Lăng, nhưng anh ta không muốn nhượng bộ, không muốn rời đi, không muốn buông tha cho bất kỳ kẻ nào đã làm tổn thương cậu.
Đặc biệt càng không muốn buông tha cho...!Gabriel.
Sự thô bạo và đau đớn trong nội tâm khiến anh ta gần như đứng trước bờ vực mất kiểm soát.
Cảnh Tùy chậm rãi mở miệng, trong giọng nói mang theo sự rét lạnh: “Dù em cứu họ thì họ cũng sẽ không biết ơn em đâu.”
Vì một đám dân đen hận em, có thật sự đáng giá không?
“Tôi cũng không cần bất kỳ ai biết ơn mình.” Kỷ Lăng nói thản nhiên: “Ngược lại là Bệ hạ.
Vì so đo với một đám dân đen kiến hôi mà chấp nhận hai mặt có địch, để cho Carlos có thể tận dụng thời cơ, như vậy mới thật sự là được không đủ bù mất.”
Ánh mắt Cảnh Tùy đột nhiên trở nên sắc bén.
Kỷ Lăng không né tránh, cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Bệ hạ, đừng quên mục đích ban đầu của mình, đừng quên ai mới là kẻ thù thực sự của mình.”
Cảnh Tùy mím chặt môi, như muốn nhìn thấu người trước mặt, lại giống như anh ta mới lần đầu tiên thực sự hiểu rõ về cậu.
Mỗi câu nói của cậu thiếu niên đều có trật tự rõ ràng, tuy nói ra rất nhẹ nhàng nhưng chữ nào cũng đều đánh trúng vào yếu điểm của anh ta, nhắc nhở anh ta.
Thân là một Hoàng đế, việc anh ta phải làm bây giờ là đánh bại Carlos, bảo vệ địa vị thống trị của mình.
Bây giờ phân tán binh lực để đối phó với quân phiến loạn là sai lầm, được không đủ bù mất.
Không phải anh ta không hiểu đạo lý này, nhưng những lời này không nên được nói ra từ trong miệng cậu mới phải.
Em thật sự không hề để ý tất cả những gì bản thân phải chịu đựng sao?
Hay vì đã quá mức đau khổ nên không còn quan trọng nữa?
Giọng nói Cảnh Tùy trầm khàn, mỗi chữ thốt ra đều thật rõ ràng: “Em bảo vệ cho một đám phản quân, một kẻ thù, một kẻ đã lừa gạt, làm tổn thương em sao.”
Quả thực Kỷ Lăng có phần hơi hối hận vì lúc trước đã diễn kịch hơi lố, không có cách nào giải thích được chuyện khi đó, nhưng cậu vẫn còn có thể tránh nặng tìm nhẹ! Ánh mắt cậu hờ hững, dường như đã không còn để ý đến bất cứ chuyện gì nữa, khẽ cười ra tiếng, nói với vẻ không quan tâm: “Nếu nói là làm tổn thương thì không phải mỗi người trong đám các người đều đã từng làm tôi tổn thương rồi sao?”
Cảnh Tùy cười khổ.
Đúng vậy, nếu nói là làm tổn thương thì ai có thể bảo mình không phải chứ?
Anh ta nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Em nói đúng, tôi không nên từ chối đề nghị hợp lý của em.”
Kỷ Lăng nói: “Bệ hạ anh minh.”
Yết hầu Cảnh Tùy chợt cử động, cơn đau lạnh lẽo như băng giá chảy khắp lồng ngực anh ta.
Anh ta thà rằng Kỷ Lăng hận mình, nổi giận với mình, cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng không hề… không có biết ơn, không có oán hận, thậm chí cảm xúc của cậu không hề dao động chút nào.
Anh ta bất chấp tất cả, chấp nhận hai mặt đều có địch để đến đây…
Bỏ xuống lòng thù hận vì cậu, thỏa hiệp vì cậu, thậm chí buông tha cho Ninh Ngọc vì cậu.
Cuối cùng chỉ nhận được một câu: “Bệ hạ anh minh.”
Em có biết không, thật ra em mới là người tàn nhẫn nhất.
...
Đội quân rút đi.
Khi đến khí thế trời long đất lở, khi rút đi lại lặng lẽ không một tiếng động, chỉ để lại một khoảng đất đổ nát đầy hài cốt.
Kỷ Lăng đi theo Cảnh Tùy trở về tinh hạm.
Mọi người cung kính hành lễ với cậu, người hầu đưa lên quần áo đẹp đẽ và đồ ăn.
Họ nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ vì hầu hạ không chu đáo mà khơi dậy lửa giận của Bệ hạ.
Kỷ Lăng bình tĩnh chấp nhận tất cả những điều này.
Có đôi khi cậu còn cảm thấy dường như mình đã thật sự trở thành một quý tộc, dường như cậu đã dần quen với cuộc sống như thế này.
Nhưng...!cậu biết đây chỉ là ảo giác.
Dù cậu có ở đây bao lâu thì trong bản chất cậu vẫn là cậu thiếu niên bình thường ở Trái Đất kia mà thôi.
Vì tránh né Cảnh Tùy nên mỗi ngày Kỷ Lăng đều ngây người trong phòng không đi ra ngoài, đến cả khi ăn cơm cũng để cho người hầu đưa đồ vào.
Tuy lúc trước giả bộ rất thoải mái, nhưng nhớ tới tình cảnh mình sắp gặp phải Kỷ Lăng lại âm thầm bày tỏ sự buồn nôn với hệ thống: “Tôi phải trở về làm một người cô đơn, “dưới” một người trên vạn người rồi đây, chỉ có tiền tài quyền thế mới lấp đầy được cuộc sống trống rỗng thống khổ này.”
Dưới một người chính là kiểu “dưới” kia, Kỷ Lăng nhấn rất mạnh vào chữ này.
Hệ thống thầm nghĩ thật ra Ký chủ vẫn thấy túng quẫn lắm đây, nó hỏi với vẻ thăm dò: “Cậu sợ à?”
Kỷ Lăng lập tức bùng nổ, lớn tiếng: “Ha ha, tôi sợ á? Tôi đường đường là đàn ông con trai lại sợ chuyện này sao?”
Hệ thống: “...” Nếu cậu không kích động thì có thể tôi sẽ tin đó.
Hơn nữa, nếu so sánh kích cỡ thì tôi thấy có lẽ Cảnh Tùy cũng không thua kém gì Carlos đâu...
Nhưng rốt cuộc hệ thống cũng không đành lòng nhắc nhở Ký chủ sự thật tàn nhẫn đó vào giờ phút như thế này.
Sau đó nó tỏ vẻ rất biết nghe lời phải, nhận sai: “Là tôi nói sai rồi, cậu là người dũng cảm nhất đấy.”
Kỷ Lăng: “...”
Cậu cảm thấy hệ thống chỉ nói cho có lệ, nhưng cậu cũng không muốn tra đến cùng.
Làm người khó tránh khỏi có lúc hồ đồ mà.
...
Kỷ Lăng ở trên tinh hạm không có việc gì làm, trải qua cuộc sống mơ màng, an nhàn thoải mái.
Quả nhiên cuộc sống an nhàn rất dễ khiến người ta mất đi ý chí chiến đấu.
Mới vài ngày mà cậu đã cảm thấy mình sắp bị thoái hóa rồi.
Kỷ Lăng: “Hệ thống, ủy ban Quản lý thời không của mấy người thảo luận thế nào rồi? Lỗi sai lớn đến như vậy dù thế nào cũng phải cho tôi một câu trả lời thuyết phục chứ? Ít nhất cũng phải cho tôi đổi một nhiệm vụ khác đi chứ!”
Hệ thống: “Đừng nóng vội, để tôi đi thúc giục họ, chắc sẽ sớm có kết quả thôi.”
Kỷ Lăng đành phải tiếp tục chờ đợi.
Nhưng cậu cảm thấy có lẽ lần này sẽ không phải chờ lâu.
Dù sao cũng đã có kết quả điều tra rồi, bây giờ chỉ cần bàn bạc về vấn đề nhiệm vụ và bồi thường thôi.
Sau vài lần suy nghĩ, cậu quyết định trước khi có kết quả tốt nhất cứ ở bên cạnh Cảnh Tùy.
Nếu nhất