Hệ thống nhìn Ký chủ cầm dao lẳng lặng đứng ở đó, nhưng rất lâu không thấy cậu ra tay, trong lòng nó không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Nó vốn tưởng rằng sau khi có được kết quả này, ký chủ sẽ vô cùng vui sướng, lập tức tự sát rời đi...
Không lẽ là ký chủ… sợ rồi?
Bình thường ký chủ chỉ trầy da một chút là đã khóc thút thít, chẳng lẽ là không có dũng khí tự sát?
Hệ thống càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, cẩn thận dò hỏi: “Cậu sợ đau à?”
Kỷ Lăng im lặng một lúc lâu, sau đó mặt không cảm xúc bỏ con dao xuống, lạnh lùng nói: “Tại sao phải nói với cậu, tôi không cần mặt mũi nữa à?”
Hệ thống thầm nghĩ quả nhiên là thế: “...”
Kỷ Lăng: “Xúc động là ma quỷ! Chờ tôi tìm xem có cách chết nào an toàn không đau đớn cái đã.”
Hệ thống: “...”
Tuy hành vi của ký chủ không đàn ông cho lắm, nhưng hệ thống vô cùng thông cảm cho đứa trẻ đã trải qua gian khổ khó khăn này, rất chu đáo lên mạng tìm cách chết an toàn không đau đớn cho cậu.
Hệ thống đăng nhập vào tinh võng, nhanh chóng tìm thông tin, vừa xem vừa đề nghị với ký chủ: “Ở đây có cửa hàng trực tuyến bán cá lửa của hành tinh Lycra.
Mắt của loài cá này có độc tính cao.
Sau khi ăn vào chỉ mười giây là cậu sẽ bị tê liệt rồi tử vong ngay.”
Kỷ Lăng xem thử: “Tôi thích ăn cá nhất.
Bây giờ cậu cho tôi ăn cá để tìm chết, có phải muốn để cho tôi từ nay về sau sinh ra bóng ma tâm lý với cá không? Cái khác.”
Hệ thống: “Còn cái này thì sao? Thuốc trị bệnh tâm thần của người tiến hóa, dùng quá liều lượng sẽ khiến cho người bệnh chết trong ảo giác, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn.”
Kỷ Lăng: “Cứ như là tôi cắn thuốc rồi lên cơn phê mà chết ấy.
Tôi là thanh niên tốt đầy năng lượng tích cực của một xã hội hài hòa, từ chối phương pháp chết lãng xẹt kiểu này.”
Hệ thống: “...!Còn cái này? Chất độc hoá học cấp siêu độc bán trên web đen! Dù có là người tiến hóa cấp độ S cũng có thể tử vong chỉ trong tích tắc, hoàn toàn không đau!”
Kỷ Lăng: “Cách chết này thất khiếu chảy máu trông quá kinh khủng, không phù hợp với hình tượng đẹp đẽ của tôi...”
Hệ thống: “?” Sao chưa bao giờ tôi biết cậu lại quan tâm đến hình tượng đẹp đẽ của mình vậy?
Hệ thống chăm chỉ giúp ký chủ tìm cách chết, nhưng liên tiếp mười mấy kiểu đều bị cậu lấy đủ loại lý do bác bỏ.
Cuối cùng nó đờ đẫn hỏi: “Cậu có thật sự muốn chết không đấy?”
Kỷ Lăng lập tức biến đổi sắc mặt, trả lời dứt khoát: “Đương nhiên! Chẳng lẽ cậu lại nghi ngờ quyết tâm muốn về nhà của tôi à?”
Hệ thống: “Không phải...”
Kỷ Lăng: “Đây coi như là lời chào từ biệt hoàn hảo với thế giới này, đương nhiên tôi cần phải chuẩn bị thật tốt để không hối tiếc rồi! Hôm nay tôi mệt rồi, ngày mai chúng ta tiếp tục tìm.”
Hệ thống: “...”
...
Hệ thống lại tìm với Kỷ Lăng thêm vài ngày nữa, gần như đã tìm hết một vòng trên tinh võng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có cách nào khiến Kỷ Lăng cảm thấy thập toàn thập mỹ.
Hệ thống hết sức hoang mang, nó không hề nghi ngờ quyết tâm muốn về nhà của Ký chủ, dù sao vì được về nhà mà cậu đã làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn tàn nhẫn từ chối tất cả mọi người.
Nhưng hành vi lúc này của Kỷ Lăng lại giống như cậu đang trì hoãn thời gian...
Cuối cùng, có một ngày hệ thống hỏi: “Có phải cậu không nhẫn tâm đúng không?”
Kỷ Lăng cười khan: “Sao có thể được...”
Hệ thống: “...”
Lúc này Phu nhân Marina ở bên ngoài gọi Kỷ Lăng đi ăn cơm: “Tiểu Lăng, ra ăn cơm đi con.”
Kỷ Lăng lập tức tắt mạng, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trên bàn cơm, Đại Công tước Kỷ Đình và Phu nhân Marina luôn ân cần quan sát cậu, vừa gắp thức ăn cho cậu vừa nói: “Ăn nhiều đi con, nhìn con bây giờ gầy lắm.”
Thật ra Kỷ Lăng cảm thấy mình không hề gầy, nhưng phàm là người làm cha mẹ sẽ luôn cảm thấy con mình gầy.
Khi cậu còn ở Trái Đất cũng là như vậy.
Kỷ Lăng đặt đũa xuống, cậu ngước mắt lên nói: “Con ăn no rồi.
Ba mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài đi dạo, đến tối muộn con mới về, ba mẹ không cần đợi con đâu.”
Phu nhân Marina cười gật đầu: “Được.”
Đại công tước Kỷ Đình: “Để ý an toàn đấy.”
Kỷ Lăng đưa mắt đi chỗ khác, nói khẽ: “Vậy con đi đây.”
Hệ thống nhìn ký chủ hiếm có khi đi ra ngoài một chuyến, nghi ngờ hỏi: “Cậu ra ngoài làm gì?”
Kỷ Lăng: “Giải sầu cũng không được à?”
Hệ thống: “...”
Kỷ Lăng ngồi trên xe bay du lịch của Đế Tinh ngắm cảnh.
Cậu ngồi ở chỗ khuất cuối xe, đội mũ che nửa mặt, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài.
Ngay vào lúc hệ thống nghĩ là ký chủ sắp ngủ quên thì Kỷ Lăng lại đột nhiên lên tiếng: “Hôm đó là ngày thứ hai sau khi tôi thi đại học xong.
Tôi đã hẹn với bạn sẽ cùng đi đến công viên nước.”
Hệ thống hơi sững sờ, sau đó lập tức ý thức được, ký chủ đang nói về chuyện của mình khi ở Trái Đất.
Kỷ Lăng: “Lúc ra cửa tôi còn nói với mẹ là sẽ về ăn cơm chiều, mẹ nói sẽ làm món cá chua ngọt tôi thích nhất.”
Hệ thống trầm mặc.
Kỷ Lăng: “Tôi đã thất hứa, nhưng chắc chắn mẹ sẽ không trách tôi, vẫn đang chờ tôi...”
Kỷ Lăng: “Cho nên dù có hơi muộn nhưng chắc chắn tôi sẽ trở về...”
Hệ thống nói: “Cậu sẽ trở về.”
Kỷ Lăng khẽ ừ một tiếng, cậu biết mình sẽ trở về.
Khi biết được đáp án này cậu chợt thấy nhẹ nhõm, không còn lo lắng nữa, vì cậu biết mình nhất định sẽ trở về.
Nhưng những người trên thế giới này thì sao...
Có lẽ đây là cái gọi là việc trên đời khó mà được toàn vẹn tất cả.
Hệ thống: “Nguyên chủ đã chết từ lâu rồi, đây không phải là lỗi của cậu.”
Kỷ Lăng nói thật nhỏ: “Đúng vậy...”
Kỷ Lăng dựa vào cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh đẹp bên dưới.
Xe dần rời khỏi trung tâm thành phố, đi đến công viên rừng trong nội thành.
Cậu xuống xe ở đây, chậm rãi đi vào trong rừng.
Kỷ Lăng hỏi: “Sau khi tôi trở về còn có thể nói chuyện với cậu không?”
Hệ thống: “Sau khi trở về cậu sẽ không còn là ký chủ của tôi nữa.
Tôi sẽ dẫn ký chủ đi đến các thế giới khác làm nhiệm vụ.
Nhưng...!nếu cậu thật sự muốn liên lạc với tôi thì có thể gửi email cho tôi.
Khi nào có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu.”
Kỷ Lăng ngạc nhiên hỏi: “Cậu có thể nhận email?”
Hệ thống nói: “Là một tài khoản email ảo, chỉ cần cậu gửi thư thì nó sẽ tự động được gửi đến chỗ tôi.”
Kỷ Lăng: “...!Rất nhân tính hóa nha.”
Hệ thống: “Ừm.” Nhưng có điều hệ thống chưa nói tới, là dù nó có thể nhận được email nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ nó cho ký chủ nào phương thức liên lạc của mình, vì nó cảm thấy không cần thiết.
Kỷ Lăng nói: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ nhớ cậu.”
Hệ thống nói: “Không cần khách sáo, tôi rất vui khi được làm việc với cậu.”
Kỷ Lăng mỉm cười.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi quay trở về.
Cậu biết mình không nên tiếp tục do dự nữa, có đôi khi đau dài không bằng đau ngắn, không quyết đoán cũng không thay đổi được kết quả gì.
Kỷ Lăng lấy máy truyền tin ra, định đặt xe đi về thì đột nhiên như cảm nhận được điều gì đó, cậu chợt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Vệ tinh vốn luôn không nhúc nhích, lặng lẽ bay trên trời đột nhiên từ từ chuyển động, sau đó...!bắn ra một chùm sáng khổng lồ rộng hàng trăm mét, bắn thẳng đến Đế Tinh.
Nhiệt độ cực cao thiêu đốt không khí và tầng bảo hộ bên ngoài, làm cho toàn bộ hành tinh dường như đang rung chuyển!
Kỷ Lăng kinh ngạc đứng ở đó, nhìn cột sáng đó xé rách không gian với khí thế không thể ngăn cản nổi.
Cảnh tượng quá ngoạn mục, quá đáng sợ, làm người ta phải khiếp đảm.
Vì sao vệ tinh ngăn cản kẻ địch lại đột nhiên thay đổi phương hướng, chĩa nòng súng tấn công vào Đế Tinh? Đáng lẽ nó là tuyến phòng thủ mạnh mẽ nhất của Đế Tinh, mà bây giờ lại mang đến sự hủy diệt cho nơi này.
Sao lại có thể như vậy?
Những khách du lịch ở bốn phía hoảng hốt vô cùng, hoàn toàn bị sốc trước cảnh tượng này.
Cho đến khi mặt đất bắt đầu nứt ra, trong rừng xuất hiện những rãnh nứt sâu hoắm, động vật kêu lên những tiếng kêu thê lương, chúng muốn chạy trốn nhưng lại rơi xuống trốn vực sâu không đáy, mọi người cũng bắt đầu chạy tán loạn tứ phía.
Cây cối đổ rạp, chim bay loạn kêu thất thanh.
Đế Tinh, nơi an toàn, vô ưu vô lo nhất, nơi mà tất cả mọi người đều cho là không có khả năng bị tấn công cuối cùng cũng bị cuốn vào khói lửa chiến tranh.
Khi cuộc chiến thực sự bắt đầu, không ai có thể may mắn thoát khỏi.
Kỷ Lăng không nhúc nhích, hay có thể nói là cậu không muốn chạy trốn, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn lên bầu trời.
Một cái cây to bên cạnh vì mặt đất rung chuyển nên bị bật gốc, từ từ đổ về phía Kỷ Lăng! Hệ thống định cảnh báo ký chủ thì đột nhiên có một bóng người nhanh chóng xuất hiện, cánh tay dài nắm lấy eo Kỷ Lăng, ôm cậu tránh khỏi cái cây đại thụ.
Người đàn ông nhảy lên rồi nhanh chóng đưa Kỷ Lăng rời khỏi chỗ đó.
Kỷ Lăng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đường quai hàm rắn chắc và đôi mắt đen điềm tĩnh thâm thúy của người kia, cậu không khỏi ngẩn ra.
Vẻ mặt Ninh Ngọc lạnh lùng, anh ôm chặt Kỷ Lăng, nhanh nhẹn tránh khỏi các vết nứt gãy, tránh cây đổ và đám đông đang kinh hoảng.
Cuối cùng khi đã cách xa chỗ vực sâu đất lún kia, anh mới nhẹ nhàng thả Kỷ Lăng xuống, trong mắt dường như có vẻ ảm đạm, lại quyến luyến, không nỡ rời, cuối cùng biến thành một khoảng không màu đen sâu không thấy đáy.
Kỷ Lăng nhìn anh, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh đến Đế Tinh từ khi nào?”
Ninh Ngọc nói: “Năm ngày trước.”
Kỷ Lăng nói: “Vậy nên anh vẫn luôn theo dõi tôi?”
Ninh Ngọc: “...”
Kỷ Lăng hỏi: “Tình hình bây giờ là như thế nào, anh có biết không?”
Đôi mắt đen của Ninh Ngọc hơi trầm xuống, anh trầm giọng nói: “Một bộ phận quân đồn trú của Đế Tinh đã làm phản rồi.
Để Carlos có cơ hội tấn công Đế Tinh nên bọn họ đã khống chế vệ tinh tấn công Đế Tinh.
Bây giờ tuyến phòng thủ bên ngoài đã bị chọc thủng, quân đội của Carlos sẽ nhanh chóng đánh tới đây.
Đế Tinh...!không còn an toàn nữa.”
Kỷ Lăng im lặng, cậu không ngờ Carlos lại thật sự đánh trả về đến đây.
Sau một lúc lâu.
Kỷ Lăng thở dài nhìn Ninh Ngọc, nói: “Anh không nên tới đây.”
Trong ánh mắt ôn hòa của Ninh Ngọc hiện lên vẻ cô đơn, anh nhếch khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Tôi biết.”
Thật ra anh rất muốn đưa cậu thiếu niên đi, muốn nói với cậu rằng...!mình cũng có thể buông bỏ mọi thứ vì cậu.
Từ kiếp trước đến kiếp này, anh vẫn luôn làm những chuyện mình phải làm, cố gắng bảo vệ tất cả những người cần bảo vệ.
Vì thế anh cũng không tiếc hai tay dính đầy máu tươi.
Nhưng giờ khắc này anh lại đột nhiên vô cùng muốn buông bỏ hết mọi trách nhiệm...!Chỉ muốn ích kỷ sống cho riêng mình một lần, chỉ muốn che chở cho một người.
Vì sao anh không thể làm càn một lần chứ?
Nhưng đáng tiếc, những điều đó cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi...
Hơn nữa anh cũng biết rõ cậu sẽ không chấp nhận.
Nên anh không nói gì.
Ninh Ngọc giơ tay lên, quyến luyến lướt nhẹ qua gương mặt cậu, nói khẽ: “Tôi tới đây chỉ vì muốn nói với em, xin lỗi vì đã lừa em...!Còn nữa, tôi yêu em.”
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu thiếu niên, nhìn đôi mắt ngạc nhiên của cậu, nụ cười dịu dàng dần hiện lên trong đôi mắt đen.
Dù em có sẵn lòng nói ra bí mật của mình hay không, không cần biết em đến từ đâu, không cần biết em thật sự muốn gì...!Thật ra những điều đó đều không quan trọng, tôi muốn biết những điều đó chỉ đơn giản vì muốn hiểu rõ em mà thôi.
Chỉ vì tôi yêu em.
Chỉ thế mà thôi.
Đôi môi Kỷ Lăng run rẩy, cậu đột ngột quay đầu sang chỗ khác.
Anh thật sự không nên tới đây mà.
Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cậu thiếu niên, khóe môi lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, nói vẻ trêu đùa: “Lần sau nếu không có ý với một ai đó thì đừng đối xử tốt với người ta như vậy, càng không nên cứu anh ta...”
Anh nói đến đây thì dừng lại một chút rồi tự lẩm bẩm: “Được rồi, có lẽ em cũng không làm được.”
Kỷ Lăng hít sâu một hơi, dùng giọng điệu lãnh đạm hết sức có thể nói với Ninh Ngọc: “Anh đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa.”
Tuy cậu đã yêu cầu Cảnh Tùy tạm thời từ bỏ việc đuổi giết Ninh Ngọc nhưng anh là thủ lĩnh quân phiến loạn, nếu đi tới Đế Tinh thì không thể nghi ngờ là đang tự tìm đường chết.
Cảnh Tùy tuyệt đối sẽ không có khả năng buông tha cho kẻ thù đã dâng đến tận cửa.
Ninh Ngọc cụp mắt nhìn Kỷ Lăng, thở dài: “Lời khuyên tôi vừa nói với em, em hoàn toàn không nghe lọt.”
Kỷ Lăng căn bản không còn lòng dạ nào để nói chuyện yêu đương với Ninh Ngọc.
Cậu sắp chết, sắp rời đi rồi, không có việc gì sao lại còn muốn liên lụy đến người khác? Cậu dùng sức đẩy Ninh Ngọc đi, nói với vẻ hung dữ: “Đi đi!”
Đáng tiếc đã muộn mất rồi.
Ngay khi tại Đế Tinh bị tập kích, vì lo lắng nên Cảnh Tùy đã bỏ qua mọi việc tự mình đến đây tìm Kỷ Lăng, nhưng lại ngoài ý muốn trông thấy Ninh Ngọc.
Ngay lập tức thù mới hận cũ xông lên đầu, anh ta giơ tay ra trực tiếp đánh thẳng về phía Ninh Ngọc! Ý lạnh tràn trong đôi mắt màu vàng kim, anh ta quát lên một tiếng: “Cách xa em ấy ra!”
Ninh Ngọc né đòn tấn công của Cảnh Tùy, nhưng một đấm trước đó như kình phong, đánh nát vạt áo Ninh Ngọc.
Anh ta nheo mắt lại, chân giẫm mạnh lên đất, không hề do dự xông vào đánh nhau với Cảnh Tùy.
Kỷ Lăng bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt phức tạp, một lời khó nói hết.
Kỷ Lăng: “Cậu nói xem, bây giờ tôi bảo họ đừng đánh nữa liệu họ có nghe không?”
Hệ thống: “...!Hay là cậu thử xem?”
Kỷ Lăng: “...”
Vì sao một trai thẳng như cậu lúc ở cái thế giới này lại luôn có mấy thằng cha đánh nhau để tranh giành cậu chứ.
Vậy mà cậu lại còn muốn khuyên can? Nghĩ đến lại thấy xấu hổ kinh khủng...!Nhưng ngoài việc khuyên can cậu còn có thể làm gì?
Cậu vừa bước lên trước một bước thì bỗng nhiên lại có một người đàn ông khác từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ngay trước mặt chặn đường đi của cậu.
Mái tóc nâu của Carlos hơi lộn xộn, đôi đồng tử sâu thẳm của anh ta dán chặt vào Kỷ Lăng.
Dấu vết của trận chiến làm cho một người xưa nay vẫn nho nhã, cẩn thận tỉ mỉ với vẻ bề ngoài như anh ta cũng có thêm vài phần chật vật.
Nhưng nét mặt anh ta vẫn rất điềm tĩnh sắc bén, trong ánh mắt có những cảm xúc Kỷ Lăng không thể hiểu nổi.
Kỷ Lăng dừng bước chân, kinh ngạc nhìn Carlos.
Cậu nghĩ là Carlos sẽ nói chuyện với mình, nhưng thật ra lại không.
Bởi vì Brendon cũng gần như đồng thời đuổi tới nơi.
Ánh mắt sắc bén của Carlos lướt qua Kỷ Lăng, rồi quay người lại xông vào đánh nhau với Brendon.
Kỷ Lăng: “...!?”
Đây là kiểu hỗn chiến thế kỷ kiểu gì vậy?
Hệ thống cân nhắc đến thể chất chỉ ở cấp độ C của ký chủ, rất có trách nhiệm cảnh báo cậu: “Tôi đề nghị bây giờ cậu lập tức rời khỏi nơi này, nếu không thì rất có thể cậu sẽ bị đánh chết đấy.”
Kỷ Lăng bình tĩnh nói: “Không phải cậu nói tôi chết là có thể rời đi à? Tôi còn sợ chết nữa sao?”
Hệ thống muốn nói không phải cậu sợ đau à? Nhưng nó chợt sửng sốt, sau đó ngậm miệng lại, không nói thêm gì.
Nó cảm thấy có lẽ mình đã bỏ qua thứ gì đó rồi, nhưng trước đó nó chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, chưa từng nghĩ tới...!Có lẽ Kỷ Lăng không sợ đau, mà sợ cái khác.
Thực ra cậu thiếu niên này dễ mềm lòng hơn bất kỳ ai khác.
Dù cậu vẫn luôn giả bộ lạnh lùng vô tình.
Kỷ Lăng nheo mắt lại, mặc cho những cơn gió lớn thổi qua hai má.
Bên cạnh cậu đá lăn cát bay, nhưng thật ra cậu vẫn an toàn, vì mấy người kia dù có đánh nhau trời long