Kỷ Lăng ngơ ngác nhìn Carlos, lời này của anh bảo tôi nên đáp thế nào đây?
Carlos nhìn dáng vẻ mơ màng thẹn thùng của cậu thiếu niên, khóe miệng anh ta bất giác cong lên, em vứt bỏ lớp ngụy trang hung hăng hống hách của em, thể hiện dáng vẻ thật sự của em, quả thật đáng yêu hơn tôi nghĩ nhiều đấy.
Carlos mỉm cười nói: “Tôi cũng có đứng tên vài phòng tranh, không biết có vinh hạnh được trưng bày tác phẩm của cậu không? Nếu như cậu bằng lòng trở thành họa sĩ mà phòng tranh chúng tôi ký kết, thì tôi sẽ vui hơn, tác phẩm của cậu xứng đáng được cả thế giới thưởng thức.
Kỷ Lăng mặt đỏ ửng, kinh ngạc đến nỗi nói không mạch lạc: “Tôi, tôi…”
Cậu “tôi, tôi” hết nửa ngày trời cũng chưa nói được cả câu nguyên vẹn, tuy bình thường nhóm người Vương Nhất Hâm thường làm nền cho cậu, đám nhóc đó cũng thường xuyên tâng bốc cậu một cách vô liêm sỉ, nhưng Kỷ Lăng rất biết tự lượng sức mình, nên đều không xem là thật, càng không vì thế mà kiêu ngạo ta đây.
Nếu như chỉ một chút thành tích như thế đã cảm thấy bản thân là một thiên tài thì thật sự là ếch ngồi đáy giếng, trên thế giới này có rất nhiều người ưu tú, dù sao cậu cũng chỉ là một sinh viên năm nhất đại học, sống cuộc sống theo tuần tự, làm gì dám mơ tưởng một bước lên trời chứ?
Nhưng bây giờ “ông lớn” đẳng cấp như thế lại bỗng nhiên lấy lòng cậu, còn bảo là muốn cậu trở thành họa sĩ ký kết của phòng tranh anh ta…
Thật sự là còn ảo hơn cả nằm mơ.
Kỷ Lăng thật sự hốt hoảng.
Cậu chắc chắn đã xuyên về thế giới hiện thực đấy chứ?!
Carlos cũng không vội bảo Kỷ Lăng trả lời anh ta ngay, anh ta mỉm cười nói: “Không sao, lời mời của tôi luôn để dành cho cậu.
”
Kỷ Lăng do dự hết nửa ngày trời, nhẹ nhàng thốt lên hai chữ: “Cảm ơn…”
Cuối cùng cậu cũng hiểu được cảm giác đượm tình khó tưởng là như thế nào rồi!
Khóe miệng Carlos cong nhẹ, ánh mắt có hơi ảm đạm, tuy rất muốn trực tiếp tiết lộ thân phận nhưng cuối cùng anh ta vẫn không làm thế.
Vì như thế sẽ chỉ khiến cậu thiếu niên lẩn trốn anh ta như kiếp trước mà thôi.
Ý trời để anh ta đến thế giới này, để anh ta có thể gặp lại người mình yêu với diện mạo hoàn toàn mới, là may mắn của anh ta… Tuy cậu thiếu niên bằng lòng hi sinh tính mạng cứu lấy người từng tổn thương cậu là anh ta, nhưng đó không phải là tình yêu, đó chỉ là bản chất lương thiện mềm lòng của cậu thiếu niên ấy, cho dù anh ta thể hiện lạnh lùng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thế vô cảm trước tình ý của mình, anh ta chính là như thế đấy!
Cho nên khi xưa anh ta mới có thể tha thứ cho Văn Ngạn, thậm chí đứng ra giúp Văn Ngạn.
Mà bây giờ anh ta cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu, anh ta chắc chắn sẽ không phạm lại những sai lầm trong quá khứ, anh ta sẽ e dè, dè dặt xít lại gần người mình yêu, để cậu rơi vào cạm bẫy dịu dàng của anh ta.
Tôi muốn khiến em yêu tôi, cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh tôi.
Không biết tại sao, Kỷ Lăng cảm thấy ánh nhìn của chú Field này có hơi nồng nhiệt quá.
Cậu cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, đưa chú Field đi dạo trong khuôn viên trường.
Làm sao đây, căng thẳng quá!
Cái ông chú này y như Carlos vậy, hào quang xung quanh người quá mạnh, cậu vốn dĩ không căng thẳng đâu, nhưng bây giờ sau khi anh ta ngỏ ý một phen thì trái lại cậu lại bắt đầu căng thẳng…
Trên đường, Kỷ Lăng còn gặp được vài người bạn học, ai cũng hiếu kỳ nhìn Carlos đứng bên cạnh cậu, Kỷ Lăng liền giới thiệu: “Chú này là chú Field, viện trưởng Lưu bảo tôi đưa chú ấy đi dạo trường mình.
”
Lúc gặp các bạn học sinh ấy, Carlos vô cùng hòa nhã, không có tí gì bực bội, còn mỉm cười chào hỏi, khiến Kỷ Lăng có hơi bất ngờ, lúc đầu cậu còn cho rằng người ta sẽ cáu lên, chú Field này trông có vẻ tốt tính đấy chứ…
Cậu bất giác tưởng tượng rằng, nếu như Carlos đến thế giới này thì sẽ ra sao nhỉ?
Giống quá, chắc cũng sẽ giống như thế.
Phong độ ngời ngời, dịu dàng nho nhã.
Nhưng hình như anh ta sẽ không giống như thế này lắm.
Anh ta, trong sự phong độ là vẻ lạnh lùng, trong sự dịu dàng là vẻ tàn nhẫn, nho nhã cũng chỉ là lớp ngụy trang của anh ta, bản chất anh ta là một con thú hoang hút máu, chỉ là anh ta đã quen với việc cất đi răng nanh của mình mà thôi.
Ơ hay, cậu đang nghĩ gì thế này, lại nghĩ nhiều rồi!
Trong hiện thực thì sao có thể lại có kiểu boss phản diện mắc “hội chứng cấp hai”* thời kỳ cuối, mưu toan thống trị thế giới được chứ!
(*: Ngôn ngữ mạng, xuất phát từ Nhật Bản, chỉ những thanh thiếu niên tuổi dậy thì có nhận thức, hành động tự cho mình là đúng đắn, ý chỉ những người có ý thức, nhân sinh quan quá mạnh mẽ, đến mức kiêu ngạo)
Kỷ Lăng gần như đưa Carlos đi gần hết cả trường, mới chớp mắt đã hơn một tiếng đồng hồ, cậu thấy có hơi mệt, muốn trở về nhưng chú Field lại chưa lên tiếng, cậu thật sự không tiện bỏ lại khách mà một mình rời đi, huống hồ chi đây còn lại nhiệm vụ do viện trưởng giao cho, vậy là Kỷ Lăng đảo mắt nhìn về tiệm cà phê ở đằng trước, nói: “Chú có mệt chưa? Có cần vào tiệm đó ngồi nghỉ chút không?”
Carlos nhìn đôi mắt của cậu, ân cần hỏi: “Cậu có mệt không?”
Kỷ Lăng chớp mắt, nói: “Cũng, cũng tạm… Tôi sợ chú mệt.
” Chú đã nhìn ra sự miễn cưỡng và khách sáo của tôi chưa? Tôi mệt rồi nhưng tôi ngại nói ra mà thôi!
Carlos nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu thiếu niên, khóe miệng không kìm được mà cong lên, anh ta nở một nụ cười, trầm giọng cười nói: “Được, vậy qua đó ngồi chút đi.
”
Kỷ Lăng : Yeah!
Vậy là hai người vào tiệm cà phê, Kỷ Lăng ân cần đi thanh toán, cậu mua một ly cà phê cho chú Field, còn cậu thì mua một ly sinh tố dâu, sau đó hai người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Kỷ Lăng chọc chọc cái ly của mình, ngó đông ngó tây, nhưng không dám nhìn người đàn ông trước mặt, giả vờ như rất ngoan ngoãn, cố gắng né ánh mắt đi.
Carlos để ý đến các động tác nhỏ của cậu thiếu niên, cậu như một con thỏ ranh mãnh, vô hại nhưng lại nhạy cảm, từ tận đáy lòng Carlos thấp thoáng sự dịu dàng, đã rất nhiều năm rồi anh ta chưa từng có cảm nhận này, anh ta từng cho rằng trái tim của mình sẽ không bao giờ lay động nữa.
Tuy rất muốn tiếp xúc với cậu nhiều thêm một chút, nhưng anh ta thật sự không nhẫn tâm khiến cậu khó xử chút nào.
Một hồi lâu sau, ngón tay Carlos gõ nhẹ lên bàn, đôi môi hé mở, dịu dàng nói: “Nếu như cậu còn bận việc gì thì cứ đi đi, không sao đâu.
”
Kỷ Lăng bỗng ngước mắt lên nhìn, nhìn anh ta với ánh mắt bất ngờ.
Carlos cười: “Làm lỡ nhiều thời gian của cậu như thế, đã khiến tôi ngại lắm rồi.
”
Kỷ Lăng đúng thật có hơi hi vọng chú Field chủ động kết thúc chuyến đi dạo này, nhưng đối phương vừa hiểu ý người lại dịu dàng chu đáo như thế, lại khiến Kỷ Lăng cảm thấy mình không đủ thành ý, cậu do dự một hồi rồi trầm giọng nói: “Cũng, cũng không sao đâu ạ.
”
Cậu có hơi ngại.
Field chắc chắn đã nhìn ra sự không kiên nhẫn của cậu rồi.
Tuy Kỷ Lăng có hơi bướng bỉnh, nhưng đó cũng chỉ là biểu hiện trước mặt người thân quen thôi, còn đối với người lạ thì cậu không như thế.
Đôi mắt màu nâu của Carlos sâu xa dịu dàng, khóe miệng cong lên nói: “Không sao đâu, lát nữa tôi có thể tự mình đi về mà, không lạc đường được đâu.
” Anh ta nhìn Kỷ Lăng với ánh mắt trêu đùa, nụ cười nho nhã nói: “Nhưng trước khi tạm biệt tôi có một yêu cầu nhỏ, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cậu không?”
Kỷ Lăng ngơ ra.
Carlos bảo: “Tôi sẽ không quấy rầy cậu đâu, tôi chỉ muốn giữ liên lạc với cậu, nếu như sau này cậu có tác phẩm mới, thì tôi vẫn hi vọng là cậu có thể suy nghĩ đến tôi, tôi chắc chắn sẽ không mai một tác phẩm của cậu.
”
Kỷ Lăng không hề nghĩ nhiều, trong lòng thầm nghĩ chú này cố chấp ghê, nhưng dù sao cậu cũng là người học vẽ, thật ra quen biết nhiều người, có thêm nhiều đường đi thì cũng khá tốt, tuy lúc bắt đầu rất kinh ngạc, nhưng tác phẩm được người khác thưởng thức, Kỷ Lăng thật sự rất vui, vậy là mắt cậu cong cong, cười nói: “Tôi sẽ suy nghĩ đến chú.
”
Hai người trao đổi thông tin liên lạc, sau đó Kỷ Lăng đứng dậy rời đi.
Bây giờ về còn có thể ngủ thêm giấc nữa!
Carlos ngồi ở đấy, bình tĩnh nhìn cậu thiếu niên rời đi, một hồi lâu sau, anh ta mới đứng dậy rời khỏi, còn ly cà phê ấy thì không