Mặt Kỷ Lăng ngẩn ra, hai mắt ngơ ngác.
Thật sự không thể hiểu nổi lời mình vừa nói có liên quan gì đến lời tỏ tình của người đàn ông này...
Cậu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm dịu dàng của người đàn ông, trong đôi mắt đó không có nửa phần trêu chọc, chỉ có nghiêm túc.
Mặt Kỷ Lăng hơi nóng lên, lúng túng vô cùng.
Tôi nói với anh hãy bước ra khỏi mối quan hệ cũ, bắt đầu lại từ đầu, nhưng anh cũng không thể tùy tiện túm được người nào là tỏ tình luôn vậy chứ!
Quyết định như vậy có phải qua loa quá rồi không?
Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã thốt ra khỏi miệng là mình không thích anh ta.
Nhưng trong đầu cậu chợt hiện lên câu chất vấn của Ninh Việt.
Việc cậu từng tin tưởng vô cùng chắc chắn đột nhiên lại không còn chắc chắn nữa.
Vì vậy mà câu nói cứ ngập ngừng ở đầu lưỡi, không thể nào thốt ra khỏi miệng.
Sau một hồi lâu cậu mới thấp giọng nghẹn ra được một câu: “Anh, anh đừng thích tôi.”
Kỷ Lăng giơ tay ra đẩy Cảnh Tùy, muốn rời khỏi đây.
Nhưng bàn tay của người đàn ông như một cây kìm sắt giam cầm cậu.
Dường như anh ta không hề ngạc nhiên trước sự từ chối của cậu, vẫn cố chấp truy đuổi đến cùng, thần sắc trong đáy mắt u ám, giọng nói chậm rãi trầm thấp: “Vì sao?”
Kỷ Lăng đã hoàn toàn chết lặng, đây là lần đầu tiên cậu đụng phải một Tổng giám đốc não tàn như vậy đấy.
Tôi đã từ chối anh rồi mà anh còn muốn hỏi tại sao? Loại chuyện này làm gì có tại sao? Cho nhau tí mặt mũi không tốt sao?
Cảnh Tùy nghiêm túc nhìn vào mắt cậu, nói chậm rãi: “Không thích một người đương nhiên là phải có lý do, cho nên vì sao cậu chán ghét tôi?”
Kỷ Lăng: “...!Tôi cũng không nói là chán ghét anh.”
Cảnh Tùy cong môi: “Vậy chính là yêu tôi phải không?”
Kỷ Lăng: “Tôi cũng không nói là thích anh.”
Cảnh Tùy chậm rãi mở miệng: “Cậu đã không chán ghét tôi thì làm sao có thể nói là không thích tôi?”
Kỷ Lăng: ...
Đây đúng là kiểu logic vô lại mà.
Kỷ Lăng dở khóc dở cười.
Xin anh nhìn lại thân phận của mình đi, anh là sếp của mẹ tôi đấy! Anh nói mấy chuyện này với tôi có thích hợp không? Hả?
Nếu tôi yêu đương với sếp của mẹ mình, hơn nữa lại còn là sếp nam thì quả thực, Kỷ Lăng không thể tưởng tượng được ngày chuyện này bị lộ ra sẽ thế nào.
Cậu cố chịu đựng cơn nóng đang xông lên mặt, tròng mắt đảo quanh, nói: “Vậy tại sao anh lại thích tôi? Thích một người cũng phải có lý do đúng không?”
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt giảo hoạt của cậu thiếu niên trong ngực mình, dáng vẻ tránh né của cậu như kéo anh ta trở về quá khứ.
Lúc đó anh ta hiểu lầm là cậu thích mình, đối mặt với sự ép sát truy hỏi của anh ta cậu cũng lui từng bước về phía sau như vậy.
Khi ấy anh ta nghĩ là cậu đang ngượng ngùng.
Bây giờ mới hiểu ra chỉ vì cậu không muốn chấp nhận anh ta, không muốn thân cận với anh ta, không còn lý do nào khác.
Nhưng bản thân anh ta cứ quyến luyến cậu, không biết từ lúc nào đã yêu cậu, dù trong lòng cậu chưa từng có anh ta.
Những cảm xúc đau đớn và mềm mại đan xen cuộn trào trong đáy lòng Cảnh Tùy, anh ta nở nụ cười trầm thấp: “Cậu cần một lý do?”
Kỷ Lăng gật đầu thật mạnh! Trong lòng cậu thầm đếm, chúng ta mới gặp nhau tổng cộng được ba lần.
Giọng Cảnh Tùy khàn khàn: “Bởi vì chỉ khi nhìn thấy cậu tôi mới có thể quên được người đó, quên đi sự lừa dối của em ấy dành cho tôi, quên đi sự thật là em ấy đã rời bỏ tôi...!Chỉ có cậu mới khiến tôi cảm thấy mình có thể yêu lại một lần nữa.”
Kỷ Lăng: ...!Bùng nổ, hốt hoảng cực điểm, đây là hiện trường quay phim truyền hình máu chó nào tàn à?
Kỷ Lăng nuốt nước miếng, trong lòng thấy hối hận vì vừa rồi mình nói năng lung tung.
Cậu trầm ngâm một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy anh cần cẩn thận suy nghĩ lại.
Dù sao cũng là người anh yêu lâu như vậy, nói từ bỏ là từ bỏ có phải qua loa quá rồi không? Lỡ sau này lại hối hận thì phải làm sao...”
Cảnh Tùy khẽ thở dài: “Vừa rồi cậu còn khuyên tôi từ bỏ em ấy, nói là em ấy không đáng để tôi yêu.”
Kỷ Lăng: Tôi biết tôi sai rồi.
QAQ
Cảnh Tùy nhìn vào mắt cậu, trên môi nở một nụ cười chua xót, trong giọng nói khàn khàn như ẩn chứa cả sự đau thương: “Vậy là cậu chán ghét tôi đến vậy cơ à, thà để tôi tiếp tục thích một người không đáng để thích cũng không muốn cho tôi một cơ hội, phải không?”
Kỷ Lăng: “...!Không phải.”
Cảnh Tùy lại hỏi: “Vậy là cậu ghét bỏ tôi từng yêu người khác?”
Kỷ Lăng: “...!Cũng không phải.” Cậu còn chưa đến mức như vậy, không chịu nổi người khác từng có những mối tình trước đó, so với việc không chịu nổi người khác không phải là xử nam, xử nữ còn quá mức hơn.
Cảnh Tùy lại nói: “Vậy là cậu ghét bỏ tôi lớn tuổi hơn cậu?”
Kỷ Lăng: “...!Cũng không đến nỗi.” Mới hơn mười tuổi thôi mà, đến cả loại chú già như Carlos mà cậu còn gặp rồi nữa là.
Cảnh Tùy mỉm cười: “Vậy thì có vẻ như cậu không có lý do gì để chán ghét tôi, đã như vậy thì vì sao không chịu chấp nhận tình cảm của tôi.”
Cuối cùng Kỷ Lăng cũng không phản bác được, hốt hoảng né tránh ánh mắt Cảnh Tùy.
Cậu nhìn về phía sau Cảnh Tùy, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, giọng nói hốt hoảng, khẽ kêu lên: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
Nói rồi dùng sức thật mạnh đẩy Cảnh Tùy ra.
Cảnh Tùy hơi ngẩn ra, cuối cùng cũng buông lỏng tay, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, xoay người nhìn về phía sau, nhưng phía sau anh ta lại không có một bóng người.
Kỷ Lăng liền nhanh chân bỏ chạy.
Cảnh Tùy giật mình, trong nháy mắt liền ý thức được thật ra Dương Vy không hề đi tới đây.
Anh ta quay đầu nhìn dáng vẻ chạy trốn của cậu thiếu niên.
Một lúc sau mới cười khẽ vẻ tự giễu, trong tiếng cười còn có cả sự bi ai và cảm giác cô đơn.
Em thực sự không hề thay đổi chút nào, vẫn giữ thói quen chạy trốn tôi hết lần này đến lần khác, sự thật cận kề trước mắt nhưng lại bị em phớt lờ...!Kẻ ngu xuẩn bị ảo tưởng ngu ngốc che mờ hai mắt là tôi, việc rõ ràng đến như vậy mà tôi dùng cả đời cũng không nhìn ra.
Đây là con người thật đã bỏ hết tất cả những sự ngụy trang của em.
Em rõ ràng không yêu tôi, nhưng tôi lại không có cách nào buông tay.
...
Kỷ Lăng dùng mánh khóe để thoát khỏi Cảnh Tùy, cắm cổ chạy về như bị lửa đốt sau mông.
Trong lòng cậu thầm nghĩ đúng là muốn mạng mình mà, cậu cắm phải “flag” thiết lập nhân vật Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi à? Sao đến cả loại chuyện này cũng gặp được vậy.
Nhớ tới lời nói của anh Phó, đến bây giờ cậu vẫn có cảm giác hoảng hốt không chân thật như đang nằm mơ.
Cậu tát vào mặt mình một cái, sau khi cảm giác đã bình tĩnh hơn mới trở lại phòng mình.
Đêm nay Kỷ Lăng lại gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy Cảnh Tùy cũng xuyên đến đây, anh ta nhìn thấy cuốn tiểu thuyết kia, sau đó tức giận túm lấy cậu hỏi tại sao lại nói dối anh ta.
Cậu chỉ có thể khóc lóc thút thít nói cậu không cố ý, cậu cũng chỉ bị ép buộc thôi.
Nhưng Cảnh Tùy hoàn toàn không nghe, trực tiếp nhốt cậu vào một căn phòng nhỏ tối tăm...
Hôm sau, Kỷ Lăng tỉnh dậy thấy quần áo mình đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Cậu lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ đúng là mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nếu anh Phó là Cảnh Tùy thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy được? Nhất định đã hắc hóa rồi!
Hơn nữa, dù như thế nào, dù cậu thật sự bị bẻ cong rồi thì cũng không có khả năng đi yêu đương với sếp của mẹ được.
Mọi người cùng xuất phát trở về.
Trên đường trở về, Kỷ Lăng bắt đầu làm đà điểu, tuy cậu cảm thấy có lẽ anh Phó sẽ không nói gì trước mặt đám đông nhưng trong lòng vẫn thấy không được tự nhiên, sợ bị đối phương phát hiện, chỉ hận không thể giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.
Ánh mắt Cảnh Tùy lơ đãng rơi vào trên người thiếu niên, nhìn cậu cúi đầu rất thấp nghịch điện thoại, dáng vẻ nhìn không chớp mắt, anh ta tự giễu cười ra tiếng.
Xem ra em thật sự rất không muốn gặp lại tôi.
Cảnh Tùy trầm mặc một lát, khi chuẩn bị đi vào phòng chờ máy bay, anh ta lại quay người đi ra ngoài.
Thẩm Trác Minh ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Phó, anh muốn đi đâu?”
Cảnh Tùy thản nhiên nói: “Mua trà sữa.”
Thẩm Trác Minh: “...”
Kỷ Lăng ngồi bên cạnh mẹ mình, đang cúi đầu bấm điện thoại, đúng lúc này Ninh Khả Hàm vừa gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu khi nào thì về, cô nói có chuyện muốn tìm cậu.
Kỷ Lăng chụp lại vé máy bay của mình, báo hôm nay cậu về.
Ninh Khả Hàm trả lời “được”, chờ cậu trở về sẽ liên lạc với cậu.
Tâm trí Kỷ Lăng đang không ở đây, cậu đang nghĩ không biết Ninh Khả Hàm tìm mình có chuyện gì thì...!đột nhiên trước mặt có một bàn tay thon dài đẹp mắt chìa tới, trên đôi tay đó cầm một ly trà sữa.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thì liền bắt gặp khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của người đàn ông kia, Kỷ Lăng không khỏi hơi ngẩn người.
Đôi môi mỏng của Cảnh Tùy khẽ nhếch lên: “Cho cậu.”
Kỷ Lăng: “...”
Như thế này không thích hợp đâu, đường đường là Tổng giám đốc lại đi mua trà sữa cho tôi.
Đây là việc chỉ bạn trai mới làm thôi...
Xin anh chú ý hình tượng đi, mẹ tôi đang ngồi ngay bên cạnh đó!
Dương Vy cũng nhìn thấy cảnh này, bà đứng lên bất ngờ trả lời với vẻ khách sáo: “Tổng giám đốc Phó, anh làm gì vậy? Thế này thì khách sáo quá.”
Cảnh Tùy mỉm cười: “Tiện tay thôi mà, tôi rất thích Tiểu Lăng, tôi thấy rất có duyên với cậu ấy.”
Tiếng gọi Tiểu Lăng này rơi vào tai Kỷ Lăng làm người cậu cứng đờ, như bị cái gì yểm cho đơ người, ngồi ngơ ngẩn không cử động.
Dương Vy nhìn dáng vẻ ôn hòa của Cảnh Tùy cũng mỉm cười.
Tuy người đàn ông này khi bắt đầu làm việc luôn tỏ ra nghiêm túc khiến cho người ta không dám khinh thường, nhưng bình thường ở trước mặt bà anh ta vẫn là một người trẻ tuổi.
Trong khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người đã trở nên gần gũi hơn nhiều, không ngờ anh ta lại thân với đứa con trai ngốc nghếch của bà đến vậy.
Bà quay lại nhìn, phát hiện Kỷ Lăng vẫn còn ngây ngô nhìn Cảnh Tùy, cũng không đưa tay ra nhận, liền vỗ nhẹ vào đầu con trai: “Còn chưa cám ơn Tổng giám đốc Phó à.”
Lúc này Kỷ Lăng mới lấy lại tinh thần, cậu đứng dậy vươn tay định nhận lấy ly trà sữa, đầu ngón tay không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Cảnh Tùy.
Cậu như bị điện giật vội vàng thu tay lại, không dám nhìn anh ta, đưa mắt đi chỗ khác: “Cám, cám ơn.”
Giọng Cảnh Tùy khàn khàn: “Không có gì.”
Anh ta thản nhiên xoa đầu cậu thiếu niên, sau đó điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, xoay người rời đi.
Lúc này Dương Vy mới cúi đầu nhìn con trai cười nói: “Thằng nhóc này, con quen thân với Tổng giám đốc Phó từ lúc nào vậy, sao không thấy con nói tiếng nào thế?”
Kỷ Lăng cảm thấy vô cùng khó xử, cậu muốn nói thật ra hai người không quen biết đến vậy đâu! Tổng cộng mới gặp nhau được mấy lần! Thế mà người ta đã tỏ tình với cậu rồi đấy.
Loại chuyện như vậy cậu biết nói với mẹ mình thế nào đây?
Cậu đành phải trả lời ấp úng: “Thực ra cũng không quen lắm đâu ạ...”
Kỷ Lăng nói xong sợ mẹ mình tiếp tục nói về đề tài này nên liền nhìn đồng hồ, nói: “A, sắp đến giờ rồi, mẹ con mình đi xếp hàng đi!”
Dương Vy thấy con trai hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện này đành cười lắc đầu.
May thay, khi ở trên máy bay Cảnh Tùy ngồi khoang hạng nhất, còn Kỷ Lăng và đoàn người của mẹ mình đều ngồi ở bên ngoài, không chạm mặt nhau nữa.
Việc này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu tắt điện thoại đi, ánh mắt phức tạp nhìn ly trà sữa trên tay, ngón tay khẽ siết chặt.
Nếu, nếu anh ta thật sự là Cảnh Tùy...
Có khả năng đó không?
Người anh ta nói ngoài miệng thì nói yêu anh ta nhưng thực ra lại lừa gạt anh ta, rồi vô tình bỏ đi là cậu sao?
Kỷ Lăng nhắm mắt lại, không dám nghĩ đến nữa.
Có đôi khi cậu cảm thấy mình thật hèn nhát, vừa gặp chuyện liền trốn tránh, gặp chuyện không thể lựa chọn cũng muốn trốn tránh, dù sao cậu vẫn luôn bị động chạy trốn mãi, chưa từng đối mặt với vấn đề.
Nhưng… cậu chỉ không biết nên đối mặt thế nào mà thôi.
Loại vấn đề phức tạp như chuyện tình cảm này đã vượt qua khả năng xử lý của cậu rồi.
Trừ trốn tránh thì cậu không thể nghĩ ra được cách nào khác.
Kỷ Lăng lặng lẽ hé mắt ra nhìn, nhìn mẹ mình ở bên cạnh, khi đã vững tin mình đã về nhà, tâm trạng của cậu mới từ từ ổn định lại.
Cậu nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Sau vài tiếng, máy bay đã hạ xuống sân bay.
Dương Vy đẩy cậu con trai đang ngủ say, nói khẽ: “Tiểu Lăng, đến nơi rồi.”
Kỷ Lăng mơ màng dụi mắt, đi theo mẹ xuống máy bay, sau đó trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên cậu lại nhìn thấy Cảnh Tùy.
Người đàn ông ấy đứng từ phía xa nhìn về phía cậu, nhếch khóe miệng cười với cậu.
Kỷ Lăng: ...
Cậu mặt đỏ tim đập liếc mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa, kéo mẹ mình đi nhanh hơn.
Phải đi nhanh lên, không đi thì sẽ bị chặn lại, trong lòng cậu có dự cảm như vậy.
Dương Vy khó hiểu nhìn con trai mình: “Con đi nhanh như vậy làm gì…”
Kỷ Lăng không thể giải thích lý do, chỉ đành cười lúng túng.
Lúc này, phía trước chợt vang lên tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Nếu đang vội thì để tôi đưa hai người về.”
Kỷ Lăng thầm nhủ: ‘Hỏng rồi, muộn mất rồi.’
Dương Vy không ngờ Cảnh Tùy lại đi qua đây, bà bất ngờ đáp lời: “Thật sự không cần phiền đến anh đâu, chúng tôi tự bắt taxi về là được.”
Cảnh Tùy mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người Kỷ Lăng: “Không phiền.”
Kỷ Lăng căng thẳng, toàn thân cứng ngắc, đầu óc hoảng loạn.
Cậu đoán anh Phó sẽ không dễ dàng buông tha cho mình đâu, sợ anh ta không còn giấu giếm, theo đuổi mình công khai trước mặt mọi người, khiến cậu không thể làm lơ.
Hoặc mẹ cậu sẽ phát hiện ra dấu vết gì đó.
Trong lúc đang vô cùng lo lắng thì phía trước lại truyền đến tiếng con gái trong trẻo: “Kỷ Lăng! Cậu về rồi!”
Kỷ Lăng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, thấy Ninh Khả Hàm đang giơ tay lên dùng sức vẫy tay thật mạnh với cậu, nói: “Tôi tới đón cậu nè!”
Kỷ Lăng nhìn cô, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Ninh Khả Hàm hỏi cậu khi nào thì trở về, nhưng cũng không nói muốn tới đón cậu mà? Mà điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là bên cạnh cô còn có một anh chàng cao ráo, đẹp trai, đang nở một nụ cười ấm áp với cậu...
Cậu đột nhiên hiểu ra vì sao Ninh Khả Hàm lại hỏi lộ trình của mình.
Dương Vy cũng nhìn thấy Ninh Khả Hàm, đó là một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Bà lập tức quay đầu nhỏ giọng hỏi Kỷ Lăng: “Cô bé này là ai?”
Kỷ Lăng: “Bạn cùng lớp của con…”
“A, bạn cùng lớp à…” Dương Vy nói đầy ẩn ý, nhìn con trai mình tỏ vẻ tán thưởng.
Mới khai giảng chưa được bao lâu mà đã có một cô gái xinh đẹp đến sân bay đón rồi, có khi bà sắp có con dâu đến nơi rồi đây?
Kỷ Lăng: “...” Mẹ, ra-đa của mẹ bắt không chuẩn lắm đâu, thật đấy.
Cậu liếc mắt quan sát anh Phó, lại nhìn qua Ninh Khả Hàm, cuối cùng bắt gặp ánh mắt như cười như không của Ninh Việt, trong lòng cảm thấy mình như sở khanh cặn bã, đang trong tình cảnh tàn khốc đối mặt với mấy cô nàng dây dưa với mình.
Làm sao bây giờ? QAQ
Trong chớp mắt, Ninh Khả Hàm và Ninh Ngọc đã bước tới nơi.
Ninh Khả Hàm vô cùng nhiệt tình thoải mái, chủ động chào hỏi Dương Vy, nói rất ngọt ngào: “Bác là mẹ của Kỷ Lăng đúng không ạ? Trông bác trẻ đẹp quá!” Sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Ngọc, nói: “Anh, anh