Hốc mắt Kỷ Lăng hơi cay, chờ đến khi cậu lấy lại tinh thần thì Ninh Ngọc đã buông tay ra lùi về sau một bước.
Lúc này, Dương Vy cũng vừa vặn đi ra từ trong phòng bếp, Ninh Ngọc cười nói với bà: “Cảm ơn dì đã tiếp đón cháu, giờ cũng muộn rồi, cháu nên đi về thôi ạ.”
Dương Vy cười đáp: “Ừm, đi đường cẩn thận nhé.”
Ninh Ngọc gật đầu, lại nhìn thật sâu vào Kỷ Lăng, sau đó mới xoay người đẩy cửa rời đi.
Dương Vy thu tầm mắt lại, bà cười hỏi Kỷ Lăng: “Thành thật khai báo mau, con đang yêu em gái nhà người ta phải không?”
Kỷ Lăng: “...!Không có ạ.”
Dương Vy: “Anh trai người ta đã đến tận nhà rồi mà còn nói không có.”
Kỷ Lăng: “...!Thật sự không có mà!”
Cậu khó xử quay đầu bỏ đi, nhảy về phòng mình, rồi đóng sầm cửa lại.
Dương Vy nở nụ cười bất đắc dĩ, đứa nhỏ này, xem ra rõ ràng là đang yêu đương, vậy mà vịt chết còn cứng mỏ không chịu thừa nhận.
Kỷ Lăng đỏ mặt ngã xuống giường lăn lộn, cậu ngây ngốc nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên ý cười, môi mấp máy, thầm nói: “Cảm ơn.”
Cảm ơn vì đã nói cho tôi biết chuyện đó.
...
Vì bị trật chân nên Kỷ Lăng đi lại khá bất tiện, cậu dứt khoát xin nghỉ mấy ngày ở nhà, ngày nào cũng dính ở bên cạnh với ba mẹ.
Ba Kỷ công việc bận rộn nên thường xuyên đi công tác, ông ở nhà không được vài ngày đã lại phải đi.
Bình thường Dương Vy hay ăn cơm ở căn tin của công ty, vì Kỷ Lăng ở nhà dưỡng thương nên mấy ngày nay bà luôn trở về nấu cơm.
Cũng may công ty cách nhà không xa, đi về vẫn thuận tiện.
Vết thương của Kỷ Lăng vốn cũng không nặng, vài ngày đã đỡ hơn nhiều, đi lại không có vấn đề gì.
Cậu lo mẹ vất vả quá nên thường xuyên đi đến siêu thị ở trước khu phố mua thức ăn về.
Cậu cắm cơm, chuẩn bị sẵn nguyên liệu nấu ăn, đợi lát sau mẹ trở về chỉ cần cho vào nấu, có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Ninh Ngọc và những người bạn khác thỉnh thoảng lại gửi tin nhắn cho cậu, hỏi thăm cậu đã khá hơn chưa.
Kỷ Lăng đều trả lời mọi người là mình rất ổn, không cần lo lắng.
Buổi chiều một ngày nọ, Kỷ Lăng đang làm ổ trên ghế sô pha chơi game lại nhận được tin nhắn của Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc: “Bao giờ quay lại trường học?”
Kỷ Lăng đợi chơi hết một bàn mới thong thả mở WeChat ra trả lời: “Thứ hai.”
Ninh Ngọc nhanh chóng hồi âm: “Vừa rồi đang chơi game à?”
Kỷ Lăng thầm nhủ anh đúng là con quỷ thông minh, nhưng tôi lại không muốn để anh đoán được đó đâu, vì thế liền trả lời: “Không phải, đang ngủ.”
Ninh Ngọc: “Tôi cũng chơi trò đó, tôi thấy em đang online mà.”
Mặt Kỷ Lăng cứng đờ, định hỏi anh làm sao mà biết thì tin nhắn của Ninh Ngọc lại tới.
Ninh Ngọc: “Vương Nhất Hâm nói cho tôi biết ID của em.
À, nhân tiện nói cho em biết, người tên Tiểu Gia vừa ở cùng tổ đội với em là tôi đó.”
Kỷ Lăng: ...
Bảo sao vừa rồi cậu cảm thấy thao tác của Tiểu Gia này rất nhanh nhẹn trơn tru, trông rất có dáng vẻ của cao thủ, vừa trầm mặc ít nói lại còn rất quan tâm chăm sóc cậu đủ kiểu.
Anh thế này là biết rõ còn cố hỏi sao? Hơn nữa còn không biết xấu hổ gọi mình là Tiểu Gia à?
Chưa bao giờ thấy ai vô liêm sỉ như vậy đâu! : )
Ninh Ngọc: “Có thể nhìn ra em chơi chủ yếu chỉ để tham gia cho đủ mặt, trạng thái này rất tốt.”
Kỷ Lăng: ?
Sao lại có cảm giác mình bị trào phúng rồi?
Hừ, cục cưng mất hứng, không muốn để ý anh nữa!
Kỷ Lăng tức giận bỏ điện thoại xuống, cậu ngẩng đầu xem giờ, còn khoảng một tiếng nữa là mẹ về, vậy là cậu liền đứng dậy đi ra ngoài mua đồ ăn.
Siêu thị nằm ngay ở lối vào khu nhà, hoàn cảnh khu nhà này cũng coi như không tệ, cảnh quan vườn hoa trong khu cũng rất đẹp.
Lúc này hầu như mọi người đều đang đi làm, trên đường không có mấy bóng người.
Kỷ Lăng mua một ít đồ ăn, cầm túi đi dọc theo bóng cây trên đường về nhà, đang đi cậu chợt dừng bước chân.
Phía trước có một người đàn ông cao lớn mặc bộ vest xám đang đẩy cửa bước xuống xe, đi về phía cậu.
Kỷ Lăng sững người đứng im tại chỗ.
Không xong rồi, sao Cảnh Tùy lại xuất hiện ở đây? Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đến vì cậu rồi.
Làm sao bây giờ? QAQ
Cảnh Tùy bước từng bước đi tới, dừng lại trước mặt Kỷ Lăng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu thiếu niên.
Trông cậu có vẻ bất ngờ, khá lúng túng, lại còn hơi bất an.
Cậu đã không còn giống khi trước, không hề phòng bị gì anh ta, chỉ xấu hổ gọi anh ta là anh Phó.
Trong đôi mắt cậu bây giờ là vẻ đề phòng và xa cách...!mà Cảnh Tùy không thể quen thuộc hơn.
Bởi vì khi ở thế giới kia cậu luôn nhìn anh ta như vậy.
Có hối hận không? Bởi vì nhất thời kích động muốn vạch trần thân phận của Carlos mà anh ta đã làm ra việc tổn thương địch một nghìn cũng tự tổn hại mình tám trăm, ngay cả bản thân anh ta cũng đã mất đi cơ hội đến gần cậu.
Trên môi Cảnh Tùy chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Thật ra cũng không có gì phải hối tiếc, một ngày nào đó rồi sự thật cũng sẽ bị vạch trần, trên đời này không có bí mật nào là vĩnh viễn.
Trực tiếp thế này cũng tốt.
Kỷ Lăng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, đôi mắt u ám và ý cười lạnh bên môi anh ta khiến cậu muốn lùi về theo bản năng.
Kết quả, cậu vừa cử động thì đã bị anh ta giữ lại cánh tay, đè lên thân cây sau người, cái túi đang cầm trên tay cũng rơi xuống bên chân.
Cảnh Tùy cúi đầu nhích tới gần cậu, khóe môi nhếch lên, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Cậu muốn đi đâu?”
Kỷ Lăng thiếu chút nữa đã sợ quá mà phát khóc.
Lúc trước khi ở Dubai cậu vẫn còn thắc mắc vì sao anh Phó lại thích mình, khi đó trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng giờ thì rốt cuộc cậu cũng đã hiểu vì sao anh ta lại nói thích mình.
Cảnh Tùy không chỉ đã tới thế giới này mà lại còn trở thành lãnh đạo trực tiếp của mẹ mình, đúng là muốn cái mạng cậu mà… Còn có thể hoang đường hơn nữa không?
Kỷ Lăng hốt hoảng lo sợ đáp lời: “Không, không muốn đi đâu hết…”
Tổng giám đốc bá đạo vừa ý con trai của nhân viên nữ cấp dưới, đây là chuyện thiếu nhân tính hay mất đạo đức? Tôi phải làm sao, online chờ gấp!
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt hốt hoảng của cậu thiếu niên, anh ta đã dự liệu sẵn phản ứng của cậu nhưng...!vì sao vẫn thấy thất vọng và không cam lòng như vậy? Lẽ nào tôi đã làm không đủ nhiều cho em, tôi vẫn chưa thay đổi đủ sao?
Sao em vẫn còn sợ tôi như trước.
Em hoàn toàn không biết biểu hiện của mình lạnh lùng, vô tình, làm người khác tổn thương thế nào đâu.
Tôi đã từng muốn không ngừng đền bù cho em, nhưng sự gần gũi của tôi chỉ khiến em ngày càng cách xa tôi hơn.
Khi đó, tôi còn tưởng vì mình đã làm tổn thương em quá sâu sắc...!Nhưng giờ tôi mới hiểu được dù đền bù cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đó không phải là thứ em cần.
Em chưa bao giờ yêu tôi, cho nên có lẽ cũng chưa từng trách tôi.
Em chỉ sợ tôi mà thôi.
Lồng ngực Cảnh Tùy phập phồng, trong huyết quản như có một dòng nước lạnh đang chảy, anh ta từ từ nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, mang theo ý mỉa mai: “Ngày tôi đi gặp cậu, cậu nói không có thời gian để nghe tôi nói...” Anh ta hơi cúi đầu, ghé vào bên tai Kỷ Lăng nói thật chậm rãi: “Không biết hôm nay cậu đã có thời gian chưa?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, khoảng cách rất gần, dường như từng chữ đều gõ vào trong lòng cậu, rõ ràng dáng vẻ anh ta rất bình tĩnh nhưng Kỷ Lăng lập tức bị dọa sợ.
Tim cậu đập kịch liệt, thầm nghĩ nhất định phải tỉnh táo, không thể sợ!
Tuy bây giờ thân phận của họ đã bị vạch trần, nhưng không chắc chắn là Cảnh Tùy đã biết về cuốn tiểu thuyết.
Chỉ cần anh ta không biết đến thì cậu vẫn có thể cứu, dù sao khi ở thế giới kia Cảnh Tùy yêu cậu nên sẽ không làm tổn thương cậu.
Nhất định anh ta không biết đến những thứ kia, vì vậy mới có thể nói ra câu thích cậu...
Cậu không thể tự mình rối loạn trước.
Kỷ Lăng hít thở sâu một hơi, lông mi run lên, cậu ngước mắt nhìn Cảnh Tùy, giả bộ như không hiểu gì hỏi: “Anh, anh muốn nói gì với tôi...”
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt sợ hãi bất an của cậu thiếu niên, xem ra em thật sự rất sợ tôi biết được chân tướng.
Dù tôi quả thực rất đau khổ, thất vọng, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù em.
Nhưng dường như em không tin...
Đôi môi mỏng của Cảnh Tùy khẽ hé mở, ánh mắt sắc như dao, anh ta nhàn nhạt mở miệng: “Tôi muốn hỏi cậu, không cần tiếp tục giả vờ thích một người hẳn là việc rất đáng vui mừng phải không?”
Đồng tử Kỷ Lăng đột nhiên co rút, kinh hãi nhìn Cảnh Tùy, cuối cùng trong mắt cậu cũng đã lộ rõ sự hoảng sợ.
Cảnh Tùy, anh ta biết rồi.
Quả nhiên cậu không nên ôm loại tâm lý cầu may thế này…
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt sợ hãi của Kỷ Lăng, nụ cười tự giễu trên miệng càng sâu hơn.
Rốt cuộc anh ta còn hy vọng xa vời cái gì? Hy vọng xa vời cậu có thể nói với anh không phải cậu cố ý, cậu có nỗi khổ tâm, thật ra trong lòng cậu cũng có chút quan tâm đến anh ta?
Thật sự buồn cười...
Chuyện tới nước này rồi mà anh ta vẫn ôm loại ảo tưởng lừa mình dối người như vậy.
Bây giờ mọi thứ đã bày ra trước mắt, mày có thể nhìn rõ sự thật chưa?
Trừ ánh mắt sợ hãi của em ấy ra, mày chẳng có được thêm thứ gì…
Dù tôi có làm nhiều bao nhiêu việc thì em vẫn không tin tình yêu của tôi đủ khả năng vượt qua phong ba bão táp, hoặc có lẽ, em hoàn toàn chưa bao giờ quan tâm đến tình yêu của tôi.
Không để trong lòng thì sẽ không cố gắng tin tưởng.
Loại cảm giác này giống như chỉ có mình đơn phương mong muốn, muốn móc cả trái tim ra ném xuống đất, cho người khác giẫm lên, chà đạp nó hết lần này đến lần khác, nhưng không thể đổi lại dù chỉ một câu thương tiếc.
Cảnh Tùy giơ tay lên nắm lấy cái cằm đang run lẩy bẩy của cậu thiếu niên, dùng dáng vẻ trêu tức để che giấu sự thống khổ trong đáy mắt, anh ta cụp mắt cười nhạt: “Không sai, thật ra cậu đã không còn giả bộ thích tôi từ lâu rồi, có lẽ là từ đêm Carlos tìm đến Hoàng cung thì cậu đã bắt đầu không còn giả bộ thích tôi nữa…”
Từ rất lâu trước kia em đã nói không còn thích tôi nữa, so với bất kỳ ai em đều nhìn nhận sự việc rõ ràng hơn.
Là tôi tự mình đa tình, cố chấp cho rằng chỉ vì em đang bị Carlos lừa gạt mà thôi.
Thật ra em đã cho tôi cơ hội thoát ra, nhưng tôi lại không nắm được nó.
Bởi vì tôi đã yêu em.
Vì vậy nên tôi cố chấp không chịu nhìn rõ sự thật, hy vọng em cũng yêu tôi, hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, cuối cùng chúng ta sẽ có kết cục tốt đẹp sau những khúc mắc nho nhỏ, hy vọng chúng ta có thể kết hôn với nhau.
Nhưng nếu không phải là người có tình thì sao có thể trở thành thân thuộc?
Trong cổ họng Cảnh Tùy tràn ra một tiếng cười khàn.
Kỷ Lăng nhìn Cảnh Tùy như vậy quả thật có phần hơi sợ sãi, bởi vì cậu không biết rốt cuộc Cảnh Tùy suy nghĩ như thế nào.
Anh ta có thể vì không chấp nhận được sự thật mà bị hắc hóa không...!Nhưng trong nội tâm cậu cũng đang phức tạp, khổ sở, suy cho cùng cũng là do cậu lừa gạt làm tổn thương anh ta, đây là sự thật không thể chối cãi.
Một hồi lâu sau Kỷ Lăng mới mở miệng, thấp giọng hỏi: “Anh cũng biết rồi...”
“Phải.” Cảnh Tùy nhìn cậu, nói chậm rãi: “Em có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Trong khoảnh khắc này Kỷ Lăng chợt tỉnh táo hơn bao giờ hết, cậu biết mình nên nói gì là có lợi nhất.
Cậu có thể nói là mình có nỗi khổ tâm, mình bất đắc dĩ, nhưng cậu không muốn làm như vậy, cũng không muốn lừa gạt anh ta...
Cậu có thể nói ra chân tướng sự thật để được Cảnh Tùy tha thứ, cậu tin đây cũng là đáp án Cảnh Tùy muốn nghe.
Nhưng cậu không thể nói như vậy.
Thay vì cứ để anh chìm trong quá khứ thì thà rằng cứ để anh coi tôi như một kẻ lừa đảo đi.
Vốn dĩ tôi cũng thật sự là một kẻ lừa đảo, hoàn toàn không đáng cho anh yêu.
Tôi không hy vọng anh tiếp tục thống khổ nữa, dù anh có hận tôi cũng không sao.
Sự thật này thực sự rất khó chấp nhận, nhưng bây giờ anh vẫn là một người đang sống, có tư cách có được cuộc sống của riêng mình.
Anh không chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết, yêu một người đã định trước sẽ không yêu anh.
Vì vậy, xin lỗi anh, tôi không thể cho anh bất kỳ lời giải thích nào.
Mắt Kỷ Lăng chợt lóe lên rồi một lát sau cậu nhẹ nhàng mở miệng nói: “Tôi xin lỗi.”
Xin lỗi, tôi đã lừa anh.
Dù quá trình diễn ra thế nào, không cần biết tiền căn hậu quả ra sao...!thì tôi đều nợ anh một câu xin lỗi, đây cũng là đáp án duy nhất tôi có thể cho anh.
Cánh tay đang nắm cổ tay Kỷ Lăng của Cảnh Tùy hơi dùng sức, đáy mắt anh ta lại một lần nữa hiện ra sự thống khổ, vẻ ác độc chợt lóe lên rồi lập tức biến mất.
Em thật sự hiểu rất rõ cách làm sao để khoét một dao vào trái tim tôi.
Kỷ Lăng bị đau mặt mày trắng bệch, nhưng lần này cậu không trốn tránh nữa, chỉ cố chấp quật cường nhìn vào mắt Cảnh Tùy.
Dù anh hận tôi, trách tôi thì tôi cũng không có cách nào cho anh một câu trả lời trái lương tâm, đó mới là hành động vô trách nhiệm, không phải sao?
Giọng điệu Cảnh Tùy lạnh lẽo, anh ta cười nhạt một tiếng: “Lần này cậu rất thẳng thắn...!Nhưng, cậu không sợ tôi tức giận sẽ làm liên lụy đến mẹ cậu sao?”
Thật ra Kỷ Lăng sợ muốn chết, bắp chân đều đang run lên, nhưng vẫn nói rất nghiêm túc: “Anh sẽ không làm như vậy đâu.”
Cảnh Tùy nhếch khóe môi: “Ồ? Vì sao lại không như vậy?”
Mắt Kỷ Lăng trong trẻo sáng ngời: “Tôi biết anh sẽ không làm vậy.”
Tuy có đôi khi người này rất đáng sợ, rất lạnh lùng, rất vô tình, rất lý trí...!nhưng anh ta cũng rất kiêu ngạo.
Cảnh Tùy sẽ không làm ra loại chuyện điên cuồng trả thù người không yêu mình.
Dù thua thì anh ta cũng sẽ đường đường chính chính thua một cách đẹp mắt, mà không phải như một kẻ tiểu nhân mất lý trí.
Như trong thế giới kia, cuối cùng anh ta cũng đã quyết định buông tay.
Anh ta có sự kiêu ngạo và uy nghiêm của một vị vương giả.
Kỷ Lăng không hề nghi ngờ về chuyện này.
Cảnh Tùy nhìn ánh mắt chắc chắn của cậu thiếu niên, rất lâu không hề cử động.
Quả thực cậu sợ anh ta, cũng hết sức vô tình, nhưng cậu cũng hiểu anh ta rất rõ, tin tưởng anh ta...!khiến cho người ta đau khổ, khổ sở vì cậu, rồi lại không có cách nào căm hận cậu.
Cảnh Tùy đột nhiên bật cười.
Em không muốn tôi yêu em, khi nhận ra tôi đang yêu em, em đã luôn cố gắng nói cho rõ ràng, muốn đẩy tôi ra.
Nhưng em không biết, tình yêu không phải là thứ có thể tùy ý cho đi rồi thu hồi lại.
Đây mới là sai lầm lớn nhất của em.
Kỷ Lăng lo lắng bất an nhìn Cảnh Tùy, thấy anh ta lại tới gần mình một lần nữa, khoảng cách rất gần, như muốn hôn cậu, toàn thân cậu liền căng thẳng cứng ngắc.
Cứu mạng với, đừng có làm loạn, giờ liệu có ai đi qua đây không!
Hốc mắt Kỷ Lăng nhanh chóng phiếm hồng, lúc này cậu bỗng nhiên nhìn về phía sau Cảnh Tùy, sắc mặt lập tức thay đổi, lo lắng nói: “Anh mau buông tôi ra, mẹ tôi về rồi!”
Cảnh Tùy nói: “Cái cớ này cậu đã dùng qua một lần rồi.”
Kỷ Lăng luống cuống muốn phát khóc.
Ôi, chết tiệt, quả nhiên không thể tùy tiện nói dối, bởi vì lần sau người khác sẽ không tin nữa.
Bây giờ báo ứng đã đến nhanh như vậy rồi! Cậu liều mạng nháy mắt với Cảnh Tùy, tỏ ý lần này mình cực kỳ chân thành: “Thật đấy! Không lừa anh đâu!”
Cảnh Tùy bình tĩnh nhìn cậu, bỗng nhiên nhếch khóe môi, cười: “Thật sao? Vậy thì vừa vặn nói cho bà ấy biết luôn là tôi muốn theo đuổi cậu cũng tốt.
Có khi bà ấy sẽ đồng ý đó, dù sao cuộc hôn nhân này đối với bà ấy rất có lợi, không thiệt thòi chút nào.”
Kỷ Lăng trợn tròn mắt, tôi nói với anh cả nửa ngày, cuối cùng hóa ra anh chẳng nghe lọt chữ nào sao?
Còn nói mấy câu thế này?
Tôi nhổ vào, trả thù! Đây tuyệt đối là hành động trả thù!
Lần này Kỷ Lăng thật sự hoảng loạn, cậu hung dữ trừng mắt với Cảnh Tùy.
Tôi biết anh đang rất tức giận, nhưng tôi cũng nói xin lỗi rồi, có bản lĩnh thì quyết đấu giữa hai người đàn ông đi, để cho người nhà của tôi biết thì có bản lĩnh gì chứ.
Lấy lớn bắt nạt nhỏ, ỷ thế hiếp người!
Không biết xấu hổ, tôi nhìn lầm anh rồi!
Cảnh Tùy nhìn dáng vẻ hung dữ của cậu thiếu niên, ánh mắt kia như muốn cắn chết anh ta, như con thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt, sống động mà lại hung dữ.
Đây là dáng vẻ trước giờ anh ta chưa bao giờ thấy qua, chẳng biết tại sao...!anh ta lại thà rằng muốn nhìn thấy cậu đối xử với mình như vậy còn hơn là nhìn dáng vẻ áy náy nói xin lỗi anh ta của cậu.
Anh ta chưa bao giờ cần cậu phải xin lỗi.
Dương Vy lo con trai ở nhà đói bụng, hôm nay lại đúng lúc không có việc gì nên bà liền về nhà sớm hơn.
Không ngờ khi gần về đến cửa nhà dường như bà lại nhìn thấy Tổng giám đốc Phó.
Bà liền tới gần nhìn thử, đúng thật là Tổng giám đốc Phó!
Tổng giám đốc Phó đứng đó quay lưng về phía bà, trong ngực hình như còn có một người nữa, bộ dạng hai người rất gần gũi thân mật...!Dương Vy không nhìn được dáng vẻ của người kia, nhưng từ một góc áo lộ ra bà đã lập tức nhận ra người kia chính là Kỷ Lăng.
Trực giác trong lòng bà chợt nảy sinh, cảm thấy có gì đó không đúng, bà vội vàng đi tới, cau mày hỏi với vẻ nghi ngờ: “Tổng giám đốc Phó, sao anh lại ở đây?”
Sau lưng Kỷ Lăng đã đổ đầy mồ hôi, nhìn Cảnh Tùy cầu khẩn, cậu trông mong nhìn anh ta, không dám tỏ vẻ hung ác nữa, chỉ hy vọng anh ta có thể để lại chút thể diện cho mình, đừng làm cho khó coi như vậy.
Làm người phải lưu lại một con đường sống, sau này mới dễ nói chuyện!
Cảnh Tùy nhìn cậu một cái thật sâu rồi xoay người nhìn Dương Vy nói: “Tôi có việc đến tìm chị, vừa vặn gặp được Tiểu Lăng.
Hình như chân cậu ấy bị ngã nên trật rồi, tôi dìu cậu ấy qua đây xem thử xem có việc gì không.”
Kỷ Lăng thầm giật mình rồi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Tùy.
Những lời này nghe qua cũng không có vấn đề gì, nhưng Dương Vy vẫn còn nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía con mình, hỏi nghiêm túc: “Là vậy à?”
Kỷ Lăng gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn nói: “Đúng vậy ạ, vừa rồi con lại bị ngã, may mà có anh Phó tới kịp lúc.”
Dương Vy cẩn thận quan sát con trai, trừ hốc mắt hơi phiếm hồng thì cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, xem ra thằng bé thật sự lại ngã nữa rồi, bà lập tức yên lòng trở lại.
Đứa trẻ này đúng là không khiến cho người ta