Carlos nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng.
Một lát sau, anh ta cụp mắt lại, nhìn về phía Kỷ Lăng với vẻ dò hỏi, nói chậm rãi: “Thật sao?”
Kỷ Lăng dựa vào trong ngực Ninh Ngọc, cơ thể căng thẳng của cậu hơi cứng ngắc.
Cánh tay dịu dàng mà có lực của Ninh Ngọc như đang nói cho cậu biết, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không sao, cậu không cần sợ, không cần do dự.
Kỷ Lăng trầm mặc một hồi, trong lòng dần đưa ra quyết định.
Tuy Ninh Ngọc đột nhiên xuất hiện là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng câu nói kia của anh ta thật ra đã cho mình một cái cớ để từ chối Carlos.
Cậu ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Carlos, nói: “Đúng thế.”
Carlos lập tức cau mày lại, quai hàm siết chặt, ánh mắt tối sầm, anh ta nhìn chằm chằm vào Kỷ Lăng, như muốn nhìn thấu xem lời cậu nói là thật hay giả.
Biểu cảm này khiến Kỷ Lăng nhìn thấy mà tim giật thót lên chỉ trong nháy mắt, cậu sợ trùm phản diện lại đột nhiên phát tác, tâm trạng bất ổn vô cùng…
Nhưng một lát sau ý lạnh trên mặt Carlos đã tan đi, trong đôi mắt lại chứa đầy vẻ dịu dàng, anh ta khàn giọng mở miệng: “Khi đó để từ chối tôi em đã nói người em yêu là Cảnh Tùy, nhưng em hoàn toàn không yêu anh ta, đó chẳng qua chỉ là cái cớ của em mà thôi… Giờ em lại dùng chiêu cũ sao.”
Kỷ Lăng thầm nhủ nói dối quá nhiều quả nhiên người ta sẽ không tin nữa…
Haizz.
Cậu cảm thấy bất đắc dĩ, lại có phần không đành lòng, nhưng vẫn nói tiếp: “Lần này không phải là lấy cớ.”
Dường như Carlos vẫn không tin, khóe môi anh ta nhếch lên, giọng nói trầm thấp: “Em thật sự yêu cậu ta sao?”
Kỷ Lăng dừng lại một chút rồi cắn răng nói: “Ở thế giới này tôi chỉ cần làm chính mình, không cần giả vờ thích ai.
Hơn nữa, tôi không thích chú không phải là nói dối chú đâu.”
Trên khuôn mặt trước nay luôn tao nhã, điềm đạm của Carlos cuối cùng cũng lộ ra vẻ u buồn, dường như rất đau thương rất khổ sở.
Kỷ Lăng bắt gặp ánh mắt của Carlos, trong lòng đột nhiên cảm thấy nặng nề không thôi, cảm giác khó mà thở nổi, nhưng cuối cùng cậu vẫn ép bản thân thu hồi tầm mắt lại, kéo Ninh Ngọc xoay người rời đi.
Có một số việc nếu không làm thật quyết đoán thì sẽ sinh ra vô vàn rắc rối.
Cho dù bây giờ có hơi tàn nhẫn thì cũng tốt hơn là để sau này dây dưa không dứt ra được.
Làm như vậy đối với bất kỳ người nào cũng đều không tốt.
...
Kỷ Lăng đi thẳng một mạch ra khỏi khách sạn, khi đã chắc chắn Carlos không đi theo cậu mới thả tay Ninh Ngọc ra như bị điện giật, dáng vẻ lúng túng không dám nhìn anh.
Vừa rồi để thoát khỏi Carlos cậu đã công nhận lời nói của Ninh Ngọc.
Giờ chỉ có hai người ở riêng với nhau mới thấy xấu hổ vô cùng.
Vừa rồi cậu lại thừa nhận là mình yêu Ninh Ngọc! Phải làm sao bây giờ! Ninh Ngọc sẽ nghĩ về cậu như thế nào đây?
Ninh Ngọc cụp mắt, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt né tránh của cậu thiếu niên, trên môi không khỏi lộ ra ý cười, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn: “Vừa rồi tôi nói người em yêu là tôi, em đã thừa nhận rồi.”
A a a a a! Tôi đã đủ ngượng rồi, sao anh lại còn muốn nói ra làm gì!
Chừa lại cho tôi một ít thể diện được không!
Kỷ Lăng xấu hổ, cả người cậu như bị ném vào trong nước nóng, lắp bắp đáp lời: “Tôi, tôi, tôi, đó là...”
Ninh Ngọc nhìn dáng vẻ lúng túng không thôi của cậu thiếu niên, một hồi lâu sau anh mới thở dài khe khẽ, tuy rất muốn trêu cậu thêm lúc nữa nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng khiến cậu khó xử, ép cậu quá mức…
Ninh Ngọc thản nhiên nói: “Đây chỉ là kế tạm thời để em thoát khỏi Carlos, tôi biết mà.”
Kỷ Lăng khẽ giật mình.
Ninh Ngọc nhún vai, vẻ mặt dịu dàng tự nhiên, cười trêu cậu: “Vừa rồi coi như là tôi đã giải vây giúp em, tôi không hy vọng xa vời em lấy thân báo đáp, nhưng ít nhất cũng phải được một câu cảm ơn chứ.”
Kỷ Lăng: “...”
Đúng nhỉ, rõ ràng Ninh Ngọc chỉ có ý tốt giúp cậu giải vây thôi mà, vậy mà cậu lại suy nghĩ nhiều như thế, thật sự quá mất mặt! Mặt Kỷ Lăng nóng bừng, cậu cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn...”
Ninh Ngọc mỉm cười: “Đã như vậy thì đi xem phim với tôi đi, coi như là quà cảm ơn của em, thế nào?”
Kỷ Lăng: “...!Được.”
Thậm chí đến quà cảm ơn anh cũng nghĩ xong rồi, trừ đồng ý ra thì tôi còn có thể nói gì nữa?
Hai người đi tới rạp chiếu phim.
Đây đã là lần thứ hai Kỷ Lăng đi xem phim với Ninh Ngọc, lần trước đó anh nói với cậu anh có một bí mật...!Nhưng lúc ấy cậu không hỏi tới, đại khái là trong tiềm thức đã phát hiện ra điều gì đó, nên muốn trốn tránh đáp án đã quá rõ ràng ấy.
Nhưng không ngờ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy...
Trong ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim, Kỷ Lăng lặng lẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
Người đàn ông có khuôn mặt nghiêng đẹp trai ấy đang tập trung xem phim.
Kỷ Lăng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, cảm xúc phức tạp.
Cậu lợi dụng Ninh Ngọc để trốn tránh Carlos...
Khi ở thế giới kia, vì bị hạn chế thiết lập nhân vật nên cậu chỉ có thể một bên lợi dụng Carlos để thoát khỏi Cảnh Tùy, một bên lại dùng Cảnh Tùy để từ chối Carlos.
Nhưng bây giờ khi đã trở lại thế giới hiện thực, rõ ràng không còn bất kỳ hạn chế nào do thiết lập nhân vật, cũng không có nguy cơ về chuyện sống chết, lẽ ra cậu nên dũng cảm đối mặt với vấn đề của mình, nhưng cậu vẫn lợi dụng Ninh Ngọc để làm cái cớ từ chối Carlos...
Làm như vậy là không công bằng với Carlos, Ninh Ngọc, thậm chí là cả Cảnh Tùy.
Điều khiến cậu phiền lòng, tự trách và cảm thấy có lỗi nhất là hôm nay cậu đã không từ chối sự giúp đỡ của Ninh Ngọc.
Nhưng cậu cũng không đáp lại tình cảm của anh...
Kỷ Lăng không khỏi bắt đầu suy tư, tự hỏi lại mình, rốt cuộc cậu có tình cảm gì với Ninh Ngọc?
Vì sao vừa rồi cậu có thể thừa nhận lời nói của anh mà không hề do dự?
Cậu thật sự thích Ninh Ngọc sao?
Nếu là thích thì thích ở mức độ nào?
...
Từ sau cuộc hẹn ngày hôm đó với Ninh Ngọc, Kỷ Lăng bắt đầu lảng tránh không chạm mặt anh.
Cậu cảm thấy cần phải làm rõ suy nghĩ và tình cảm của mình.
Nếu cậu không thích Ninh Ngọc thì nên nói cho rõ ràng dứt khoát, giống như những người khác...!Mà không phải vừa nhận sự theo đuổi của anh lại trì hoãn không cho anh một câu trả lời thuyết phục.
Kỷ Lăng cảm thấy làm như vậy là không đúng.
Nhưng trước giờ cậu chưa từng yêu đương, thậm chí không lâu trước đây cậu vẫn còn tưởng mình là thẳng nam…
Bắt cậu đột nhiên phải chấp nhận một người đàn ông, còn là người từ trong sách bước ra khiến cậu cảm thấy hoang mang, mờ mịt vô cùng.
Cậu giống như một đứa trẻ vừa tốt nghiệp cấp ba nhưng lại có người đưa một quyển sách toán cao cấp nằm ngoài phạm vi hiểu biết bắt cậu làm, cảm giác thật sầu não, không biết bắt đầu từ đâu.
Cậu không biết quyết định của mình có chính xác không.
Đây là một vấn đề rất phức tạp.
Chủ nhật ba mẹ Kỷ Lăng đều không ở nhà.
Ninh Ngọc không đến tìm cậu.
Vương Nhất Hâm đã đi ra ngoài hẹn hò.
Trịnh Lâm và Trần Minh cắm chốt trong phòng ngủ chơi game.
Kỷ Lăng không có việc gì ngồi nghịch điện thoại, trong lúc đó chị họ An Song Song của cậu gọi tới, nói gần đây cô mới quen một anh bạn trai, muốn cho Kỷ Lăng đi xem giúp mình.
Kỷ Lăng thầm nhủ dù sao cũng không có việc gì, vì vậy liền đồng ý ngay lập tức, sau đó đến trường của An Song Song, đi cùng cô.
Hôm nay An Song Song ăn mặc rất nghiêm túc, cô để tóc dài xõa vai, trang điểm nhẹ nhàng, mặc váy dài màu trắng có ren, vừa tươi tắn ngọt ngào vừa đáng yêu.
Cô nháy mắt với Kỷ Lăng, nói: “Đợi lát nữa ăn cơm chung em nhớ kiểm tra giúp chị nhé.”
Kỷ Lăng cười đáp lời: “Vâng.”
Hai người trò chuyện suốt quãng đường.
An Song Song bất ngờ quen biết Từ Văn Diệu trong một bữa tiệc.
Anh ta là một cậu ấm nhà giàu đẹp trai, có tiền, lại lãng mạn, vừa gặp An Song Song đã yêu, theo đuổi mãi không bỏ.
Vì theo đuổi cô mà anh ta không tiếc tiền tấn công liên tục, nhưng An Song Song cũng không phải là một cô gái ham hư vinh, nên đã từ chối những món quà đắt đỏ của Từ Văn Diệu.
Sau đó, Từ Văn Diệu liền thay đổi cách thức, mỗi ngày đều tặng hoa, hỏi han ân cần, hoàn toàn là dáng vẻ không phải cô thì không được.
Dù sao An Song Song cũng chỉ là một cô gái con nhà bình thường, ngày thường cũng rất thích xem mấy bộ phim thần tượng, không ngờ có một ngày chính cô lại gặp được loại tình tiết trong phim như thế này, quả thật vô cùng không chân thực, như đang nằm mơ.
Dù cô vẫn còn duy trì được lý trí thì cũng đã hơi động lòng, đến ngày hôm qua thì cuối cùng cô cũng không thể chịu được cuộc tấn công dịu dàng của Từ Văn Diệu mà đồng ý làm bạn gái anh ta.
Tuy đã đồng ý nhưng trong lòng An Song Song vẫn cảm thấy lo lắng không yên.
Vậy nên, hôm nay khi Từ Văn Diệu hẹn đi ăn cơm, cô mới gọi Kỷ Lăng tới, tốt xấu gì cũng có thêm người cùng đánh giá, trong lòng cũng tự tin hơn không phải sao?
Kỷ Lăng hiểu sự lo ngại của An Song Song, dù sao chuyện này nghe qua quả thật có hơi mơ hồ, cậu lo An Song Song bị con nhà giàu lừa gạt.
Nhưng lỡ như người ta thực sự chỉ muốn yêu đương thì sao? Cũng không thể một gậy đã đánh chết người ta chứ? Kỷ Lăng quyết định đi xem thế nào rồi nói.
Địa điểm Từ Văn Diệu lựa chọn là một khách sạn năm sao rất sang trọng của thành phố, có thể nhìn ra đây thật sự là một người không thiếu tiền.
Hai người đứng ở lối vào khách sạn tráng lệ, vàng son lộng lẫy.
Bình thường, An Song Song và Kỷ Lăng đều không có cơ hội đến kiểu khách sạn như thế này.
Kỷ Lăng tốt xấu gì cũng đã được mở rộng tầm mắt khi ở thế giới Tinh Tế, không cảm thấy có gì quá ghê gớm.
Nhưng khi nhìn sang dáng vẻ thấp thỏm của An Song Song cậu lại cảm thấy không hài lòng với cách làm việc của người kia.
Anh ta đã biết rõ An Song Song chỉ là một cô gái bình thường vậy mà vẫn còn cố tình khoe khoang giàu có, như đang cố ý dùng cách này để làm An Song Song choáng váng đầu óc.
Nếu anh ta quả thật có thành ý thì lẽ nào không nên để ý tới cảm nhận của cô sao?
Kỷ Lăng nhíu mày, cậu đi vào trong với An Song Song, nhìn thấy phía trước ở cách đó không xa có một người thanh niên đẹp trai đứng dậy mỉm cười với họ.
An Song Song hơi căng thẳng, cô giới thiệu: “Đây là Kỷ Lăng, em họ của em.
Kỷ Lăng, đây là anh Từ Văn Diệu.”
Từ Văn Diệu nhìn Kỷ Lăng mỉm cười, giơ tay ra: “Chào cậu.”
Kỷ Lăng cũng giơ tay ra khẽ bắt tay với anh ta rồi lập tức thu lại.
Là người ngoài cuộc nên cậu không nói gì nhiều, chỉ ngồi một bên im lặng ăn cơm, âm thầm quan sát đối phương.
Từ Văn Diệu có vẻ khá phong độ, ngoại hình cũng tốt, lời nói cử chỉ không kiểu cách, có tiền có bề ngoài, EQ nhìn qua cũng không thấp, khó trách An Song Song lại không thể chịu nổi thế tấn công dịu dàng của đối phương.
Trông thì như không có vấn đề gì...!nhưng không biết tại sao Kỷ Lăng lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, khiến cậu cảm thấy không thoải mái.
Người này...
Trông thì nho nhã lễ độ, đối xử với An Song Song cũng rất nhẹ nhàng ân cần, nhưng vẫn có cảm giác không thích hợp khó mà nói ra lời...!Kỷ Lăng nhíu mày, cậu chợt nhớ ra, người này rất giống mấy kẻ quý tộc đế quốc giàu có sa đọa ở thế giới Tinh Tế.
Họ đều dối trá, đạo đức giả, thích đùa giỡn người khác, coi dân đen là đồ chơi, có thể tùy ý trêu đùa.
Dù có dùng vẻ ngoài hoàn hảo để ngụy trang thì ánh mắt của họ vẫn làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, bản chất của họ chỉ là một đám dã thú khoác lên mình lớp quần áo tươi đẹp bên ngoài mà thôi.
Trong lòng Kỷ Lăng thấy bất an, nhưng cậu lại không thể tìm ra lỗi sai của Từ Văn Diệu.
Nếu chỉ dùng trực giác của mình để suy đoán thì chỉ sợ khó có thể làm An Song Song tin phục.
Hơn nữa, lỡ như là cậu hiểu lầm thì sao?
Thời gian dần trôi qua từng giây từng phút, bữa cơm đã sắp kết thúc, Từ Văn Diệu mở lời mời An Song Song đêm mai đến nhà anh ta tham gia một bữa tiệc.
Kỷ Lăng đột nhiên đứng dậy với lấy khăn giấy trên bàn, không cẩn thận đụng phải ly rượu của Từ Văn Diệu, nước rượu lập tức chảy ào ra ngoài, dọc theo mép bàn nhỏ giọt xuống quần anh ta.
Kỷ Lăng giả bộ như rất ngạc nhiên, vội vàng tỏ vẻ áy náy nói: “Ôi, xin lỗi anh, để tôi lau giúp anh.”
Cậu nói xong định đi qua giúp Từ Văn Diệu lau quần áo, anh ta cúi đầu nhìn xuống cái quần bị rượu làm ướt của mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo hiểm độc.
Nhưng nhớ tới An Song Song anh ta đành cố gắng nhịn xuống, ngẩng đầu nở một nụ cười ấm áp với Kỷ Lăng: “Không sao, tự tôi đi xử lý là được, hai người ngồi chờ một lát nhé.”
Sau đó, Từ Văn Diệu đứng dậy, vội vàng đi vào toilet.
Kỷ Lăng đã nhìn thấy ánh mắt Từ Văn Diệu trong khoảnh khắc đó, lông mày cậu càng nhíu chặt hơn.
Sự chán ghét và vẻ hung ác chợt lóe khi đó quả thực giống như anh ta có mối hận thâm sâu gì với cậu vậy, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái, có thế nào cũng không giống như dáng vẻ của một người tốt.
Cậu cảm thấy Từ Văn Diệu rất không thích hợp.
An Song Song còn tưởng là Kỷ Lăng thật sự không cẩn thận, cô cười nói: “Sao vừa rồi lại bất cẩn vậy?”
Kỷ Lăng hơi dừng lại rồi nói: “Chị à, em cảm thấy người này không phù hợp với chị đâu.”
An Song Song không hiểu hỏi cậu: “Tại sao?” Cô không cảm thấy có vấn đề gì mà, rõ ràng vừa rồi bầu không khí còn khá tốt...
Kỷ Lăng á khẩu không trả lời được, cậu cũng không thể nói rằng chỉ là trực giác của mình chứ?
Cậu dừng một lúc rồi nói: “Nghe nói kiểu cậu ấm nhà giàu thế này rất thích đùa bỡn con gái, em sợ chị bị mắc lừa, chị không phải là đối thủ của loại người như vậy đâu.”
Thật ra An Song Song cũng e ngại vấn đề này, nhưng quả thực cô cũng đã hơi động lòng, lỡ như Từ Văn Diệu thật lòng thì sao? Cô do dự đáp lời: “Cũng chưa chắc là tất cả đám cậu ấm đều như vậy...”
...
Từ Văn Diệu vội vàng đứng dậy đi vào toilet, nhìn cái quần ướt sũng của mình, rượu lại bị đổ vào đúng chỗ nhạy cảm, vô cùng xấu hổ lúng túng.
Vẻ tàn nhẫn, dữ tợn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt anh ta, anh ta thấp giọng mắng ra một câu hung dữ.
Đúng lúc này bạn anh ta lại gọi điện tới.
Người bạn cười nói: “Ha ha ha, Văn Diệu à, nghe nói gần đây cậu lại vừa mắt một em sinh viên đại học à? Thế nào, cua được chưa?”
Từ Văn Diệu cười lạnh: “Đừng nói nữa, con bé đó hôm nay lại dẫn theo một thằng nhóc thối đến, cản trở việc tốt của tôi, đã làm kỳ đà cản mũi chướng mắt lắm rồi mà lại còn động tay động chân.”
Người bạn kia trêu tức: “Ai bảo thích giả vờ giả vịt đùa bỡn con gái nhà lành làm gì? Loại con gái thế này sẽ cân nhắc kỹ lắm đấy, không cẩn thận một cái là khó coi lắm.
Còn không bằng đi trêu đùa mấy con bé tự đưa đến cửa cho mình, đảm bảo không có vấn đề gì, cậu thích chơi thế nào thì chơi thế đấy, muốn tư thế nào là có tư thế đấy.”
Từ Văn Diệu cười to: “Loại phụ nữ đó chơi thì có mùi vị gì? Tôi chỉ thích mấy em gái sinh viên sạch sẽ thôi, mấy cô nàng đó ở trên giường khóc lóc mới thú chứ.”
Người bạn nói: “Anh đúng là thằng biến thái.”
Từ Văn Diệu: “Quá khen quá khen, chờ tôi chơi xong con chị thì sẽ giải quyết thằng em thối tha Kỷ Lăng kia sau, ha ha ha.”
Người bạn: “Anh đúng là thằng xấu xa nha, kiềm chế tí đi, đừng nóng vội quá, cẩn thận ông già nhà anh cũng không bao che nổi cho anh đâu.”
Từ Văn Diệu cười tỏ vẻ không thèm để ý: “Tôi đã điều tra qua rồi, gia đình An Song Song rất bình thường, còn có thể gây sóng gió gì sao? Chỉ cần không có án mạng thì