Kỷ Lăng đành phải đi theo Ninh Ngọc trở về, ba người đến một phòng uống trà rồi ngồi xuống.
Suốt dọc đường Ninh Ngọc đều nắm tay Kỷ Lăng, lòng bàn tay ấm áp và mạnh mẽ của anh làm nỗi lo lắng trong lòng Kỷ Lăng vơi đi không ít, cậu tò mò nhìn về người đàn ông trung niên phía trước.
Ninh Trấn cũng có vẻ trầm tư và đánh giá Kỷ Lăng.
Hôm qua anh ta vừa mới nghe được một thông tin, có người lo lắng nói với anh ta rằng Ninh Việt đang lén lút hẹn hò với một sinh viên đại học.
Mặc dù trước đây Ninh Việt chưa từng yêu đương nhưng hình như cũng không hề có vẻ hứng thú với chuyện này, nói cho cùng việc yêu đương cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Sở dĩ Ninh Trấn lo lắng là vì người sinh viên kia là một cậu bé vẫn còn ngây thơ.
Nghe nói để theo đuổi được đối phương, Ninh Việt đã không từ thủ đoạn nào, thậm chí còn mua chuộc con gái của anh ta là Ninh Khả Hàm, tất cả là để tán đổ được cậu nam sinh kia.
Chuyện này có vẻ không giống như những chuyện yêu đương bình thường.
Ninh Trấn lo lắng Ninh Việt làm bừa ở bên ngoài đến cuối cùng sẽ khó thu dọn tàn cục, suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn quyết định tới đây một chuyến xem rốt cuộc tình hình là như thế nào.
Ninh Việt là đứa con trai út trong nhà, hơn năm mươi tuổi ba Ninh Việt mới có anh, từ nhỏ đã rất được chiều chuộng, các anh các chị trong nhà cũng chiều và nhường nhịn, dần dần sinh ra tính ngông cuồng tự đại, hơn nữa còn phản nghịch, lầm lì.
Cũng may sống dưới sự quản giáo nghiêm khắc của một gia tộc lớn hàng trăm tuổi như nhà họ Ninh, Ninh Việt làm việc gì cũng giữ chừng mực, không có chuyện làm loạn ở bên ngoài.
Suốt hơn 20 năm nay, Ninh Việt luôn khiến người khác cảm thấy yên tâm, anh không chèn ép bắt nạt người khác, càng không dùng tiền bạc để đổi lấy mối quan hệ nam nữ, ví dụ như những chuyện mờ ám, không thể nói với người khác như của Uất Văn Sâm, Ninh Việt chưa bao giờ làm những chuyện như thế.
Nói tóm lại, anh khiến mọi người trong nhà rất yên tâm.
Bây giờ tự nhiên lại có người nói cho Ninh Trấn biết Ninh Việt ở bên ngoài yêu đương với con trai, hơn nữa là còn là một sinh viên ngây thơ, con nhà trong sạch.
Chuyện này làm Ninh Trấn không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trước khi tới đây, Ninh Trấn đã điều tra qua Kỷ Lăng, hiện giờ nhìn trực tiếp thấy cậu càng tin rằng Kỷ Lăng là người không có âm mưu.
Chuyện này e rằng là do một tay Ninh Việt chèo lái, nếu đã không thể cho đối phương một tương lai, vậy thì không nên tiếp cận với những người như thế, tránh làm tổn thương tình cảm của người ta.
Ninh Trấn cau mày, buông ly trà trong tay xuống, thong thả nói: “Hai người bắt đầu ở bên nhau từ khi nào?”
Ánh mắt Ninh Ngọc trở nên hơi nặng nề, như đang trầm tư suy nghĩ, từ khi Ninh Trấn bất ngờ xuất hiện ở đây, anh đã cảm thấy có gì không đúng lắm.
Xem ra hôm nay Ninh Trấn tới đây là cố tình nhắm tới việc của Kỷ Lăng, chuyện này ai lại nói ra ngoài chứ?
Ninh Ngọc suy nghĩ một lát là đã tự đoán ra được, khóe miệng anh hơi cong lên, xem ra là Văn Ngạn thật sự không cam tâm, nhưng có lẽ anh ta cũng nên biết rằng cách này không thể ngăn cản được anh mới phải.
Cùng lắm cũng chỉ gây ra chút phiền phức cho anh mà thôi…
Đúng vậy, đối với Văn Ngạn mà nói làm vậy đã là nhẹ tay, e rằng không nỡ làm Kỷ Lăng buồn.
Ninh Ngọc nói chuyện hờ hững: “Hai tuần trước.”
Ninh Trấn thấy Ninh Ngọc không hề lo lắng, thái độ còn điềm tĩnh thản nhiên, chuyện này làm anh ta cảm thấy hơi bất ngờ.
Nếu Ninh Ngọc thật sự có ý định trêu đùa người khác, làm sao có thể hùng hồn trước mặt anh ta như vậy được? Lẽ nào Ninh Ngọc nghiêm túc sao?
Ninh Trấn cảm thấy hơi khó hiểu, cảm giác lo lắng càng ngày càng tăng.
Nếu Ninh Ngọc thật lòng vậy thì vấn đề còn nghiêm trọng hơn, từ trước tới giờ trong nhà họ Ninh chưa từng có chuyện thế này.
Ba của Ninh Việt là người bảo thủ, e rằng khó có thể chấp nhận được việc anh và một người đàn ông ở bên cạnh nhau.
“Em định qua một thời gian nữa mới nói chuyện này với mọi người trong nhà…” Ninh Ngọc nhìn Ninh Trấn, anh thản nhiên cười: “Em vừa mới theo đuổi được Tiểu Lăng, em lo cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để gặp anh nên mới tạm thời chưa nói ra chuyện này.”
Ninh Trấn hơi kinh ngạc, anh ta nhìn Kỷ Lăng rồi lại nhìn Ninh Ngọc.
Những lời này của Ninh Ngọc rõ ràng là đang bảo vệ Kỷ Lăng.
Cuối cùng thái độ của Ninh Trấn trở nên rất nặng nề, anh ta trầm giọng cất lời: “Em nghiêm túc sao?”
Nếu như Ninh Ngọc thật lòng muốn ở bên cạnh Kỷ Lăng, nghiêm túc với chuyện tình cảm này thì có lẽ anh ta cũng không nên can thiệp nhiều, chỉ có điều… Ninh Ngọc đã từng nghĩ tới chuyện về sau, đã từng nghĩ bản thân mình sẽ phải đối mặt với những vấn đề gì chưa?
Ninh Ngọc liếc nhìn Kỷ Lăng ngồi bên cạnh, thấy cậu lo lắng không yên, bàn tay anh khẽ nắm chặt hơn một chút, khóe miệng nở một nụ cười an ủi rồi quay đầu lại nói với Ninh Trấn: “Mặc dù em không biết anh nghe nói được những chuyện gì ở bên ngoài nhưng em nghiêm túc với em ấy, hơn nữa em sẽ bảo vệ tốt cho em ấy, còn về chuyện của ba ở nhà… đương nhiên em sẽ tự mình nói chuyện với ông ấy, anh không cần lo lắng.”
Từ khi bắt đầu yêu cậu, từ khi đến với thế giới này, từ ngày hai người bọn họ trùng phùng…
Anh đã suy nghĩ xong về tất cả những khó khăn có thể gặp phải, hơn nữa anh có đủ năng lực và tự tin để bảo vệ người mình yêu, đây là chuyện không có gì phải nghi ngờ nữa.
Hôm nay Ninh Trấn tới đây cũng là một chuyện tốt, không những có thể giải quyết trước được việc này, nếu không phải anh lo lắng Kỷ Lăng không được tự nhiên thì anh hoàn toàn có thể để mối quan hệ này đi nhanh hơn một chút, chứ không cần chậm rãi như hiện giờ.
Từ trước tới nay, nhà họ Ninh không phải là vấn đề của anh, suy nghĩ trong lòng của Kỷ Lăng mới thật sự là vấn đề.
Ninh Trấn nhìn ánh mắt của Ninh Ngọc, trầm tư một lát.
Trước đây người em trai này của anh ta đã luôn là một người tâm ý khó đoán, không biết từ bao giờ, hiện giờ Ninh Ngọc lại càng khó nắm bắt như vậy, khiến người khác không thể xét đoán được anh chứ đừng nói tới việc nghi ngờ những gì anh nói.
Ninh Trấn đã tin tưởng tình cảm của của Ninh Ngọc nhưng chuyện tình cảm là việc của hai người, có một chuyện anh ta vẫn muốn tự mình làm rõ.
Anh ta nở một nụ cười thân thiện với Kỷ Lăng: “Vậy cậu có thích nó không?”
Trong lòng Kỷ Lăng thầm nghĩ, chuyện này cuối cùng cũng tới rồi.
Đây là người nhà của Ninh Ngọc ở thế giới này đấy.
Mặc dù trong lòng cậu rất căng thẳng, thậm chí ban đầu còn có ý định lén bỏ đi… Nhưng Ninh Ngọc có thể không hề do dự nói rõ tình cảm của mình trước mặt người nhà như vậy, nếu bây giờ cậu rút lui không phải người khác đau lòng lắm sao?
Cậu không thể làm như vậy được.
Kỷ Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt của Ninh Trấn, thành thật nói: “Em thích anh ấy.”
Ninh Trấn nhìn cậu chăm chú một lát rồi mỉm cười: “Tôi hiểu rồi.” Anh ta quay đầu lại nhìn Ninh Ngọc, mỉm cười rồi nói: “Xem ra hôm nay anh tới đây là thừa rồi, nếu một ngày nào đó em thật sự định đưa cậu ấy về nhà… Nhớ phải nói với anh một tiếng, anh sẽ về trước giúp em.”
Tránh cho em khỏi bị đòn một trận.
Ninh Ngọc mỉm cười, gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Ninh Trấn không nói gì nữa, chỉ cười lắc đầu rồi đứng dậy rời đi.
Kỷ Lăng nhìn thấy Ninh Trấn rời đi, cuối cùng mới thở phào một hơi.
Người anh cả này đem lại cho người khác áp lực quá lớn, cậu quay đầu lại nhìn Ninh Ngọc: “Như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?”
Ninh Ngọc nhìn vẻ quan tâm trong ánh mắt cậu thiếu niên, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, tình yêu thương dạt dào dâng lên, anh cúi người lại gần cậu, cười trêu chọc: “Câu này đáng ra là anh hỏi em mới phải, em không sao chứ?”
Hôm nay ở trước mặt người nhà anh, em đã thừa nhận thích anh rồi.
Mặt Kỷ Lăng đỏ ửng, vừa nãy cậu chỉ nghĩ tới việc phải dũng cảm, bây giờ mới cảm thấy thật xấu hổ.
Ninh Ngọc nhìn khuôn mặt lúng túng của cậu thiếu niên, thấp giọng cười rồi lên tiếng, âm thanh vừa trầm thấp vừa chậm rãi: “Em yên tâm, từ trước đến nay người nhà của anh không phải là vấn đề, anh sẽ không để người khác làm tổn thương em đâu.”
Kỷ Lăng ngây người ra một lát rồi cười.
Chuyện này Kỷ Lăng không hề nghi ngờ, Ninh Ngọc là người thông minh như vậy, chắc không đến mức không xử lý được chuyện này.
So với những mối lo lắng không đâu này, Kỷ Lăng càng để ý đến việc, trong chuyện tình cảm của hai người Ninh Ngọc bỏ ra hơn cậu rất nhiều và cũng thẳng thắn hơn rất nhiều.
Cho đến bây giờ, thậm chí cậu còn chưa chuẩn bị xong để đối diện với ánh mắt của người khác… cậu vẫn lo trước lo sau, do dự không quyết định được.
Trên đường về, vì sự áy náy trong lòng nên tâm trạng của Kỷ Lăng hơi sa sút.
Ninh Ngọc không nói cũng không hỏi điều gì, anh lái xe đưa Kỷ Lăng trở lại trường học, chậm rãi đi bên cạnh cùng cậu vào trong.
Dục tốc nhất định bất đạt, bản thân anh đã là người có lợi thế hơn, đương nhiên anh không thể vì sự xúc động nhất thời mà hủy hoại tình hình khó khăn lắm mới được như vậy.
Từ trước tới nay anh vẫn luôn có thể nhẫn nhịn, hiểu được phải chuẩn bị thật kỹ và giỏi giả vờ.
Muốn để chú mèo con anh yêu thương cam tâm tình nguyện bước vào tấm lưới anh đã giăng ra, nhất định không thể làm cậu sợ hãi.
Hai người đi cách nhau một bước chân, khi còn cách ký túc xá của Kỷ Lăng một đoạn nữa, Ninh Ngọc dừng bước, mỉm cười nhìn về phía cậu: “Em đi lên đi.”
Kỷ Lăng nhìn Ninh Ngọc, lúc nào anh cũng ân cần, giữ chừng mực và không khiến cậu cảm thấy khó xử.
Nhưng còn bản thân cậu thì sao… vừa ỷ vào tình cảm đối phương dành cho mình mà muốn làm gì thì làm, lại vừa sợ hãi mà trốn chạy một lần nữa, biết đến bao giờ cậu mới có thể dũng cảm hơn một chút đây?
Thực ra cậu cũng có thể làm được, không phải như vậy sao?
Chứ không phải để người khác luôn hi sinh và nhẫn nại.
Tự nhiên trong lòng Kỷ Lăng đưa ra quyết định cho mình, cậu nắm lấy bàn tay của Ninh Ngọc, ngẩng đầu nhìn anh đầy nghiêm túc.
Cậu lấy hết dũng khí của mình, nói ra từng chữ một: “Anh là bạn trai của em, không phải là tình nhân bí mật hay gì đó.”
Vậy nên anh có thể quang minh chính đại ở bên cạnh em, mà em cũng chán ghét việc phải giấu diếm, chạy trốn rồi.
Em muốn đường hoàng ở bên cạnh anh.
Thật sự nghiêm túc với chuyện tình cảm này.
Ninh Ngọc nhìn Kỷ Lăng, trong mắt cuối cùng xuất hiện một chút sự kinh ngạc nhưng giây lát sau, anh đã mỉm cười và lắc đầu: “Trước khi đưa ra quyết định gì cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ mới được, bây giờ anh không cần em vội vàng hứa chuyện gì với anh, bởi vì em vẫn chưa trưởng thành…”
Em vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa biết gì, chuyện tình cảm này khó khăn lắm mới nảy mầm, anh vẫn phải bảo vệ nó thật cẩn thận, không thể để nó phải trải qua những lời ong tiếng ve quá sớm, nếu như sớm quá sẽ để em nhìn thấy mặt kia đen tối của thế giới này….
Anh là người ích kỷ như vậy đấy, anh sợ có một ngày em sẽ hối hận và vì thế sẽ rời xa anh.
Người cảm thấy không tự tin thực ra là anh…
Kỷ Lăng ngẩn người ra một lúc rồi lập tức biến thành một con mèo xù lông, nổi giận đùng đùng nhìn thẳng về phía Ninh Ngọc, hung dữ nói: “Anh mới chưa trưởng thành, anh mới là đồ trẻ con ý.”
Rõ ràng là cậu đang rất nghiêm túc.
Trong mắt của anh, trong chuyện tình cảm em luôn sợ hãi, không dám đón nhận một chút mưa gió bão bùng nào sao? Anh không tin tưởng em có thể dũng cảm đối mặt với mọi chuyện sao?
Em nhất định sẽ cho anh biết là anh đã coi thường em rồi!
Ninh Ngọc nhìn thấy cậu thiếu niên xù lông tức giận, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn sự tức giận, đã có một giây, anh tưởng như đã nhìn thấy cậu thiếu niên quý tộc kiêu căng ngạo mạn trước đây.
Đúng vậy, lúc đó cậu tức giận cũng sẽ như thế này, đúng là không có một chút thay đổi nào…
Những lúc anh cảm thấy em là một đứa trẻ nhát gan, em luôn khiến anh bất ngờ, bạo phát một sự dũng cảm không ai ngờ tới được.
Ánh mắt Ninh Ngọc không khỏi xuất hiện một chút ý cười: “Được được, em là người lớn trưởng thành rồi.”
Kỷ Lăng: “….”
Cậu càng tức giận hơn, biết làm thế nào bây giờ, muốn đánh người quá…
Nhưng người đàn ông này đúng là lớn hơn cậu thật, mặc dù ở thế giới này mới 24 tuổi nhưng nói không chừng người này đã sống cả 240 năm, nghĩ như vậy liền thấy đây là một ông già mặt dày, không biết xấu hổ.
Chỉ có điều là vẻ bên ngoài lại quá lừa người.
Kỷ Lăng trợn mắt nhìn Ninh Ngọc, Ninh Ngọc nhìn cậu vừa bất lực vừa chiều chuộng.
Đúng lúc hai người đang đối đầu với nhau, tự nhiên lại vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Vương Nhất Hâm ở bên cạnh: “Hai, hai người đang làm gì vậy?”
Cậu ta vừa mới từ bên ngoài về, lúc đi qua đây loáng thoáng nghe thấy giọng của Kỷ Lăng đang nói chuyện nên mới tò mò đi qua đây xem thử.
Vừa nhìn đã thấy bên sau thân cây to, Kỷ Lăng đang nắm chặt tay của Ninh Ngọc, hai người dựa vào nhau rất gần, bầy không khí vô cùng mờ ám…
Trong đầu Vương Nhất Hâm xuất hiện 100 cách mà mấy thằng con trai thường ở với nhau nhưng tuyệt đối không hề có kiểu thế này.
Cậu ta ngẩn người đứng nguyên ở chỗ cũ, hình như cậu ta đã phát hiện ra một bí mật gì đó rất ghê gớm.
Kỷ Lăng kinh ngạc rồi lập tức trở nên im lặng.
Một lát sau cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm, cậu không buông tay Ninh Ngọc ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, nhìn thẳng về phía Vương Nhất Hâm và nói: “Chưa từng thấy người khác yêu đương sao?”
Vương Nhất Hâm: “…”
Cậu ta nhìn Kỷ Lăng rồi lại nhìn Ninh Ngọc, ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, mãi một lúc sau mới lắp bắp nói: “Yêu, yêu đương?”
Cuối cùng Ninh Ngọc cũng thở dài một hơi, anh nắm chặt lấy tay của Kỷ Lăng, nhẹ nhàng vỗ về bàn tay đang run lên của cậu rồi nhìn về phía Vương Nhất Hâm, mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi là bạn trai của Kỷ Lăng.”
Vương Nhất Hâm: “Xin lỗi, tôi làm phiền hai người rồi.”
Hôm nay nhất định là cậu ta nằm mơ vẫn chưa tỉnh lại, quay đầu lại hoảng hốt trở về ký túc xá…
Ninh Ngọc liếc nhìn Kỷ Lăng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa tràn ngập yêu thương, từ từ nói: “Bây giờ em muốn hối hận cũng đã muộn mất rồi.”
Mặc dù vừa nãy Kỷ Lăng giả vờ tức giận nói ra câu đó nhưng lúc này cậu không kìm được suy nghĩ muốn bỏ cuộc, nhưng cậu không thể chịu thua trước mặt Ninh Ngọc được, là cậu đã giả vờ trước, bây giờ có khổ sở thế nào cũng phải giả vờ đến cùng.
Cậu hếch cằm lên, nói: “Ai muốn hối hận? Em làm việc từ trước đến giờ không biết hối hận.”
Ninh Ngọc nhìn đôi mắt của Kỷ Lăng, một lúc sau cổ họng mới phát ra một tiếng cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu: “Được.”
Em phải nhớ kỹ những gì hôm nay em đã nói đấy.
Bởi vì anh sẽ không cho em cơ hội để hối hận đâu.
….
Kỷ Lăng vươn vai ưỡn ngực đi ra khỏi chỗ của Ninh Ngọc, cảm thấy bản thân ngầu hơi quá nhưng vừa về tới cửa phòng ngủ, cậu lại lập tức xìu xuống, căng thẳng một lúc lâu không dám đẩy cửa bước vào.
Đúng lúc đang do dự, tự nhiên Trịnh Lâm từ bên ngoài bước vào, nhìn cậu khó hiểu: “Cậu làm sao vậy? Quên không mang chìa khóa sao?”
Cậu vừa đưa tay ra vặn tay nắm cửa, cánh cửa lập tức mở ra, cậu và Vương Nhất Hâm ở bên trong đối diện với nhau: “…”
Kỷ Lăng: “…”
Kỷ Lăng chỉ có thể cố liều bước vào trong, cậu không nói gì để mặc Vương Nhất Hâm nhìn mình.
Vương Nhất Hâm thấy cậu cũng vô cùng căng thẳng, hình như hôm nay cậu ta đã nhìn thấy một bí mật vô cùng kinh khủng khiếp, không biết có bị giết người diệt khẩu không nữa…
Trịnh Lâm không hề phát hiện ra chuyện gì, cậu ta nhìn Vương Nhất Hâm đang ngẩn ra, cười hỏi: “Sao vậy? Cậu bị rối loạn phân ly à? Bị điên hay là bị ngốc vậy?”
Vương Nhất Hâm: “…”
Còn Kỷ Lăng lại có thái độ bình mẻ không sợ nứt, dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng không giấu được.
So với việc để Vương Nhất Hâm đứng đó suy nghĩ lung tung thì chi bằng cậu nói rõ trước.
Kỷ Lăng ngừng một chút rồi nói: “Cậu có gì muốn hỏi, bây giờ có thể hỏi được rồi đấy.”
Vương Nhất Hâm dè dặt nhìn cậu: “Thật sao?”
Trịnh Lâm: “?” Hai người này đang nói cái quái quỷ với nhau vậy, đang dùng ám hiệu sao?
Vương Nhất Hâm thật sự không kiềm chế được nữa.
Sau khi nhận được sự cho phép của Kỷ Lăng, cậu ta vội vàng hỏi ngay: “Cậu và anh Ninh thật sự đang yêu nhau sao?”
Trịnh Lâm kinh ngạc nhìn Vương Nhất Hâm rồi lại nhìn Kỷ Lăng, khuôn mặt viết rõ mấy chữ WTF? Cái quỷ quái gì vậy, Kỷ Lăng và anh Ninh đang yêu nhau? Có phải cậu ta nghe nhầm không?
Sau đó không ngờ cậu ta lại nhìn thấy Kỷ Lăng gật đầu.
Khuôn mặt Trịnh Lâm lập tức hiện lên vẻ kinh hãi, hóa ra Kỷ