Tất cả những trò làm bộ lúc trước đến bây giờ coi như bỏ phí hoàn toàn, Triệu Sở Chu bị hắn ôm vào lồng ngực, giống như dùng cơ thể mình xây lên nhà giam, giam anh lại một chỗ.
Tô Ngọc Kiệu mím môi, lại gọi một tiếng: "Ninh Ninh."
Giọng điệu của hắn rõ ràng yếu ớt, nhưng lại kiên định, giống như trong lòng đã tập nói câu này rất nhiều lần.
Triệu Sở Chu đột nhiên mất hết tất cả dũng khí đáp lại.
Ninh Ninh, một đời bình an vui vẻ (*), một cái tên thật dễ nghe, là mẹ anh đặt cho.
Bà là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, giọng nói khi gọi tên anh cũng vừa mềm mại vừa ngọt ngào.
(*) ựa t không biết tiếng Trung nhưng xem raw thì Ninh Ninh là 宁宁 còn bình an là 安宁, well chắc là chơi chữ.
Mùa đông cây ngô đồng rụng lá, xuân tới chồi non nở xanh tươi.
Năm mười hai tuổi ấy, cây ngô đồng đã chết, không còn lá nữa.
Không bao giờ có nữa.
Triệu Sở Chu đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực và hoang mang, như thể là từ trước đến nay điều anh chờ đợi chỉ là tiếng gọi Ninh Ninh này, nhưng sau khi đợi được lại cảm thấy sợ hãi.
Ngang qua ngõ hẹp, chính là nhân gian, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng hồng trần anh lại không dám đặt chân.
Hốc mắt anh có chút phiếm hồng, nhìn qua vừa mong manh lại yếu ớt, chỉ chạm một cái sẽ vỡ ra.
Tô Ngọc Kiệu vươn tay lên khóe mắt xinh đẹp của anh, nâng gương mặt anh lên nghĩ muốn hôn, nhưng lại sợ bản thân mình đường đột, cuối cùng chỉ có thể kìm lại ngoắc lấy ngón tay út của anh.
Cảm giác ấm áp truyền qua ngón tay, Triệu Sở Chu chật vật dời mắt, anh gần như nhụt chí cắn mỗi dưới, trong mắt tràn đầy ý không cam lòng.
Anh vừa rồi không nên dùng tay này làm, nếu không cũng sẽ không gặp tình huống xấu hổ như bây giờ.
Tô Ngọc Kiệu nhìn anh hồi lâu, cũng không đợi cho Triệu Sở Chu lên tiếng nên hắn nghiễm nhiên coi này như là cự tuyệt, nhìn thoáng qua thời gian hiện tại xong cuối cùng cũng buông anh ra: "Vậy em...!vẫn là đi về trước."
Giọng nói của Alpha trẻ tuổi có chút khàn, trên mặt vẫn còn lộ ra vẻ chưa thỏa mãn.
Triệu Sở Chu không có ngẩng đầu, anh chỉ hạ mi mắt, nghe tiếng quần áo sột soạt khi hắn đi thay đồ.
Anh nghe tiếng Tô Ngọc Kiệu đi tới cửa phòng ngủ, vặn lấy tay nắm, trong lòng thầm đếm xem hắn lúc nào mới rời đi.
Nhưng anh lại nghe thấy tiếng bước chân trở về, Triệu Sở Chu nghi ngờ ngẩng đầu, lại vừa