Triệu Sở Chu bị người bế về nhà.
Anh tuy không nặng, nhưng tuyệt đối không hề dễ dàng bị người khác tùy tiện bế công chúa đi như vậy, chỉ có thể nói Alpha đó thật sự thiên phú dị bẩm, nhất là Tô Ngọc Kiệu ở tuổi này, một chút sức lực cũng không có.
Sau khi Tô Ngọc Kiệu mang anh về nhà liền nhanh chóng tìm mấy loại thuốc khẩn cấp, tay chân lanh lẹ lấy túi chườm nóng đun ấm rồi nhét vào ngực anh, sau đó liền đi xuống bếp nấu cháo.
Món cháo nóng hổi kê trên bếp lục bục từng tiếng, mùi gạo thơm lừng bay từ phòng bếp lan ra tận phòng khách.
Triệu Sở Chu nheo mắt nhìn dáng vẻ Tô Ngọc Kiệu bận rộn trong phòng bếp.
Mùi hương nhàn nhạt và tiếng xoong nồi, quện vào ánh đèn cam ấm áp trong phòng khách, tách biệt trong nhà và ngoài đường chia thành hai thế giới khác nhau.
Ngoài trời gió lạnh thấu xương, có lá rụng từng chiếc, có bóng người lang thang, trong nhà lại có anh và Tô Ngọc Kiệu, mang theo ánh lửa ấm cúng.
Triệu Sở Chu rũ mắt dụi mặt vào gối trên sô pha.
Anh suy nghĩ một chút, nhịn lại cơn đau dạ dày mà đứng dậy, vào phòng thay bộ đồ ướt đẫm mồ hôi ra rồi đi xuống bếp nhìn Tô Ngọc Kiệu nấu cơm.
Anh thay một bộ pyjama bằng vải nhung màu đen, mềm mại và giản dị.
Anh đứng phía sau lưng Tô Ngọc Kiệu, nhẹ nhàng túm túm góc áo hắn: "Đói bụng."
Tô Ngọc Kiệu không quay đầu lại, chỉ vươn tay ra sau xoa xoa đầu anh: "Sắp xong rồi."
Tay mới sờ đầu Triệu Sở Chu tí thôi mà đã cứng lại rồi.
Tô Ngọc Kiệu đứng im một chỗ, trong lòng thầm hận văn học mạng quá tẩy não.
Hắn lén thu tay về, nhưng Triệu Sở Chu lại nhướn người lên, ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào lưng Tô Ngọc Kiệu hít sâu một ngụm.
"Đau quá."
Từ đau này vốn không dễ dàng nói ra, giống như khi nói ra sẽ dễ dàng bị người chọc thủng tầng lá mỏng che dấu tâm tư trong lòng.
Triệu Sở Chu chưa bao giờ dễ dàng nói đau, bởi vì anh đau cũng chẳng có ai bảo vệ, vậy thì đừng nói còn hơn.
Anh có bản chất cứng rắn, tính tình kiên cường, không chịu cúi đầu, cũng không có tình cảm dư thừa.
Giờ phút này mới lộ ra vẻ yếu ớt hiếm có, khiến Tô Ngọc Kiệu mềm lòng không biết làm như thế nào mới phải, chỉ nghĩ muốn cúi xuống hôn nhẹ anh một cái.
Tô Ngọc Kiệu luôn cảm thấy mình sinh ra quá muộn, hắn không thể nhìn được khoảng thời gian Triệu Sở Chu còn vô ưu vô tư.
Có cha mẹ ở bên, anh nhất định sẽ tự do mà buông thả, giống như một chú chim mỗi ngày hót líu lo, giống như Tô Ngọc Kiệu khi xưa.
Cháo trong nồi sôi lên sùng sục.
Triệu Sở Chu cũng không muốn làm trò nữa, dứt khoát thả tay, nghiêng đầu: "Lửa to quá."
Anh lùi về phía sau một bước, ôm lấy bụng, lông mi đen nhánh khép lại, lại tỏ ra lạnh nhạt như không có gì xảy ra.
Tô Ngọc Kiệu liếc nhìn anh, nắm lấy cổ tay anh đưa lên miệng hôn một cái.
Alpha không cần lên tiếng, mỗi một cử chỉ hành động đều là bản năng, mỗi một ánh nhìn đều có thể nhìn thấu cảm xúc bên trong.
Hai người nhanh chóng trao nhau một nụ hôn nhẹ.
Tô Ngọc Kiệu quay đầu tắt bếp, hai bên tai đỏ bừng đã bản đứng lại tâm trạng của hắn.
Triệu Sở Chu cũng không vạch trần, mím miệng cười: "Anh đi ra ngoài trước nha."
Bữa cơm này ăn thật đơn giản, cháo để bổi bổ dạ dày.
Nhưng Tô Ngọc Kiệu sợ anh ăn nhạt mồm nhạt miệng, liền lấy hai quả dưa chuột trong tủ lạnh ra xào qua để anh ăn cùng với cháo.
Triệu Sở Chu cơm nước xong xuôi liền trở về phòng ngủ, Tô Ngọc