Edit + beta: Iris
Thật ra Tống lão gia tử cũng không ngủ bao lâu đã bị Đào Mộ cẩn thận lay tỉnh.
"Lão gia tử, chúng ta đi viếng mộ thôi."
Dựa theo quy củ của Tống gia, đêm 30 đón tổ tông, mùng một đầu năm tiễn tổ tông về. Khi tiễn tổ tông phải chọn giờ lành, trước khi tiễn tổ tông phải làm 36 món ăn của Tống gia để tưởng nhớ tổ tông. Để chứng minh truyền thừa của Tống gia là vô tận, để tổ tông có thể yên tâm trở về.
Làm 36 món ăn đương nhiên tốn rất nhiều thời gian. Mặc dù công tác chuẩn bị cơ bản đã được hoàn thành trước đó, nhưng phải mất ít nhất một hoặc hai tiếng trong bếp. Nếu là trước kia, khi Tống gia vẫn còn đông con cháu, mỗi người làm một hai món có lẽ sẽ nhanh hơn. Nhưng bây giờ chỉ có hai người là lão gia tử và Đào Mộ, lão gia tử còn phải nấu 28 món, đây là một công trình lớn.
Lúc Tống Đạo Trăn thức dậy vẫn có cảm giác như đang ở một thế giới khác. Sau khi ngơ ngác hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Đào Mộ thuận tiện mở điều hòa, khoác chiếc áo khoác bông treo trên lò sưởi cho lão gia tử, rồi lấy quần bông để trong ổ chăn ra, lúc mang giày cho lão gia tử còn cau mày nói: "Sao phòng này vẫn lạnh quá vậy? Hay là chúng ta thuê người làm sàn sưởi ấm nhé?"
*Sàn sưởi ấm (地暖): sưởi sàn bằng bức xạ là phương pháp sưởi ấm sử dụng nguồn nước nóng có nhiệt độ không cao hơn 60°C làm nguồn nhiệt, tuần hoàn theo hệ thống cuộn dây chôn dưới sàn, làm nóng toàn bộ sàn và tỏa nhiệt đều ra phòng qua mặt đất.
"Ông ở phòng như vậy quen rồi, đừng lãng phí tiền." Tống Đạo Trăn xua tay, tổ trạch này của Tống gia truyền từ đời triều Thanh tới bây giờ. Đối với người ngoài, nó là đồ cổ trông rất đặc biệt. Nhưng ai sống trong đó mới biết, đông lạnh hè nóng, lấy sáng cũng không được tốt. Mấy năm trước có lắp hệ thống sưởi ấm thủy điện, nhưng qua ngần ấy năm lại có vấn đề.
Năm ngoái Đào Mộ kiếm được tiền ở trấn H, vừa về đã sửa lại đường ống của cô nhi viện và đại trạch Tống gia. Đặc biệt là phòng phía đông và phía tây Tống gia, con mời hắn một đội chuyên tu sửa di tích và văn vật cổ đến sửa, từ cửa sổ vách tường cho đến các đồ nội thất bày biện trong nhà. Khi đó việc sửa chữa khiến cho viện của ông trở nên bừa bộn, khiến Tống lão gia tử phiền muốn chết.
Khó lắm mới nhịn qua được, ông không muốn gặp lại cảnh tượng như bị trừng phạt đó đâu.
"Vậy là ông không thích xài điều hòa." Đào Mộ ngồi xổm dưới đất, đeo giày cho lão gia tử: "Đồ sưởi ấm bằng điện có lửa, rất không an toàn. Hơn nữa sau khi xài một thời gian dài sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khan, rất dễ nổi nóng. Dù sao cũng phải nghĩ cách để trong phòng ấm lên một chút."
"Điều hòa thổi làm ông mắc ói." Tống lão gia tử xua tay. Tuổi của ông đã lớn, không có phúc khí hưởng thụ mấy thứ như điều hòa: "Với lại trong phòng rất ấm. Ông ở nhiều năm như vậy đã quen rồi. Cũng tại mấy đứa trẻ các con, nhìn thì sức lực tràn trề nhưng lại không chịu lạnh nổi."
Tống lão gia tử nói xong, tầm mắt rơi vào đôi chân thon dài thẳng tắp của Đào Mộ. Một chiếc quần jean mỏng quấn quanh chân Đào Mộ, lộ ra đôi chân gầy đến không thể tin được. Tống lão gia tử cau mày lại, phát hiện chuyện không đơn giản như vậy: "Có phải con lại không mặc quần bông nữa không?"
"Ra ngoài thì ngồi xe, trong phòng có lò sưởi." Đào Mộ chớp chớp mắt, chỉ vào chậu rửa mặt đã được đổ nước ấm vào ở trên bệ: "Con đã chuẩn bị nước rửa mặt cho ông rồi. Con ra ngoài ——"
"Thằng nhóc thối, mùa đông mà con không mặc quần bông, bên ngoài âm 65 độ đó... Sao không đông chết con luôn đi!".
Dù Đào Mộ đã đẩy nhanh tốc độ nhưng vẫn không tránh khỏi trận mắng này, Tống lão giả tử đứng ở bên trong ngưỡng cửa, tiếng mắng lảnh lót khiến những người khác trong tứ hợp viện cũng tỉnh giấc. Mọi người cười hì hì mặc áo bông lông vũ, đứng ở hành lang xem kịch.
Mãi đến khi lão gia tử rửa mặt xong rồi xuống bếp, Đào Mộ vẫn còn ngồi xổm trước bệ bếp, yên lặng bảo vệ tôn nghiêm của phái thần tượng của mình —— kiên quyết không chịu mặc quần bông.
"Bên ngoài âm 15 độ, gió Tây Bắc thổi hù hù. Hôm nay con mà không mặc quần bông thì chúng ta sẽ không đi tiễn tổ tông." Tống lão gia tử hầm hừ ở bệ bếp bên kia: "Ông đoán lão tổ tông Tống gia cũng không muốn nhìn thấy đứa cháu ngốc bị chết cống chỉ vì muốn đẹp đâu."
"Ra ngoài thì ngồi xe, trong phòng có lò sưởi..." Đào Mộ vẫn lặp lại câu kia: "Hơn nữa con không thấy lạnh."
Với lại minh tinh sao có thể mặc quần bông chỉ vì muốn giữ ấm, có chút tôn nghiêm của phái thần tượng không vậy? Đặc biệt là lúc đi thảm đỏ, ai có thể vì lạnh run mà mặc một lớp quần bông? Nữ minh tinh người ta còn lộ vai lộ chân kia kìa, đàn ông bọn họ mặc như vậy là đã ấm hơn nhiều rồi không phải sao?
"Con còn có miếng dán ấm bảo bảo nữa." Đào Mộ rất cơ trí nói: "Thật sự không lạnh."
"Con có biết Lưu lão tam ở đầu hẻm không, hồi 28 tháng chạp đi ra ngoài uống rượu, say mèm nằm ở bên đường ngủ một giấc xong thành tửu quỷ luôn rồi kìa?" Tống lão gia tử nêu ví dụ thực tế về hậu quả không mặc quần bông ở phương Bắc cho Đào Mộ: "Sáng hôm sau có người quét đường phát hiện ra hắn, toàn thân hắn đều bị đông cứng, xanh xanh tím tím, lạnh ngắt, khó coi muốn chết."
"Cả viện trưởng Vân hai hôm trước ghé Tống Ký dùng cơm, nói với ông là mấy cô gái nhỏ bây giờ học ăn mặc theo mấy bộ phim truyền hình, phần trên mặc áo bông nhưng phần dưới không mặc quần bông mà lại đi mặc váy, đi bộ bên ngoài một ngày đã lạnh đến mức tiểu ra máu..."
Đào Mộ định giải thích "Con và bọn họ không giống nhau", nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt kiên định của Tống lão gia tử, được rồi, đừng nói gì cả.
"Con đi mặc quần bông." Đào Mộ rầu rĩ không vui quay lại phòng, lấy theo một cái quần bông mỏng. Tống lão gia tử theo sát đằng sau, nhìn chằm chằm cậu: "Mặc dày vào."
Vì thế Đào Mộ càng không vui. Sau khi cậu mặc quần bông và quần jean vào thì cảm thấy người mình mập hơn. Lúc này Tống lão gia tử mới hài lòng: "Vậy mới được chứ. Mùa đông phải mặc thật dày mới giữ ấm được."
Dù đã liều chết nhưng không vẫn giữ được tôn nghiêm không mặc quần bông của phái thần tượng, Đào Mộ sống không còn gì luyến tiếc lấy điện thoại ra. Cậu luôn luôn là kiểu người mình sống không tốt thì cũng không sẽ để người khác sống tốt. Tết nhất mà, vốn muốn ban phát lòng tốt, mở một mắt nhắm một mắt với hành động lén lút của ông già nào đó. Nhưng mà bây giờ... Bảo bảo không vui, ai thèm quan tâm ông già khốn nạn kia làm gì?
Đào Mộ hừ hừ hai tiếng, ra hiệu Phi Tấn Giải Trí phái hai phóng viên đến nằm vùng bên ngoài phần mộ tổ tiên của Tống gia. Nhân tiện để Đại Huy ca đi trước chuẩn bị một chút. Mặc dù đang là đêm giao thừa, nhưng giới giải trí từ trước đến nay luôn là có tin đồn thì mới ăn Tết, không có tin đồn thì cuộc vui kết thúc. Vì vậy phóng viên giải trí và đám paparazzi buôn chuyện đều là nhóm ngành nghề đặc thù của quốc gia, có ca làm nhưng không có ngày nghỉ. Đương nhiên thân là một ông chủ thích về nhà ăn Tết, Đào Mộ vô cùng tốt với những người không thể về nhà ăn tết hoặc không thể dừng lại để ăn Tết, với nhóm nhân viên của Phi Tấn Giải Trí — những người luôn cống hiến hết mình cho sự nghiệp buôn chuyện cũng vậy. Tiền tăng ca cho ngày đầu năm mới gấp 10 lần lương thường ngày, có cơm tất niên do khách sạn 5 sao đưa đến, thế nên toàn bộ phóng viên ở Phi Tấn Giải Trí phải tranh giành tư cách để tăng ca ngày Tết, tranh đến sắp đánh nhau luôn rồi ——
Chỉ cần có gia đình ở bên cạnh thì mỗi ngày đều có thể ăn Tết. Nhưng mức phí tăng ca gấp 10 lần cũng chỉ có mấy ngày này thôi à!
Tống lão gia tử không hề biết cháu trai nhà mình có tật xấu, khi xảy ra chuyện không theo ý mình thì sẽ xì hơi lên người người khác, vẫn đang nhìn chằm chằm Đào Mộ thay quần bông rồi xách Đào Mộ trở lại phòng bếp, yên tâm chuẩn bị đồ ăn tế tổ.
Khi các món ăn đã chuẩn bị xong, một già một trẻ trang trọng đặt 36 món ăn trước bài vị tổ tông Tống gia, ba quỳ chín lạy, cung kính mời tổ tông nếm thử. Sau đó là đến hành trình tiễn tổ tông về lại phần mộ.
Đào mộ chú ý thấy, sau khi Tống lão gia tử mời bài vị của tổ tông về, ông còn cầm chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ đựng 《 Thực đơn Tống gia 》, không khỏi có chút tò mò.
Thấy Đào Mộ tò mò, Tống lão gia tử không nói gì. Vẻ mặt ông u ám ngồi ở ghế sau, bóng tối hai bên đường lướt qua xe, cả người Tống lão gia tử gần như tan vào bóng tối.
Khi Lưu Diệu Mạnh Tề đưa một già một trẻ tới phần mộ tổ tiên Tống gia đã là hơn 6 giờ. Chân trời đã có chút ánh sáng.
Diêu Thánh An đúng 4 giờ đến phần mộ tổ tiên Tống gia, đợi ở trong xe khoảng hơn 2 tiếng mới nhìn thấy xe tiễn tổ tông Tống gia đến. Tức khắc mặt u ám xuống xe: "Không phải đã nói là 4 giờ sao?"
Tống lão gia tử nâng bài vị liếc nhìn Diêu Thánh An sắc mặt xấu xí: "Không phải ông nói muốn quỳ một ngày một đêm trước mộ của cha tôi sao. Tôi là lo sức khỏe của ông không chịu đựng được, nên chỉ định để ông quỳ hơn hai tiếng. Kết quả là ông không có quỳ."
"Vậy ông tới sớm như vậy làm gì?" Tống Đạo Trăn khó hiểu nhìn Diêu Thánh An.
Diêu Thánh An bị lời nói của Tống Đạo Trăn làm cho tức suýt mất bình tĩnh. Hắn thiếu chút nữa quên mất, khi Tống Đạo Trăn còn trẻ rất thích trả đũa người khác như vậy.
Lúc đó Tống gia vẫn chưa suy tàn. Lão thái gia Tống gia