Edit + beta: Iris
"A a a a a a a a a......"
"Tôi không xong rồi, tôi chết đây..."
"Chíp chíp chíp, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi tôi là fan bạn trai của Mộ Mộ..."
"Đẹp quá đi, rất muốn cưới về nhà..."
"Còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh trong giới giải trí..."
Trên thực tế, sau khi Đào Mộ vừa nhảy xong, có một khoảng thời gian toàn bộ phim trường đều yên tĩnh, phim trường to như vậy, trên dưới khoảng 100 người như vậy, nhưng ngoại trừ tiếng máy móc vận chuyển và tiếng tuyết rơi vụn vặt xuống đất thì không có chút âm thanh nào khác, thậm chí ngay cả đạo diễn Chu Hồng cũng quên kêu cut. Mãi cho đến vài giây sau đó, hoặc là vài phút sau đó, khi thân ảnh màu đỏ đứng dậy dưới ánh đèn, lúc này mọi người mới như bị phá vỡ chú ngữ trên người, như người mới tỉnh mộng.
Sau đó phim trường yên tĩnh lập tức trở nên náo động. Tiếng vỗ tay, tiếng la hét, tiếng hò hét tỏ tình, mọi người đổ xô đến xin chụp ảnh và xin ôm hôn Đào Mộ. Bạn học mỹ nữ mà trước đó từng kêu gào sau khi công thành danh toại nhất định sẽ bao dưỡng Đào Mộ khóc lớn, nói mình không muốn làm con gái nữa, mình làm mất mặt con gái và vân vân. Còn có các nam sinh chơi thân mới Đào Mộ cũng quỳ xuống hô nữ thần Đào Mộ. Ngay cả diễn viên và nhân viên đoàn phim cũng nhịn không được mà tụ tập lại, hỏi thăm Đào Mộ rốt cuộc luyện tập bao lâu mới có thể nhảy đẹp như vậy, đã vậy trình độ vũ đạo còn cao như vậy.
Nữ chính Chiêm Bảo Lị đặc biệt yêu thích múa cổ điển và kinh kịch, đồng thời cũng là diễn viên thanh y* trứ danh trong nước nhịn không được khen ngợi tài năng của Đào Mộ. Cô nói điệu nhảy đẹp như vậy không chỉ hiếm thấy ở ngoài đời, mà ngay cả trong phim ảnh cũng rất ít thấy. Đặc biệt là nửa đoạn sau mà Đào Mộ nhảy, hầu hết các cô gái đều không thể thực hiện được động tác xoay người vân môn đại quyển, ngay cả các vũ công Nam có thể lực mạnh mẽ hơn cũng hiếm khi thực hiện được động tác nhào lộn lưu loát kết hợp với thủy tụ như vậy. Đặc biệt là trong vũ đạo của Đào Mộ còn kết hợp rất nhiều động tác võ thuật, kinh kịch và tiên pháp, trông càng hào hùng và nồng nàn hơn, khiến người ta nổi da gà.
*Thanh y là tên gọi chung cho các nhân vật chính trong loại hình đán, các nhân vật thường có tính cách yểu điệu trang nhã như tiểu thư hay quý phu nhân, khi biểu diễn thường sẽ mặc áo xanh (thanh y), vai diễn thiên về hát, thoại lời theo vần điệu.
"Thực sự rất đẹp." Chiêm Bảo Lị cảm thán lần thứ 108: " Ai đã soạn vũ đạo cho cậu thế?"
Đương nhiên là tự mình động thủ cơm no áo ấm rồi.
Đào Mộ kiếp trước đóng phim, tiếp xúc với rất nhiều chỉ đạo võ thuật và lão sư vũ đạo, quay rất nhiều cảnh đánh diễn, ánh mắt và kiến thức chắc chắn sẽ không kém hơn người khác. Hơn nữa kiếp này còn được vào học tập ở Kinh Ảnh, các khóa hình thể trong thanh đài hành biểu chính là phải luyện tập các thể loại múa hiện đại, múa ba lê, múa dân tộc và hí khúc, nên cậu căn bản không sợ biểu diễn ngẫu hứng.
Chỉ là Đào Mộ không ngờ cậu lại nhảy thành công như vậy, vốn nghĩ phải nhảy mấy lần mới đẹp được, không nghĩ tới một lần là qua.
Đang nói chuyện thì thấy bả vai đột nhiên nặng hơn, cũng ấm áp hơn, Đào Mộ quay đầu lại, thấy Lệ Khiếu Hằng đi đến bên cạnh cậu tự bao giờ, còn khoác áo lông vũ cho cậu.
"Mặc ít như vậy em không thấy lạnh sao?" Lệ Khiếu Hằng nói, sau đó ngồi xổm xuống kéo khóa kéo áo khoác lông vũ cho Đào Mộ, chiếc áo khoác dài màu đen bao phủ từ đầu đến chân Đào Mộ, cơ thể tức khắc ấm lên hẳn, chỉ có trên chân vẫn còn mang đôi giày khiêu vũ màu đỏ, giẫm lên lớp tuyết mỏng trông rất lạnh.
"Hay là về thay quần áo trước?" Lệ Khiếu Hằng cau mày, không đồng ý việc Đào Mộ mặc ít như vậy còn đứng trò chuyện với mọi người trên nền tuyết, bị cảm lạnh sẽ không tốt cho thận.
Mọi người hơi sửng sốt, cứ cảm thấy bầu không khí trước mắt hơi kỳ lạ, Long Thiên Áo mờ mịt chớp chớp mắt, không tim không phổi cười ha ha: "Lệ tổng không hổ là đối tác mà Đào tổng coi trọng nhất, luôn quan tâm đ ến tình trạng sức khỏe của Đào tổng chúng ta, chúng ta chỉ chú ý đến Đào tổng trang điểm có đẹp hay không, chỉ có Lệ tổng là quan tâm Đào Mộ có lạnh hay không."
Vừa dứt lời, mọi người càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Phim trường vốn đang ồn ào bỗng yên tĩnh hẳn, Đào Mộ ho nhẹ một tiếng, nói: "Quả thật rất lạnh, em về thay quần áo trước."
Hoa khôi của lớp - Khương Trình giơ móng vuốt lên hỏi: "Đào Mộ, có thể cho tớ mượn bộ đồ cậu thay để mặc được không? Tớ muốn chụp vài tấm ảnh."
Cô vừa nói xong, có rất nhiều bạn nữ cũng phụ họa theo, ngay cả nữ 2 và nữ 3 trong đoàn phim cũng nhịn không được đưa ra yêu cầu này, chẳng có lý do gì khác, chỉ vì điệu nhảy vừa rồi của Đào Mộ thật sự rất đẹp.
Đào Mộ hắt hơi một cái, liếc nhìn ba người Ôn Bảo đang trốn trong đám người, cười xấu xa: "Được chứ, nhưng phải để ba người bọn họ mặc trước, thay quần áo xong thì nhảy một đoạn, coi như tuyên truyền cho đoàn phim chúng ta."
"Vì sao lại có cả chúng tớ nữa?" Ba người Ôn Bảo kêu r3n, bày ra dáng vẻ bảo bảo không làm, bảo bảo muốn làm ầm ĩ: "Chúng tớ là đàn ông con trai, chúng tớ không mặc nữ trang đâu."
Đào Mộ nhìn ba người bạn cùng phòng, cười ha ha hai tiếng, lặp lại lần nữa: "Bảo Nhi à, có phải cậu cảm thấy mọi người đàn ông trưởng thành mặc nữ trang nhảy múa hơi xấu hổ đúng không? Thật ra cậu không cần phải có gánh nặng tâm lý quá lớn, diễn viên như chúng ta cần phải đóng đủ loại vai đủ kiểu nhân vật, ăn mặc khác thường cũng là một phần của diễn xuất, cậu cùng lắm chỉ có thể coi như là trải nghiệm trước thôi."
Ôn Bảo: "..." Cái gì gọi là tự đào hố chôn mình? Chính là đây.
"Vậy cũng không được! Cậu xem cậu cao 1m82, tớ chỉ có 1m75, tớ mặc không vừa." Ôn Bảo vẫn không cam lòng hấp hối giãy giụa, bạn học Đỗ Khang lúc nãy hò hét cực kỳ vui vẻ cũng vội vàng giơ tay phụ họa: "Tớ 1m89, tớ cũng mặc không vừa, phòng ngủ chúng ta chỉ có Tiểu An Tử là cao xấp xỉ cậu. Cậu ấy có thể mặc được."
Chử Toại An - vô tội nằm không cũng trúng đạn, đang đứng bên cạnh không nói câu nào - bỗng bị bạn cùng phòng kéo ra chịu đòn: "..." Meo meo meo?
"Không được!" Chử Toại An chưa kịp nói gì, các bạn nữ ở Kinh Ảnh đã hét chói tai phản đối: "Trang phục đẹp như vậy, không thể để đám đàn ông thúi này mặc được."
Khương Trình ôm chặt bộ quần áo kia của Đào Mộ, sẵn tiện cũng ôm Đào Mộ đang mặc bộ quần áo kia: "Con gái chúng tớ đã mượn bộ quần áo này rồi, để bọn họ mặc nữ trang khác đi. Dù sao nơi này cũng là trấn H, trang phục nào mà chả có. Nếu thật sự không được thì để chúng tớ cho bọn họ mượn quần áo của học sinh dân quốc."
Những lời này đã truyền cảm hứng cho không ít bạn học: "Đúng rồi, không phải ở tuồng kịch cuối kỳ lúc trước Ôn Bảo có nhảy ương ca sao? Để cậu ấy thay quần áo học sinh rồi cầm thêm tơ lụa đỏ thẫm và nhảy ương cao là được mà."
Ôn Bảo sực tỉnh khi được bạn học nhắc nhở, đúng ha, hắn đã mặc nữ trang từ lâu rồi mà, thế thì hắn đâu được tính là cô gái mới lớn mới lên kiệu lần đầu đâu, vì cái lông gì lại bày ra vẻ ngại ngùng xoắn xuýt như vậy nhỉ?
Đôi mắt nhỏ của Ôn Bảo khẽ đảo qua Đào Mộ, chợt hiểu ra, chắc chắn là do vừa rồi Đào Mộ thể hiện quá tốt khiến mọi người có chút áp lực tâm lý.
Nhưng mà nói thế nào nhỉ, ba người bạn cùng phòng có thể ở chung phòng ngủ với người phúc hắc* như Đào Mộ, đã vậy còn rất hòa thuận vui vẻ, da mặt dày là chuyện không cần phải bàn cãi. Nghe xong mấy lời này, bọn họ không còn trốn tránh nữa mà mừng rỡ chen vào phòng thay đồ nữ tìm quần áo của học sinh dân quốc -- thật sự chuẩn bị nhảy múa.
*Phúc hắc (腹黑): đơn giản mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gián trá.
Hơn nữa bọn họ không chỉ thay đổi tạo hình mà còn kéo cả dàn diễn viên nam của đoàn phim chôn cùng -- bậy, nhảy cùng. Ngoại trừ Chiến Bân và vài vị lão sư khác là bọn họ không dám làm ồn, những người còn lại đều bị ba người Ôn Bảo làm hại, ngay cả đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm cũng không thoát khỏi ma trảo.
Đào Mộ quay về phòng thay đồ để tẩy trang, khi bước ra lần nữa, cậu nhìn thấy dàn diễn viên nam đang mặc sườn xám, hoặc là mặc đồng phục nữ sinh, trông rất cay mắt. Một đám người đứng trên trường quay nghĩ xem nên nhảy thế nào -- chắc chắn không cần phải suy xét đến điệu nhảy siêu khó của Đào Mộ, tốt nhất là đơn giản và dễ nhảy một chút, thậm chí có người còn đề nghị tập thể dục trên sân khấu.
Cả đám người đứng tràn lan trong phim trường, linh cảm Đào Mộ chợt lóe lên, cậu nhớ tới một loại vũ đạo phổ biến ở thế hệ sau. Cậu tập hợp mọi người vào giữa phim trường, vỗ tay ra hiệu: "Mọi người nhảy cùng tôi nhé. Nào, chuẩn bị sẵn sàng, một, hai, ba, bốn..."
Mọi người đồng loại nhìn về phía Đào Mộ, chỉ thấy nửa người trên của Đào Mộ không nhúc nhích, còn hai chân khi thì đá về phía trước, khi thì đá sang một bên, động tác đơn giản lưu loát, cơ bản không có gì khó khăn nhưng trông rất ngầu.
Đa số mọi người ở đây đều có trình độ chuyên môn, ngay cả đạo diễn Chu Hồng và biên kịch Phạm lúc học đại học cũng từng học thanh đài hành biểu. Động tác đơn giản như vậy đương nhiên không làm khó được bọn họ, vì vậy dưới sự hướng dẫn của Đào