Edit + beta: Iris
Cảnh kết cục của Tô Định Bang đã được sửa lại nhẹ nhàng hơn, nhưng vẫn phải tốn hai ngày một đêm để hoàn thiện các chi tiết.
Trên thực tế, đoạn tình tiết này bị rất nhiều tranh cãi, kể cả độc giả đọc nguyên tác. Một đố độc giả cho rằng Tô Định Bang làm phản, khiến rất nhiều đảng viên ngầm bị liên lụy và chết thảm, đáng đời bị nam chính bắn chết. Nhưng cũng có một số độc giả cho rằng tuy Tô Định Bang làm phản, nhưng ban đầu hắn vẫn giúp đỡ nam chính rất nhiều, cho dù cuối cùng có chết cũng không hết tội nhưng không nên chết trên tay nam chính.
Cuộc tranh luận này kéo dài đến khi bộ phim được phát sóng ở kiếp trước, các nhà phê bình chuyên nghiệp đã viết bài luận về vấn đề này. Nhưng cũng may, ở kiếp trước, người sắm vai Tô Định Bang là do nhà đầu tư cố nhét vào, là một người kéo chân sau. Đương nhiên hắn không đẹp trai bằng Đào Mộ, thậm chí còn không bằng diễn xuất trước đó của Đào Mộ, so với các diễn viên kỳ cựu, hắn chỉ ở mức tầm trung, miễn cưỡng diễn được. Càng chưa nói đến tạo hình nhân vật —— đó là kiểu nhân vật phản diện giống như bình hoa.
Cũng chính vì thế, tình tiết căng thẳng bị nam chính bắn một phát súng vào đầu cũng tương đối yếu đi.
Nhưng kiếp này, nhân vật này là do Đào Mộ sắm vai. Trước hết, xét về ngoại hình, cảnh chào sân của Đào Mộ chắc chắn xứng với tám chữ "Hà tư nguyệt vận thanh phong tễ nguyệt" được miêu tả trong sách. Kế tiếp, kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ, có thể nói là sự bùng nổ của một vũ trụ nhỏ, chắc chắn có thể tăng thêm tính phức tạp của nhân vật Tô Định Bang, giai đoạn đầu cao quý sang trọng hào hoa phong nhã bao nhiêu, giai đoạn sau lại bẩn thỉu mất hết cảm giác không chịu nổi bấy nhiêu. Dưới sự tương phản mãnh liệt này, rất dễ khơi dậy sự đồng cảm của khán giả.
*Hà tư nguyệt vận (霞姿月韵): phong thái đẹp trai, tao nhã; Thanh phong tễ nguyệt (清风霁月): phép ẩn dụ cho sự yên bình và vẻ đẹp.
Nếu kết cục cuối cùng vẫn là bị nam chính bắn chết, thì tranh chấp giữa độc giả trong nguyên tác chắc chắn sẽ tăng gấp 10 lần trong phim.
Vì vậy, đổi cốt truyện thành Tô Định Bang nuốt thuốc phiện tự sát, không những có thể khiến nhân vật này càng trở nên hoàn thiện hơn, mà còn có thể làm nổi bật sự tàn bạo vô nhân tính của kẻ xâm lược —— những kẻ phản bội sẽ không có kết cục tốt đẹp. Không phải chỉ vì người dân không cách nào tha thứ được cho kẻ phản bội, mà còn vì tham vọng vô nhân đạo của kẻ xâm lược —— không phải cùng một tộc, bọn chúng chắc chắn sẽ không bao giờ giữ lời hứa với kẻ địch.
Cái chết của Tô gia chính là bằng chứng cho điều này.
Chiến tranh rất tàn khốc, nhưng tàn khốc hơn cả chiến tranh chính là kẻ xâm lược. Vì vậy đừng thỏa hiệp bọn chúng, đừng nghĩ rằng chỉ cần khiến bọn chúng hài lòng là có thể sống sót. Nếu những người cách mạng không thể giữ vững niềm tin rằng không có sự sống ngoài cái chết, vậy kết cục chắc chắn càng thê thảm hơn.
Trong thời kỳ đen tối nhất đó, rất rất nhiều liệt sĩ cách mạng đã giữ vững niềm tin này, cố chịu đựng nỗi đau nước mất nhà tan, dùng máu thịt trên người chiến đấu hơn 10 năm, cuối cùng 9,6 triệu km vuông của Hoa Hạ nhiễm vô số máu tươi.
Trong cốt truyện sửa lại, khi nam chính mang theo tiểu đội liều mạng lẻn vào bẫy của kẻ địch để tìm Tô Định Bang, lúc đó Tô Định Bang nhận định nam chính tới để giết hắn báo thù, nhưng nam chính chỉ nói một câu. Nam chính nói "Khi biết cậu bị bắt, tổ chức đã cố gắng sắp xếp để người nhà cậu an toàn rút lui". Nhưng người nước R lại nhanh tay hơn bọn họ, đến khi bọn họ nghe ngóng được tin tức của Tô gia, cả Tô gia đã bị người nước R giết sạch.
Người nước R tịch thu toàn bộ tài sản Tô gia, thậm chí còn giận chó đánh mèo toàn bộ thương hội Hỗ Thành. Hơn một nửa thành viên thương hội bị người nước R cầm tù, bóc lột thậm tệ. Khi đất nước lâm nguy, ngay cả chủ quyền cũng không được bảo đảm, ích lợi của nhân dân đương nhiên bấp bênh.
Sau khi Tô Định Bang bị buộc làm ra chuyện phản bội, hắn đã từng không thể đối mặt với hiện thực. Hắn không dám thừa nhận mình tham sống sợ chết, hèn nhát yếu đuối, chỉ có thể giận chó đánh mèo đảng viên ngầm, thậm chí là sự nghiệp cách mạng mà hắn từng phấn đấu. Hắn tự lừa bản thân rằng nếu không trải qua đoạn thời gian đó, bây giờ hắn vẫn sẽ là công tử Tô gia, một du học sinh được tôn sùng và kính trọng, được hưởng vinh hoa phú quý, chắc chắn không phải là kẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện giờ.
Tuy nhiên lời của nam chính đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của hắn. Khi đất nước điêu tàn, dân tộc Hoa Hạ lâm nguy, dù có trốn trong khu nhượng địa trông như vinh hoa phú quý ca múa yên bình, thì những hiện trạng thoải mái đó chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước lục bình trên biển mà thôi.
Một khi quân xâm lược quyết định xé bỏ lớp ngụy trang, chĩa súng vào người dân bình thường tay chói gà không chặt, vậy chuyện kế tiếp sẽ là một thảm họa. Cách duy nhất là cầm gươm súng chiến đấu, đánh đuổi tất cả những kẻ xâm lược ra khỏi lãnh thổ Hoa Hạ, dùng tiếng súng thay cho tiếng rống giận của dân tộc Hoa Hạ. Để những liệt sĩ đã đầu rơi máu chảy vì Hoa Hạ, và những người vô tội chết dưới lưỡi kiếm của quân xâm lược được yên giấc ngàn thu.
Nhưng Tô Định Bang lại không làm được những chuyện này. Hắn từng là người có tinh thần cao cả, đầy nhiệt huyết và thề sẽ dùng sức mạnh của mình để thay đổi vận mệnh của đất nước, hắn cũng từng ngây thơ, từng yếu đuối, để rồi cuối cùng khi đứng trước lựa chọn hy sinh mạng sống vì chính nghĩa, hắn đã bỏ chạy.
Kẻ xâm lược đã giết hại dã man người Tô gia, hắn lại vì tham sống sợ chết mà chĩa súng vào chiến hữu của mình.
Tô Định Bang hút thuốc suốt ngày để làm tê liệt bản thân, cuối cùng gục ngã. Hắn khóc lóc nhìn nam chính, nói một câu cuối cùng trong cuộc đời: "Tôi đáng chết." Sau đó Tô Định Bang nuốt thuốc phiện do người nước R đưa cho hắn để tự sát.
Khi Đào Mộ nhận được kịch bản đã sửa xong, nhìn đoạn miêu tả dài dòng bên trên, cậu gần như sụp đổ.
Mấu chốt là tác giả gốc của cuốn sách và biên kịch Phạm tham dự cải biên kịch bản hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của cậu. Trong cuộc họp, bọn họ nói chuyện với Đào Mộ không ngừng nghỉ hơn một tiếng đồng hồ, hưng phấn đến đỏ cả mặt, chỉ để giải thích cho cậu biết, ý tưởng của kịch bản sẽ được nâng lên một tầm cao như thế nào sau khi cải biên ——
Hoàn toàn không nhận ra, sau khi cải biên kịch bản sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho diễn viên Đào Mộ.
"Mấy ngày tới tôi không thể ăn cơm, phải giảm cân." Đào Mộ vẫn chưa hết cảm, chưa hết sốt. Cậu kêu Cẩu Nhật Tân ngừng truyền dịch: "Anh sắp xếp cho tôi một chút. Tôi muốn quan sát kẻ nghiện thuốc thật sự trông như thế nào. Tốt nhất là mấy ngày nay không cần ngủ."
Đào Mộ để ý thấy vẻ mặt không đồng ý của Cẩu Nhật Tân, vỗ vai đối phương an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ có mấy ngày là xong chuyện này rồi."
"Cậu đi chết luôn đi! Vẫn còn đang sốt mà dám ngừng truyền dịch, cậu không sợ sốt đến viêm phổi sao?" Cẩu Nhật Tân tức giận nói, nhưng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, chuyện Đào Mộ đã quyết định thì không ai có thể ngăn cản được.
Cuối cùng, Đào Mộ vẫn lén đến trung tâm cai nghiện ở trấn H để trải nghiệm ba ngày, một mặt sốt cao chưa hết, một mặt đói đến mức choáng váng, bủn rủn quay lại đoàn phim. Định nhân lúc trạng thái đã chuẩn bị sẵn sàng để quay cảnh cuối cùng rồi đóng máy.
Cùng lúc đó, Đào Mộ cũng nhờ tổ đạo cụ sửa lại trang phục diễn, là bộ đồ cậu mặc khi bị bắt. Sửa lại lớn hơn hai số —— hết cách rồi, dù cậu có nhịn đói mấy ngày thì cũng chỉ trở nên vàng vọt gầy gò mà thôi, không giảm được bao nhiêu cân. Vì vậy chỉ có thể sửa trang phục diễn rộng hơn một chút, những chuyện còn lại cậu sẽ cố bù đắp bằng động tác hình thể, cố tạo ra hình ảnh một người nghiện thuốc.
Có lẽ không ai ngờ được Đào Mộ có thể làm được đến mức này.
Trong đoàn phim, nhóm đạo diễn phó đạo diễn và nhóm diễn viên kỳ cựu, thậm chí là cả đám sinh viên Kinh Ảnh, diễn viên quần chúng và diễn viên cameo đều bị khí thế tàn nhẫn của cậu nhóc Đào Mộ dọa sợ —— Đào Mộ là một người thủ đoạn khôn khéo lòng dạ thâm trầm, đây là sự thật mà mọi người đều biết. Nhưng một người tàn nhẫn với người khác, và cũng có thể tàn nhẫn với bản thân là hai chuyện khác nhau.
Nhất là một người rõ ràng là tổng tài bá đạo có thân phận địa vị cao, nhưng lại tự hành hạ mình vì một vai pháo hôi nhỏ, chưa được xem là vai phụ quan trọng. Chỉ với phần lệ khí này, e là ai thấy cũng không nói nên lời.
Đây không phải là người bình thường, rõ ràng là một kẻ điên!
Là con người thì ai cũng sợ kẻ điên, nhất là kẻ điên vừa có tiền vừa có thế, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Đào Mộ hoàn toàn không