Edit + beta: Iris
"A a a, a a a, cảnh đẹp Tây Hồ tháng ba, mưa xuân như rượu, liễu bay như khói…"
Nửa đêm, Đào Mộ cầm kịch bản về phòng ngủ, dưới sự yêu cầu quyết liệt của Đỗ Khang, cậu dẫn ba người bạn cùng phòng 301 và hơn 20 bạn học lớp 1 khóa 2008 Kinh Ảnh đến Dạ Sắc chơi. Theo như Đỗ Khang nói, Đào Mộ nhận phim, phải mời mọi người ăn cơm chúc mừng. Đương nhiên, rốt cuộc nguyên nhân có phải là do Đỗ Khang sợ Đào Mộ đắp mặt nạ dọa hắn lúc 12 giờ đêm hay không, vậy chỉ có một mình Đỗ Khang biết.
Dạo gần đây Đào Mộ toàn ăn những thức ăn bổ dưỡng, khi vào phòng riêng, còn vô thức bấm số điện thoại đặt cơm ở Ôn Tụ Tường, đặt một bàn xiên thịt dê. Ôn Bảo thấy cha mình tự xuống bếp, thế là kêu phục vụ mang lẩu than đến. Ôn Bảo thấy Trực Lạc: "Ăn lẩu sườn cừu* hát K, anh em rất biết chơi nha."
*Ở mấy chục chương đầu có nhắc đến món này nhưng mình tra không thấy, chỉ thấy hình, đến đây gặp lại món này đi tra mới thấy. Món này bên TQ hay gọi là "lẩu bò cạp cừu/dê", nhưng tên gọi nước ngoài là "lẩu sườn cừu" ????
"Tớ sợ các cậu hát xong sẽ đói, chúng ta vừa ăn vừa hát." Dù sao phòng riêng cũng rộng.
Mấy nam sinh lập tức vỗ tay huýt sáo ủng hộ. Hoa Hạ có câu con trai mới lớn nghèo cha già*, dù có là nam sinh khoa diễn xuất cũng không cách nào cưỡng lại nhu cầu s1nh lý của mình. Hơn nữa, môi trường sống của diễn viên nam trong giới giải trí tương đối tốt hơn so với diễn viên nữ, họ trông béo hơn gầy hơn cao hơn lùn hơn hay thậm chí xấu hơn cũng không quan trọng, miễn là họ diễn xuất hay, nhân mạch nhiều chút là luôn có thể tìm được phim để đóng. Vì vậy bọn họ không ngại ăn khuya, thậm chí còn thưởng thức món ăn một cách vô cùng vui vẻ. Bia của Dạ Sắc được mang vào theo từng tráp, mấy nam sinh có thể giải quyết 7 8 tráp bia.
*Con trai mới lớn ăn nghèo cha già (半大小子吃穷老子): ý nói về sức ăn của con trai mới lớn, ăn rất nhiều.
Nữ sinh thì không được, các cô phải quản lý cân nặng, không dám ăn quá nhiều, nhìn là thấy thèm. Phải biết rằng xiên thịt dê của Ôn Tụ Tường là một cửa hiệu lâu đời ở Yến Kinh, một đ ĩa thường có giá bảy tám chục, chi phí bình quân là trên 200 nhân dân tệ. Năm 2009, hầu hết sinh viên không hold được mức phí này. Vì vậy các bạn nữ ăn mà rối rắm không thôi. Một mặt sợ béo, một mặt lại không muốn lãng phí cơ hội. Chỉ có thể ăn cải trắng, nấm, cá viên, tôm viên, ăn một miếng thịt dê mà như ăn thuốc độc, một chai bia cũng không dám uống.
Đỗ Khang ở bên cạnh nhìn mà mệt giùm: "Tớ nói các cậu sao không ăn một bữa cho đã đời đi, cùng lắm thì bắt đầu giảm béo từ ngày mai."
"Cậu đừng có nói chúng tớ nữa!" Nhóm nữ sinh không phục, cố ý trêu chọc: "Tớ nói này Đỗ Khang, đã qua nửa học kỳ rồi, ngoại trừ hệ thống AA trong các buổi tụ tập, thằng nhãi cậu chưa mời mọi người một bữa nào, có phải hơi kỳ không?"
"Đúng vậy. Lần trước cậu đóng phim ở đoàn 《 Huyết nhục trường thành 》 cũng cầm ba nghìn* đúng không. Vậy mà không thấy cậu mời mọi người đi ăn gì hết." Có nam sinh cười hì hì hùa theo: "Hay là hóa đơn hôm nay để cậu thanh toán nha."
*Nguyên văn là "tiểu tam thiên (小三千)", mình không biết có phải đúng là ba nghìn không nữa, mà đi tra gg thì toàn ra "I love you 3000" ಠ,_」ಠ
"Tớ hông có tiền đâu!" Đỗ Khang khóc than: "Hơn nữa hôm nay vừa hát K vừa ăn xiên thịt dê. Chúng ta có nhiều người như vậy, cả đêm tốn ít nhất cũng tận hơn 10.000 tệ. Số tiền lớn như vậy đại lão Mộ mới trả được. Cậu còn kêu tớ trả tiền, cậu xem cái thây này của tớ có đáng giá 500 tệ không?"
"Chậc!" Lời của Đỗ Khang bị mọi người chế nhạo, nhưng không có ai phản bác lời hắn. Dù sao Đào Mộ là đại gia bị người ta lừa mà cũng có thể đầu tư 900 vạn cho đoàn phim, khác với đám sinh viên nghèo bọn họ.
Sở dĩ hiện giờ Đào Mộ được nhiều người ở Kinh Ảnh ủng hộ, đêm khuya còn kéo bạn học đi ăn mà không bỏ sót một ai, ngoại trừ Đào Mộ có nhân duyên tốt, còn là do cậu đầu tư đoàn phim. Mặc dù bầu không khí của nhóm sinh viên chưa tiếp xúc với xã hội, không bị nhiễm nhiều tật xấu ích lợi. Nhưng bản chất con người là xu lợi tị hại, Đào Mộ có tiền có thể làm nhà đầu tư, mà làm nhà đầu tư thì có thể nhét các bạn học vào đoàn phim.
Diễn viên nào mà không muốn đóng phim. Nhưng không thể tìm Đào Mộ lúc đóng phim vì những lúc đó cậu thường không để ý đến người khác. Hơn nữa tính tình Đào Mộ rất tốt, mỗi khi mời mọi người ra ngoài chơi cũng sẽ không thổi phồng bản thân, hoặc khiến mọi người cười nhạo mình, làm cho các bạn học cảm thấy rất thoải mái tự do. Có vài bạn nữ còn ôm tâm tư riêng, muốn ở chung với Đào Mộ nhiều hơn chút.
Mỗi tội Đào Mộ hoàn toàn không hiểu gì về mặt tình cảm. Tất cả giác quan nhạy bén đều tập trung vào đầu tư kinh doanh.
"Phải rồi, tớ nghe nói cậu muốn thành lập công ty điện ảnh?" Qua ba tuần rượu, mọi người đều say khướt ca hát, Ôn Bảo bưng một đ ĩa đi vào, sẵn tiện hỏi: "Công ty của cậu có ký hợp đồng với nghệ sĩ không? Hay là làm việc theo kiểu studio, chỉ nâng một mình cậu?"
Ôn Bảo định là nếu công ty điện ảnh do Đào Mộ mở có ký hợp đồng với nghệ sĩ, hắn sẽ trực tiếp ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Hắn không hề quan tâm việc từ bạn học biến thành boss có cảm thấy khó xử hay không, miễn có phim để quay là được. Hơn nữa ánh mắt chọn kịch bản của Đào Mộ rất đáng tin. Quan trọng nhất là Đào Mộ không phải loại người chỉ biết dùng hết tài nguyên lên bản thân. Từ chuyện cậu đầu tư 《 Huyết nhục trường thành 》 là có thể thấy được điểm này.
Mọi người là bạn cùng phòng với nhau, Ôn Bảo vẫn rất yên tâm về nhân phẩm của Đào Mộ. Hắn tin Đào Mộ sẽ không gạt hắn, cũng sẽ không làm trái ý nguyện của hắn, bắt hắn nhận mấy bộ phim dở tệ linh tinh để kiếm cho công ty.
Vì vậy Ôn Bảo đã suy nghĩ rất cặn kẽ, sau khi Đào Mộ thành lập công ty điện ảnh, hắn sẽ ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ.
Hắn vừa nói ra những lời này xong, bàn ăn vốn sôi động lập tức trở nên im lặng. Tất cả các bạn học vô thức dừng đũa lại, nhìn về phía Đào Mộ. Có vài bạn học lòng dạ nông cạn*, trên mặt lập tức hiện vẻ khó xử, suy xét, do dự.
*Lòng dạ nông cạn (城府浅): mình tra baidu thì nó có 2 nghĩa. Thứ nhất là khen ngợi, tức là người này có mưu kế, có suy nghĩ sâu sắc, không muốn tùy tiện bộc lộ. Thứ hai là xúc phạm, tức là người này không thẳng thắn, khiến người ta không đoán được suy nghĩ của người này, không dám coi người này là bạn bè. Vì từ 浅 nghĩa là nông, cạn, ít, kém, nên dù mình muốn dịch sao nghe cho hay hoặc đúng nghĩa chút thì cũng chịu.
Ôn Bảo đột nhiên tỉnh táo lại. Lúc này mới nhớ ra đây không phải là phòng ngủ của bọn họ, không thể nói chuyện quá tùy tiện. Chỉ là hắn thì thấy không sao, nhưng chỉ sợ người khác có ý kiến mà thôi. Ví dụ như hiểu lầm hắn là người dẫn đầu ra trận, cố tình dẫn dắt những người khác ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ. Thật ra hắn thật sự không có ý này.
Ôn Bảo còn chưa nghĩ ra cách giải thích hợp lý, Đào Mộ đã bình tĩnh tiếp quản cuộc trò chuyện: "Cần phải xem bát tự đã. Cha Diệu của tớ thậm chí còn chưa làm thủ tục nữa, cậu biết tin nhanh thật đấy."
Ôn Bảo lập tức cười nói: "Tớ cũng chỉ nghe cha tớ nói thôi, cha tớ thì nghe lão gia tử nói."
Chử Toại An nãy giờ đang uể oải lập tức chuyển chủ đề, dời sự chú ý của mọi người về phía Đỗ Khang: "Nói cậu đó, mọi người đã quen nhau lâu vậy rồi, bớt khóc than với chúng tớ đi. Bộ đồ này của cậu không đáng tiền, nhưng cơ bắp của cậu không phải rất ngon sao, cùng lắm thì bán thịt của cậu để trả tiền. Tớ đoán với vẻ ngoài của cậu, thể nào cũng hốt được đầu bảng Dạ Sắc."
"Yo ~~~~" Mọi người tức khắc vỗ tay ồn ào, huýt sáo khen ngợi.
Cuối cùng vấn đề này cũng được gạt sang một bên.
Cả đám chơi đến tận 3 giờ khuya mới sức cùng lực kiệt rời Dạ Sắc, trở về trường học. Đào Mộ lười về đó, trực tiếp đi đến văn phòng của ông chủ trên tầng cao nhất của Dạ Sắc, mở cửa phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Lưu Diệu, cố nhịn cảm giác khó chịu, đi tắm rửa rồi bò lên giường đi ngủ.
Hôm sau là chủ nhật, không cần phải đi học. Đào Mộ ngồi ở nhà nghiên cứu kịch bản cả ngày. Mặc dù kiếp trước cậu từng diễn nhân vật này, nhưng khi đọc lại kịch bản, cậu vẫn có rất nhiều ý tưởng khác nhau.
Đào Mộ lấy một cuốn