Edit + beta: Iris
Thấy có người bôi nhọ Đào Mộ, Giang Cảnh Văn cũng cười ha ha đáp trả: "Tôi đề nghị cậu đọc nhiều tin tức nội địa một chút, hiểu rõ tình hình rồi hẵng nói chuyện. Lúc trước Thẩm Dục vẫn còn là con trai út không có quyền thừa kế của nhà họ Thẩm, Đào tổng của chúng tôi cũng không hề tỏ ra yếu thế trước chủ tịch và tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị. Rõ ràng là Thẩm Dục luôn quấy lấy Đào Mộ, là Đào Mộ của chúng tôi lười quan tâm đ ến cậu ta. Sự thật đã quá rõ ràng, Đào Mộ của chúng tôi chỉ thích chơi với những người ưu tú mà thôi."
"Cậu nói những lời đó là nói chúng tôi không đủ ưu tú à?" Bạn học nói chuyện lúc nãy hừ lạnh, vươn tay đẩy Giang Cảnh Văn: "Cậu nói rõ ràng hơn đi. Là chúng tôi không thích chơi cùng Đào Mộ, không chịu nổi bộ mặt đạo đức giả của cậu ta. Nhưng còn các cậu, ngày nào cũng theo sau mông nịnh bợ người ta, bộ định nhận lợi ích gì sao?"
"Này, nói gì đó hả?" Giang Cảnh Văn lập tức bộc phát, cũng đẩy lại người nọ: "Chung Thừa Chí, tôi cảnh cáo cậu, ăn có thể bậy nhưng nói thì không được bậy."
"Tôi nói sai sao?" Chung Thừa Chí cười nhạo: "Ai cũng có mắt, cậu tưởng người khác không nhìn thấy sao? Tôi nói này, Đào Mộ cũng chỉ là diễn viên tới học viện cảnh sát để trải nghiệm sinh hoạt mà thôi. Đợi đến khi đoàn phim quay phim là người ta sẽ rời đi, đến lúc đó có lẽ cả đời này cũng không gặp lại nhau lần nào. Các cậu nịnh nọt cũng vô ích, chẳng lẽ thật sự cho rằng sẽ nhận được lợi lộc gì sao?"
Thật ra thì cũng có lợi lộc đó, chẳng hạn như Đào Mộ thường xuyên dạy mọi người kỹ năng chiến đấu, thậm chí còn dạy mọi người cách tạo dáng để trông ngầu hơn, cũng thường xuyên mời mọi người đi ăn. Nhưng đúng như Giang Cảnh Văn đã nói, Đào Mộ chỉ thích chơi với những người ưu tú, khả năng chịu đựng của Đào Mộ với những người không ưu tú tương đối thấp, cho nên Đào Mộ căn bản không thèm quan tâm đ ến loại người như Chung Thừa Chí.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến Chung Thừa Chí ghét Đào Mộ đến vậy. Khi Đào Mộ mới tham gia lớp chiến đấu, hắn đã bất mãn vì điểm chiến đấu của Đào Mộ cao hơn hắn, càng ghét hơn nữa là các bạn học nữ luôn hét chói tai khi Đào Mộ chiến đấu với huấn luyện viên. Một tên nội địa dựa vào mặt để kiếm cơm lại dám chạy đến học viện cảnh sát hoàng gia Hương Thành của bọn họ để thể hiện. Không biết nhà trường nghĩ thế nào mà lại cho phép loại người như Đào Mộ đến học viện cảnh sát để trải nghiệm sinh hoạt.
"Tôi coi thường cái dáng vẻ lôi thôi đó của cậu ta, tôi biết cậu ta xuất thân từ võ thế, biết công phu thì đã sao, cũng đâu cần phải khoe khoang trước mặt chúng tôi."
Chỉ vì có thêm một Đào Mộ, huấn luyện viên càng có chỗ để phê bình bọn họ nhiều hơn. Như thể sinh viên cảnh sát chính quy như bọn họ kém hơn một người đóng phim đến dự thính, đúng là mắc cười, dù có diễn xuất tốt hơn thì thế nào? Chẳng lẽ sau này người dân Hương Thành gặp nguy hiểm, mọi người phải trông đợi một diễn viên đứng lên chống lại kẻ bắt cóc sao? Còn không phải dựa vào cảnh sát bọn họ sao.
"Chung Thừa Chí, cậu nói như vậy không thấy quá đáng sao?" Bạn học nữ bên cạnh không nghe nổi nữa, vặn lại: "Mặc kệ sau này Đào Mộ có rời đi hay không, bây giờ mọi người đều là bạn học, đương nhiên phải hòa thuận với nhau, những lời cậu nói thật sự rất khó nghe."
"Cậu chỉ đang ghen ghét Đào Mộ đẹp trai hơn cậu, công phu tốt hơn cậu. Tôi khuyên cậu, nếu có thời gian thì huấn luyện nhiều hơn đi, miễn cho lần nào huấn luyện viên cũng dạy lại cho cậu. Bản thân mình kéo chân sau của mọi người, lại còn rảnh rỗi đi quan tâm chuyện của người khác."
"Này, cậu nói vậy là có ý gì? Ai nói lúc huấn luyện tôi kéo chân sau ——"
"Ê, đừng có cãi nhau nữa. Bọn họ bắt đầu nói chuyện rồi." Có người vỗ vai Giang Cảnh Văn: "Cậu mau dịch bọn họ đang nói gì đi?"
"Việc huấn luyện ở học viện cảnh sát thực sự rất mệt mỏi. Dù tớ có cố gắng thế nào cũng không theo kịp các cậu. Mộ Mộ, cậu có thể giúp tớ không?" Thẩm Dục trông mong nhìn Đào Mộ: "Tớ không mong sẽ mạnh mẽ được như cậu, tớ chỉ hy vọng sẽ không kéo chân sau của mọi người mà thôi."
"Loại huấn luyện cơ bản này tôi không giúp được gì cho cậu đâu." Đào Mộ vẻ mặt không thay đổi, giải thích: "Thay vì đến tìm tôi, còn không bằng cậu đi tìm các huấn luyện viên, tôi nghĩ bọn họ chắc là có thể giúp được cậu."
"Nhưng các huấn luyện viên nghiêm túc quá, lần nào bọn họ cũng nói chuyện rất lớn tiếng, tớ sợ." Thẩm Dục nói xong thì vành mắt đỏ bừng, vẻ mặt ấm ức nhìn Đào Mộ: "Cậu không giúp tớ được sao? Dù sao chúng ta cũng là người quen cũ, cậu nhẫn tâm nhìn tớ vĩnh viễn không theo kịp mọi người sao? Kỳ thực có những lúc, tớ thật sự cảm thấy cậu rất tàn nhẫn, mặc kệ tớ có cố gắng thế nào, cậu vẫn luôn lạnh lùng từ chối cách xa tớ ngàn dặm. Đào Mộ, cậu không thể cho tớ chút hy vọng sao?"
"Này, rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy? Sao Thẩm Dục lại khóc? Có phải tên khốn Đào Mộ lại ức hiếp cậu ấy hay không?" Chung Thừa Chí không hiểu môi ngữ, cũng không nghe được Đào Mộ và Thẩm Dục đang nói gì. Vừa thấy Thẩm Dục chưa nói được hai câu mà vành mắt đỏ lên, lập tức đổ trách nhiệm lên đầu Đào Mộ: "Chắc chắn là Đào Mộ ức hiếp Thẩm Dục. Tôi biết ngay mà, Đào Mộ cực kỳ ghét Thẩm Dục, cậu ta chắc chắn sẽ không hòa nhã với Thẩm Dục."
Chung Thừa Chí tức giận muốn tranh luận với Đào Mộ, bị các bạn học khác nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
"Cậu đừng có bốc đồng như vậy, nghe xem Cảnh Văn nói gì đã."
"Nghe cậu ta nói làm cái gì? Cậu ta rõ ràng chung phe với đám Đào Mộ." Chung Thừa Chí căm tức nhìn Giang Cảnh Văn: "Nếu không vì sao nghe xong lại không nói gì?"
Giang Cảnh Văn trợn trắng mắt liếc Chung Thừa Chí, miêu tả lại lời nói của Thẩm Dục một cách ngắn gọn và toàn diện. Sở dĩ hắn im lặng một lúc lâu, hoàn toàn là vì ghê tởm cái logic của Thẩm Dục. Mà không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy lời nói của Thẩm Dục có hơi kỳ quái.
"Nếu không phải mọi người từng đi WC chung trong giờ giải lao, tôi thật sự tưởng Thẩm Dục là con gái, thế mà lại sợ huấn luyện viên nói chuyện lớn tiếng, thiệt hay giả vậy? Hơn nữa, nếu cậu ta sợ huấn luyện viên đen mặt, nhưng rõ ràng sắc mặt Đào Mộ lúc nói chuyện với cậu ta còn khó coi hơn, vì sao cậu ta không sợ Đào Mộ?"
Chung Thừa Chí nóng lòng nói: "Các cậu thấy chưa, tôi đã nói là Đào Mộ đang ức hiếp Thẩm Dục mà. Rõ ràng Thẩm Dục đã cố gắng như vậy, vì sao cậu ta không cho Thẩm Dục một cơ hội. Chỉ là dạy cho bạn bè thôi mà, có cần phải kiêu ngạo như vậy không, không phải cậu ta chỉ kiếm được một chút tiền thôi sao, có cần phải coi thường người bình thường như chúng ta không? Rõ ràng biết Thẩm Dục sợ huấn luyện viên đen mặt, vì sao còn ép Thẩm Dục đi tìm huấn luyện viên? Cậu ta rất thích dạy cho người khác kỹ năng chiến đấu mà? Vì sao không chịu dạy cho Thẩm Dục? Chẳng lẽ sợ Thẩm Dục học được kỹ năng chiến đấu, sau này khi đóng phim sẽ xuất sắc hơn cậu ta?"
"Tôi đã nói loại người như Đào Mộ sẽ không đối xử chân thành với người khác. Sở dĩ cậu ta chịu dạy các cậu kỹ năng chiến đấu, là vì các cậu không có đe dọa gì đến cậu ta mà thôi. Nếu các cậu cũng đi đóng phim, chỉ sợ người đầu tiên mà Đào Mộ nhắm vào chính là các cậu."
"Cậu kích động như vậy làm gì? Tôi lại cảm thấy Đào Mộ nói rất có lý. Nền tảng của Thẩm Dục quá kém, điểm thiếu sót của cậu ta chính là tố chất thân thể và huấn luyện cơ bản, mấy thứ này dù có nhờ Đào Mộ dạy cho, Đào Mộ cũng không cách nào thay đổi được. Còn không bằng đi tìm huấn luyện viên nhờ giúp đỡ, ít nhất huấn luyện viên có thể sửa đúng động tác lại cho Thẩm Dục, hơn nữa còn rất kiên nhẫn." Bạn học nữ trước đó nói chuyện giúp Đào Mộ hừ một tiếng, tự nhận nói rất công bằng: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, các huấn luyện viên của học viện cảnh sát chúng ta quả thật rất nghiêm túc. Suốt ngày cứ giữ vẻ mặt nghiêm túc, giống như chúng ta thiếu bọn họ 500 vạn vậy."
"Làm ơn đi, chúng ta là cảnh sát đó. Không nghiêm túc thì chẳng lẽ ngày nào cũng cười hì hì. Cậu tưởng đây là giáo viên mầm non hả?" Giang Cảnh Văn không đồng tình, nhìn Thẩm Dục đứng trên sân thể dục, tiếp tục phiên dịch môi ngữ. "Mộ Mộ, tớ không rõ vì sao cậu lại chán ghét tớ như vậy. Rốt cuộc cậu ghét tớ ở đâu, tớ sửa được không? Tớ thực sự rất muốn kết bạn với cậu." Thẩm Dục nói, vẻ mặt mong đợi nhìn Đào Mộ: "Tớ muốn trở nên ưu tú giống cậu, chẳng lẽ vậy cũng không được sao?"
Đương nhiên là được rồi! Chỉ cần cậu không tới làm phiền tôi, dù cậu có muốn trở thành người giỏi nhất thế giới tôi cũng không quan tâm.
Đào Mộ chán ngán thở dài: "Tôi thấy cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, trước tiên chữa lành cái chân đi, sau đó đi tìm huấn luyện viên, luyện tập bài động tác nhỏ. Quan trọng là mỗi động tác đều phải làm tại chỗ. Dù sao khi thực sự đóng phim, cậu cũng sẽ có diễn viên đóng thế. Cậu chỉ cần thực hiện đúng những động tác dừng hình ảnh là được."
"Nhưng lần này tớ tham gia đoàn phim 《 Hắc Bạch 》, cha và anh hai nói tớ nên cố gắng đừng sử dụng diễn viên đóng thế, tự mình quay toàn bộ cảnh quay." Thẩm Dục suy nghĩ một chút rồi tự tin nói: "Vả lại tớ cũng đã đọc kịch bản rồi, Nghiêm Ngự do tớ sắm vai không có nhiều cảnh diễn, cảnh đánh diễn cũng rất ít. Tớ cảm thấy mình có thể làm được những động tác đó, bây giờ tớ chỉ cần cậu giúp tớ mà thôi."
"Mộ Mộ, tớ