Edit + beta: Iris
Địa điểm quay 《 Hào Hiệp Truyện 》 là ở bên trong cảnh khu Thanh Minh Thượng Hà Đồ* tại Hoành Điếm.
Lúc Triệu Khả Bình chở Đào Mộ đến phim trường, đạo diễn Triệu Tân đang chỉ cách diễn cho nữ hai.
Nữ hai là người do bên đầu tư nhét vào.
Nghe nói trước kia bán túi lừa, không có kinh nghiệm diễn xuất.
Biểu cảm trước ống kính có thể nói là rất khủng bố — — trong mắt Triệu Tân, với việc nữ nhân này thường hay dẩu miệng, làm ra vẻ hoảng sợ thì thích hợp đóng phim kinh dị hoặc phim thảm họa hơn.
*Thanh Minh Thượng Hà Đồ: là một phim trường được xây dựng dựa trên bức tranh vẽ cảnh tiết thanh minh náo nhiệt vào thế kỷ 12, bức tranh cùng tên với địa điểm.
Nhưng nhà đầu tư ra tay hào phóng, đầu tư tận một ngàn vạn, cho dù Triệu Tân có bất mãn với nữ hai thì cũng sẽ nhẫn nại chỉ dạy.
Khi Triệu Khả Bình mang Đào Mộ đến trước mặt Triệu Tân, Triệu Tân đã bị biểu hiện ngu ngốc của nữ hai làm tăng huyết áp.
Cô như một khúc gỗ đẽo mãi không được, sao cô không thành thành thật thật đứng trong quầy bán túi lừa của cô đi, hoặc là kêu ông chủ than đá kia vung tay trực tiếp cho cô một cái cửa hàng rồi làm bà chủ cũng được a.
Vì cái gì một hai đòi ở đây đày đọa hắn a.
“Đây là người mới mà cậu nói?” Triệu Tân giận dữ liếc nhìn Đào Mộ, ý chỉ: “Bề ngoài khá tốt đấy, nhưng đừng chỉ có mỗi khuôn mặt.
Đoàn phim của tôi là quay phim truyền hình, không phải chụp ppt.”
Nữ số hai bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, nước mắt lưng tròng.
Triệu Khả Bình bình tĩnh vỗ vai Đào Mộ, cười ha ha nói: “Không phải đạo diễn Triệu đã xem video mà đạo diễn Trần gửi rồi sao.
Biểu hiện của Đào Mộ trước ống kính không cần phải nói nhiều.
Chắc chắn là tốt hơn so với con vịt đã bay đi trước đó đi?”
Quá tốt đi ấy chứ!
Triệu Tân liếc nhìn khuôn mặt của Đào Mộ, nhớ lại video tư liệu sống mà đạo diễn Trần gửi qua cho hắn, chỉ cần Đào Mộ biểu hiện trước ống kính bằng một phần mười cái video là đã thỏa mãn được nhân vật này.
“Cậu đi thay trang phục trước đi!” Lúc này tâm trạng Triệu Tân không tốt, lười nói nhảm.
Tất nhiên, lý do quan trọng hơn là với thân phận địa vị bây giờ của Đào Mộ vẫn chưa đến mức cần Triệu Tân đi lôi kéo.
“Cậu đằng kia, cậu dẫn cậu bạn này đến phòng thay đồ đi.” Triệu Tân vươn tay gọi một người phụ trách tới.
Tuy rằng biểu hiện của Đào Mộ ở 《 Tử Tiêu 》 không tệ, nhưng Triệu Tân vẫn muốn tận mắt thấy Đào Mộ hóa trang võ hiệp.
Xét cho cùng, có rất nhiều diễn viên trông đẹp mắt, nhưng mỗi người đều có phong cách nhất định, đổi cái phong cách khác là nhìn muốn bệnh.
Triệu Tân quay phim võ hiệp, không phải phim hài võ hiệp.
Nên khí chất của diễn viên rất quan trọng với nhân vật — — dù sao cũng không phải diễn viên nào cũng là nữ hai, có nhà đầu tư ba ba chống lưng.
Khi nguồn tài chính dồi dào, Triệu Tân đều có yêu cầu rất cao đối với tác phẩm của mình.
Triệu Khả Bình lại vỗ vai Đào Mộ lần nữa, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đi đi.”
Rồi nói với nhân viên trang điểm: “Nhờ cô rồi.”
Lời nói ra đều rất mực quan tâm, chỉ cần không phải là người mù đều có thể thấy được.
Triệu Tân vẫy tay ra hiệu cho nữ hai nghỉ ngơi điều chỉnh mười phút, lúc này mới nói chuyện phiếm với Triệu Khả Bình: “Sao nào, cậu coi trọng người mới này? Là đối tượng mà Hạ Tinh sẽ nâng đỡ trong tương lai? Có phải sau lưng cũng có nhà đầu tư má mì gì đó không?”
Đối mặt với lời trêu ghẹo ác ý của ông bạn già, Triệu Khả Bình chỉ bình tĩnh lắc đầu: “Đừng nói bậy, đứa nhỏ này mới đủ 18 tuổi.”
Ngừng một chút, lại cười nói: “Thật ra tôi cũng rất xem trọng hắn.
Đáng tiếc mắt người ta quá cao, chướng mắt tòa miếu nhỏ Hạ Tinh này.”
Lần này Triệu Tân thật sự kinh ngạc: “Ngay cả Hạ Tinh Giải Trí mà cũng chướng mắt, chẳng lẽ là nghệ sĩ Long Đằng? Cậu chuẩn bị đi ăn máng khác?”
“Còn chưa ký hợp đồng mà.” Triệu Khả Bình thở dài: “Đứa nhỏ này thi đậu Kinh Ảnh.
Hơn nữa mục tiêu luôn hướng về trường, chuẩn bị làm theo quy định của Kinh Ảnh, trước năm ba sẽ không nhận phim.”
Triệu Tân thích thú: “Đây là chuyện tốt mà.” Đừng tưởng rằng ai cũng có thể trở thành diễn viên.
Trong những năm quay phim này, Triệu Tân đã chán ngấy mấy nghệ sĩ ỷ vào khuôn mặt nhưng diễn xuất dở tệ rồi.
Đào Mộ có thể có được tâm thái này đã đủ để khiến Triệu Tân sinh ra hảo cảm.
“Diễn viên có hoài bão là chuyện tốt.
Nhưng không thể dựa vào nền tảng đó lâu dài được.
Tôi nói công ty quản lý của các cậu đừng quá thiển cận, đôi khi cũng nên quan tâm đến kế hoạch nghề nghiệp của diễn viên đi.”
Triệu Khả Bình hừ lạnh: “Đây là một hạt giống tốt.
Không riêng gì tôi, kể cả Vạn Mỹ Hồng và Văn Thời Cận cũng đang nhìn chằm chằm đây này.” Chẳng qua Triệu Khả Bình hắn ra tay trước một bước.
Quen biết nhiều năm, Triệu Tân lập tức hiểu rõ tâm địa gian xảo của Triệu Khả Bình, tức khắc cười nói: “Mua bán không nên vội vàng nha! Được rồi, nể mặt hai chúng ta quen biết nhiều năm, lát nữa dù tiểu tử này biểu hiện kém cỡ nào tôi cũng sẽ cho qua.”
Khi họ đang nói chuyện, Đào Mộ đã đi ra từ phòng thay đồ.
《 Hào Hiệp Truyện 》 là một bộ tiểu thuyết võ hiệp thập niên 90.
Tác giả là Bách Hiểu Sinh, là tác giả nổi tiếng về tiểu thuyết võ hiệp ở Đài Loan.
Bộ tiểu thuyết này đã được phục chế vô số lần trong nhiều năm qua, và vai sát thủ Vô Danh này có thể nói là nhân vật nước tương xuất sắc nhất ngoài nam chính và đám bạn tốt của nam chính.
Sở dĩ nhân vật này rực rỡ như vậy là do cách sắp đặt của nhân vật.
Ở trong sách, Bách Hiểu Sinh đã đặt ra giả thiết, mẹ của sát thủ Vô Danh là đệ nhất mỹ nữ chốn giang hồ, bởi vì bị người vấy bẩn nên đã sinh ra Vô Danh.
Khi vừa sinh ra, Vô Danh đã bị mẹ bỏ rơi nơi hoang dã, lúc sắp bị dã thú ăn thịt thì tiếng khóc kinh thiên động địa của hắn đã làm cảm động một con thanh xà vừa mất đi đứa con.
Thanh xà cứu và nuôi Vô Danh đến lớn.
Khi Vô Danh lên bảy thì bị tổ chức sát thủ phát hiện và bắt về tổng bộ, trải qua dạy dỗ thì trở thành sát thủ vương bài.
Còn lý do tại sao lại gọi là nhân vật nước tương là vì nhân vật này rất ít xuất hiện, chỉ lộ diện có ba lần.
Lần đầu là phụng mệnh ám sát Hiền Vương, nhưng bị nam chính phá rối dẫn đến thất bại.
Sau đó là một màn nam chính truy đuổi Vô Danh khiến độc giả kinh ngạc không ngớt.
Cốt truyện này chủ yếu là khúc nhạo dạo, cho thấy nam chính võ thuật cao cường, phong lưu phóng khoáng, bất cần đời, kiệt ngạo khó thuần.
Tất nhiên, với tư cách là làm nền cho nam chính, vai sát thủ Vô Danh không thể nào là một kẻ bừa bãi vô danh.
Vì Bách Hiểu Sinh vô tâm cắm liễu*, rất nhiều độc giả, đặc biệt là nữ độc giả đều chết mê chết mệt sát thủ Vô Danh lên sân khấu cực ít, nhưng giá trị nhan sắc và võ công đều có thể so với nam chính.
*Vô tâm cắm liễu: chỉ vô tình làm ra nhưng lại thành công.
Sát thủ Vô Danh lên sân khấu