Edit + beta: Iris
"Cậu thật tuyệt!"
Giờ nghỉ ăn trưa, nữ hai Kiều Diệu Vi được nhà đầu tư mạnh mẽ nhét vào, ôm cơm hộp cẩn thận tiếp cận Đào Mộ: "Chị thấy em tuổi không lớn, làm thế nào diễn tốt như vậy?"
Có lẽ là vì bại lộ kim chủ quá sớm, bản thân cô lại là người bán túi lừa, không có thiên phú hay nội tình nào đáng nói, địa vị của Kiều Diệu Vi ở đoàn phim rất vi diệu.
Nhóm nữ diễn viên xuất thân chính quy khinh bỉ xuất thân và con đường thượng vị của Kiều Diệu Vi, không quan tâm cô.
Các nam diễn viên như Ninh Viễn thì yêu quý thanh danh, hơn nữa sợ nhà đầu tư hiểu lầm nên cũng không nói chuyện với cô.
Thêm vào đó, đạo diễn Triệu Tân quang minh chính đại tỏ thái độ không thích cô, nhóm nhân viên công tác của đoàn phim cũng ít nói chuyện với cô.
Thế nên dù nhận được vai nữ hai có phân lượng, nhưng trong đoàn phim lại bị tẩy chay, không ai hỏi thăm.
Kiều Diệu Vi cũng biết xuất thân của mình không được mọi người thích, trừ lúc đầu có tiếp xúc vài lần, còn bây giờ thì ít khi lắc lư trước mặt các diễn viên cùng đoàn, kẻo bị nói là nhàm chán.
Lần này cô tới tìm Đào Mộ, một là vì vai vế của Đào Mộ còn nhỏ, hẳn sẽ không trực tiếp ngó lơ cô; hai là do diễn xuất của Đào Mộ thật sự rất tuyệt.
Kiều Diệu Vi hy vọng có thể học hỏi vài bí quyết từ Đào Mộ, ít nhất đủ để cô có thể ứng phó với việc quay phim.
Lúc Kiều Diệu Vi ôm cơm hộp đi về phía Đào Mộ đã hấp dẫn sự chú ý của đoàn phim.
Nghe thấy câu hỏi của Kiều Diệu Vi, đám người xung quanh cũng dỏng tai lên lắng nghe.
Đào Mộ không thể nào nói là kinh nghiệm do bị ảnh đế áp diễn ở kiếp trước, tích lũy từng chút một, cuối cùng bùng nổ.
Nếu không có mười năm mài giũa kia, Đào Mộ chỉ có thể mặt dày nói: "Chắc là do thiên phú đi."
Kiều Diệu Vi: "..."
Thượng Huyền Nguyệt sắm vai nữ chính đứng ở phía sau cười nhạo châm chọc: "Cũng không chịu về nhà tự soi gương xem."
"Cô - -" Kiều Diệu Vi thẹn quá hóa giận nhìn Thượng Huyền Nguyệt.
Thượng Huyền Nguyệt là hoa đán đang được Hạ Tinh Giải Trí dùng toàn lực nâng đỡ, tiền đồ hai năm nay rất tốt, năm ngoái vừa nhận hai bộ phim đều có rating lọt vào top 3 trong bảng xếp hạng, đầu năm nay nhờ vào vai nữ chính của một bộ phim truyền hình nên nhận được giải ảnh hậu Kim Bách Hợp.
Chính thức hô mưa gọi gió, khí thế như mặt trời ban trưa.
Lúc Kiều Diệu Vi mới tiến tổ, kim chủ của cô luôn dặn cô ở đoàn phim không được đắc tội Thượng Huyền Nguyệt.
Do đó dù Kiều Diệu Vi bị Thượng Huyền Nguyệt mắng cho cẩu huyết lâm đầu cũng không dám cãi lại.
Bộ dạng giận mà không dám nói, sợ ném chuột vỡ đồ trông cực kỳ đáng thương.
Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa, các diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn phim đều tụm ba tụm năm ngồi ở các nơi, đương nhiên đều nhìn thấy cảnh này.
Nhưng mọi người đều xem như không thấy hoặc là khoanh tay xem kịch vui, không ai nguyện đứng ra giải vây cho Kiều Diệu Vi.
Đào Mộ thầm thở dài, mở miệng nói: "Cô Thượng nói không sai."
"Cậu nói cái gì?" Kiều Diệu Vi đột nhiên quay đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn Đào Mộ, thần sắc lại là tức giận và tàn nhẫn.
Cô không nghĩ tới ngay lúc này Đào Mộ lại bỏ đá xuống giếng.
Thượng Huyền Nguyệt cười như không cười nhìn qua.
Đào Mộ tiếp tục nói: "Vấn đề của Kiều tiểu thư là không thể nào biểu hiện tự nhiên thoải mái trước ống kính.
Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao Kiều tiểu thư không phải xuất thân chính quy, không được huấn luyện bài bản.
Như đa số mọi người, khi đối mặt với ống kính sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
Nên chuyện hiện tại cô phải làm là trở về nhìn vào gương.
Tự tập biểu tình và lời thoại trước gương.
Hoặc là nhờ trợ lý đối diễn với cô.
Khi nào cảm thấy không còn xấu hổ nữa, là đã thành công."
Hơi ngừng lại, Đào Mộ bổ sung thêm: "Đương nhiên, xét theo khía cạnh vấn đề, tốt nhất là cô nên mua vài cái camera, tự mình diễn tự mình xem, rồi suy nghĩ lại.
Hoặc là tìm vài bộ phim truyền hình, chọn nhân vật mình thích rồi bắt chước theo."
Nói đến đây, Đào Mộ lại nhìn Thượng Huyền Nguyệt, cười nói: "Thượng lão sư đây đã đạt được giải thưởng Kim Bách Hợp nhờ bộ 《 Tiêu Tiêu Vũ Hiết 》, giả thiết của nữ chính trong bộ phim đó nhẹ nhàng, có chút tương tự với 《 Hào Hiệp Truyện 》.
Nếu Kiều tiểu thư muốn, có thể nghiên cứu một chút.
Nếu may mắn có thể được cô Thượng chỉ điểm vài câu, ít nhất cũng dư dả để diễn xong bộ phim này."
Nhẹ nhàng chính là nói nữ số hai mà Kiều Diệu Vi đang đóng.
Sở dĩ Đào Mộ nói như vậy, không phải là thật sự muốn Kiều Diệu Vi đi thỉnh giáo kỹ năng diễn xuất của Thượng Huyền Nguyệt.
Chỉ là muốn giải vây cho Kiều Diệu Vi, thuận tiện phủng Thượng Huyền Nguyệt, tránh cho Thượng Huyền Nguyệt giận chó đánh mèo cậu.
Như thế trường tụ thiện vũ*, Kiều Diệu Vi bát diện linh lung** tự nhiên có thể nhìn ra.
Tức khắc chuyển giận thành vui, mỉm cười nhận bậc thang: "Hóa ra là như vậy.
Tôi đã nói mà, đang êm đẹp tại sao Thượng tiểu thư lại kêu tôi đi soi gương.
Chuyện này không nên chậm trễ, tôi sẽ lập tức trở về luyện tập, mọi người cứ từ từ nói chuyện."
*Nguyên văn "如此长袖善舞": "如此" là như thế, như vậy; "长袖善舞" là mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả).
**Bát diện linh lung (八面玲珑): khéo léo, khôn khéo, (tính tình) rất linh hoạt, nhanh nhẹn, mẫn tiệp.
Kiều Diệu Vi cứng nhắc vãn hồi cái tôi của mình, lập tức túm lấy trợ lý vội vàng rời đi.
Thượng Huyền Nguyệt khoanh tay, mắt lạnh nhìn bóng lưng chật vật của Kiều Diệu Vi.
Nhướng mày cười: "Không ngờ cậu lại mềm lòng như vậy."
Đào Mộ thản nhiên: "Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Thượng lão sư diễn xuất tinh vi, các động tác và biểu cảm khi đóng phim đều rất xinh đẹp, đầy tình cảm, ngài chắc chắn là phái thực lực đi?"
Thượng Huyền Nguyệt nhoẻn miệng cười.
Cô phát hiện Đào Mộ đặc biệt giỏi trong việc giải quyết lời nói sắc bén của người khác.
Hơn nữa kỹ năng vuốt mông ngựa đã đạt cấp 10, khả năng bắt chuyện ít nhất là cấp 10.5.
"Cậu cũng đừng gọi tôi là Thượng lão sư nữa.
Mọi người đều chung một đoàn phim, cậu trực tiếp gọi tôi là Nguyệt tỷ đi." Thượng Huyền Nguyệt nói, dứt khoát ngồi xuống cạnh Đào Mộ, vẻ mặt ấm áp mỉm cười: "Tôi nghe nói cậu thi đậu Kinh Ảnh? Sao lại không thi Yên Ảnh*?"
*Kinh Ảnh là đại học Bắc Kinh ngành điện ảnh, Yên Ảnh là đại học Yên Kinh ngành điện ảnh, đại học Yên Kinh nguyên là một viện đại học ở Bắc Kinh TQ, hình thành do sự sáp nhập của bốn trường cao đẳng Thiên chúa giáo.
Nói chung, Kinh Ảnh đào tạo ra diễn viên, Yên Ảnh đào tạo ra minh tinh*.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Đào Mộ là Thượng Huyền Nguyệt đã có thể kết luận, nếu cậu thi Yên Ảnh, tương lai chắc chắn sẽ là siêu sao tuyến một, tùy tiện diễn vài bộ phim thần tượng chắc chắn sẽ bạo hồng.
Nếu may mắn còn có thể tạo ra vài danh hiệu "Đào Mộ của năm", giống như năm ngoái cô là "Thượng Huyền Nguyệt của năm".
*Diễn viên là người nghệ sĩ biểu diễn, trình bày một vai diễn nhất định, có thể biểu diễn tại nhà hát, trong phim, trên tv, đài phát thanh, diễn viên trình bày vai diễn của mình theo kịch bản có sẵn hoặc có thể ứng khẩu vai diễn của mình.
Minh tinh hay còn gọi là thần tượng: là hình ảnh hay một vật chất khác tượng trưng cho một vị thần được hướng đến, hoặc là bất kỳ người nào hay thứ gì được quan tâm bằng sự ngưỡng mộ, yên mến hay sùng bái, ví dụ như mấy người học giỏi thường được gọi là học thần.
Bên TQ ngành điện ảnh chia ra hai loại là phái thực lực (diễn viên) và phái thần tượng (minh tinh), nói vậy chứ không phải minh tinh là không giỏi đâu.
Nhưng nếu vào Kinh Ảnh thì chưa chắc sẽ được như vậy.
Mọi người đều biết, diễn viên ra từ Kinh Ảnh đều sẽ đi lộ tuyến chính thống, hầu hết đều sẽ đóng phim điện ảnh và phim truyền hình.
Những loại kịch bản như này thường sẽ không suy xét giá trị nhan sắc, còn diễn viên có nhan sắc quá cao, khí chất quá sắc bén như Đào Mộ ngược lại sẽ khiến đạo diễn và nhà làm phim lưỡng lự - - lo rằng tướng mạo của Đào Mộ sẽ giọng khách át giọng chủ, áp chế cốt truyện.
Trừ khi diễn xuất của Đào Mộ cao siêu đến mức khiến người ta xem nhẹ khuôn mặt cậu.
Nghĩ đến đây, Thượng Huyền Nguyệt ngạc nhiên nhớ lại trận phong ba nhỏ lúc chụp hình sáng nay của Đào Mộ, đột nhiên hiểu ra: "Xem ra cậu rất có niềm tin."
Nếu diễn xuất của Đào Mộ có thể áp chế gương mặt của cậu, vậy cậu lựa chọn Kinh Ảnh chính là góp thêm một viên gạch vào sự nghiệp diễn viên của mình.
Dù sao với lực ảnh hưởng và quyền uy của Kinh Ảnh ở giới giải trí Hoa Hạ, chỉ cần trên người Đào Mộ có dấu vết liên quan đến Kinh Ảnh, trở thành sinh viên trọng điểm được Kinh Ảnh tuyên truyền nâng đỡ.
Như vậy, những mối quan hệ của cậu ở Kinh Ảnh chắc chắn sẽ trở thành nền tảng cho sự nghiệp thăng hoa của cậu.
Thượng Huyền Nguyệt lại nghĩ đến tin đồn mấy người đại diện muốn ký hợp đồng với Đào Mộ, lại bị Đào Mộ lấy cớ tuân thủ nội quy nhà trường uyển chuyển từ chối, đột nhiên phát hiện ra dã tâm của Đào Mộ.
Nói là dã tâm, thật ra chỉ là một cuộc đánh cược lớn.
Dù sao không phải nghệ sĩ nào cũng có tự tin như vậy, dám lấy ba năm không có tiếng tăm gì để đổi lấy một cơ hội lọt vào mắt xanh của đại lão.
Đặc biệt là trong ba năm liên tục từ chối các loại dụ hoặc như công thành danh toại, một đêm bạo hồng, một bước lên trời.
Thượng Huyền Nguyệt không biết Đào Mộ có thể kiên trì được bao lâu, nhưng cô tin chắc rằng nếu Đào Mộ có thể kiên trì tới cùng và thuận lợi lọt vào mắt xanh của Kinh Ảnh, tương lai chắc chắn sẽ có một vị trí nhỏ trong giới giải trí Hoa Hạ.
Thượng Huyền Nguyệt vừa não bổ, vừa khiếp sợ bởi dã tâm bừng bừng của Đào Mộ.
Nhưng đâu biết được rằng mục tiêu của Đào Mộ không chỉ đơn giản là tiến vào giới giải trí - - cậu trả giá nhiều như vậy là muốn chiếm một nửa giang sơn giới giải trí Hoa Hạ!
Nhưng hiện tại những lời này còn quá sớm để nói.
Bây giờ Đào Mộ còn đang ngoan ngoãn đi làm vai phụ cho người ta đây.
Cảnh diễn chính là sát thủ Vô Danh đối diễn với nữ chính, đây là một vở diễn văn võ hỗn hợp, Đào Mộ có tất cả năm câu lời thoại, tính cả dấu chấm câu thì có mười ký tự.
Trong lúc quay phim, vì Thượng Huyền Nguyệt có ý muốn kết bạn nên bầu không khí giữa hai người rất hòa thuận vui vẻ.
Còn Ninh Viễn sắm vai nam chính chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Hắn nhận thấy dù điều chỉnh ánh sáng và camera như thế nào thì Đào Mộ cũng luôn có cách tìm được vị trí và góc quay thích hợp, dù bức ảnh chụp được không phải là đẹp nhất nhưng bức ảnh đó vẫn nét nhất.
Những chiêu trò làm khó hàng trăm diễn viên thần tượng dường như đều trở nên vô dụng với Đào Mộ.
Mà đồng thời với việc Đào Mộ từng bước để lộ mũi nhọn, thái độ của người chiếu sáng và cameraman luôn lén làm khó cậu cũng dần chuyển biến - - điều này có thể thấy được thông qua ánh sáng và góc quay của Đào Mộ trong ống kính càng lúc càng đẹp.
Không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra.
Ninh Viễn ngầm hiểu rõ, việc hắn có thể ám chỉ thành viên đoàn phim gây khó dễ Đào Mộ, từ góc độ nào đó có thể thấy rằng Ninh Viễn có quyền lên tiếng trong đoàn phim.
Trong toàn bộ thời gian quay, đạo diễn thân là vị vua không ngai phải có tiếng nói trong phim trường; nhà đầu tư và nhà làm phim thân là kim chủ cũng có tiếng nói; diễn viên là một bộ phận quan trọng trong phim cũng có tiếng nói của mình.
Đây cũng là lý do tại sao Ninh Viễn lại năm lần bảy lượt ám chỉ người chỉnh ánh sáng, cameraman và chuyên viên trang điểm làm khó dễ Đào Mộ, đám người Triệu Tân biết rõ nhưng không mở miệng ngăn cản.
Nhưng bây giờ, nếu Đào Mộ có thể đứng vững gót chân trước muôn vàn khó dễ do Ninh Viễn tạo ra, mặc dù chứng minh được Đào Mộ rất có tiềm lực, nhưng lại vô tình vả mặt Ninh Viễn.
Đến lúc đó, lực ảnh hưởng của Ninh Viễn trong đoàn phim sẽ không bằng trước kia.
Nghiêm trọng hơn hết là thậm chí sẽ ảnh hưởng đến địa vị của Ninh Viễn ở Hạ Tinh Giải Trí.
Ninh Viễn tâm cao khí ngạo, đương nhiên sẽ không chấp nhận tình cảnh này.
Và người đại diện sau lưng Ninh Viễn cũng không muốn Triệu Khả Bình ký hợp đồng với Đào Mộ, do đó đã thảo luận chuyện cần nhiều tài nguyên với công ty, có thêm tiếng nói trong công ty.
Nói cách khác, cần phải kiềm chế đà phát triển của Đào Mộ ở 《 Hào Hiệp Truyện 》.
* * * * *
Bởi vì vũ khí của sát thủ Vô Danh là một thanh nhuyễn kiếm, nguyên nhân Triệu Tân coi trọng Đào Mộ một phần là do cảnh đánh diễn.
Để thể hiện tốt vai diễn hơn, Đào Mộ đã phải dành ra nhiều thời gian để luyện tập các động tác đánh nhuyễn kiếm.
Mỗi ngày ngủ lúc 2 giờ, 5 giờ thức dậy là chuyện bình thường.
Ngoài việc luyện kiếm, cậu cũng không quên chú ý theo dõi thị trường chứng khoán của nước M bên kia đại dương, và những thay đổi trên thị trường dầu mỏ quốc tế.
Thời gian càng lúc càng không đủ dùng, cũng may suất diễn bên 《 Tử Tiêu 》 đã gần xong.
Ngày thứ ba Đào Mộ tiến tổ 《 Hào Hiệp Truyện 》, suất diễn đóng thế bên 《 Tử Tiêu 》 đã hoàn thành.
Mặc dù Đào Mộ chỉ là một võ thế, nhưng vì Trần Ích Khiêm rất xem trọng Đào Mộ nên hắn vẫn tổ chức tiệc nhỏ mừng Đào Mộ đóng máy.
Nói là tiệc đóng máy, thực ra chỉ thêm chút thịt vào cơm hộp hôm đó.
Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Dục cũng chạy đến kéo tay Đào Mộ lưu luyến tạm biệt, còn liên tục dặn dò Đào Mộ kéo hắn ra khỏi sổ đen, nếu không hắn sẽ đến thăm ban 《 Hào Hiệp Truyện 》 mỗi ngày, khiến Đào Mộ phiền không chịu được.
Mà ở bên kia, sau khi rời đoàn phim 《 Tử Tiêu 》, Đào Mộ cũng có nhiều thời gian hơn để suy ngẫm về nhân vật sát thủ Vô Danh này.
Đặc biệt là cảnh đánh nhau, để luyện chiêu thức thanh xà nhuyễn kiếm được đẹp mắt hơn, Đào Mộ còn đặc biệt mời một thầy dạy thủy tụ* cho cậu - - chủ yếu là vì có rất ít thầy dạy múa roi.
Hơn nữa Đào Mộ cảm thấy với sự miêu tả chiêu thức của sát thủ Vô Danh trong nguyên tác là nước chảy mây trôi, âm nhu tàn nhẫn, dường như có một số động tác càng phù hợp với thủy tụ hơn.
Còn về khí chất, Đào Mộ cảm thấy mình có thể làm được.
*Thủy tụ (水袖): tay áo thụng (một trong những kỹ năng biểu diễn của tuồng cổ Trung Quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật).
Cho dù kiếp trước những người đó có chê bai Đào Mộ bao nhiêu đi chăng nữa, thì đều không thể phủ nhận một điều rằng Đào Mộ là một người rất chăm chỉ.
Đặc biệt là ở điểm "để đạt được mục đích", Đào Mộ có thể tàn nhẫn với người khác cũng như có thể tàn nhẫn với bản thân.
Nên ngày nào có quay cảnh đêm đều quay đến một hai giờ khuya, ngày hôm sau mới bốn giờ sáng đã tiếp tục luyện tập các động tác võ thuật, liều mạng đến nỗi trầy da tróc vảy hết cả người, thực hành dễ dàng tất cả các động tác chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi.
Những người cùng đoàn phim kinh diễm chứng kiến động tác võ thuật của Đào Mộ đẹp lên từng ngày.
Mặc dù không nói ra nhưng mọi người đều thầm cảm khái trong lòng.
Ngay cả võ sư và một đám vai võ phụ ở một bên càng tâm phục khẩu phục Đào Mộ.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Đào Mộ chắc chắn có thể một đêm bạo hồng nhờ vào vai sát thủ Vô Danh thì một tin dữ truyền đến - -
Là chính miệng đạo diễn Triệu nói với cậu, vai sát thủ Vô Danh này không cần cậu diễn nữa.
Thay vào đó, cháu trai của một vị đại cổ đông của Hạ Tinh Giải Trí - phú nhị đại muốn được nổi tiếng nên tiến vào giới giải trí - sẽ thay thế cậu.
* * * * * *
Khi Triệu Tân tìm Đào Mộ nói chuyện, Đào Mộ đang đối diễn với võ thế của nam chính.
Buổi tối sẽ có một cảnh quay quan trọng, chính là cảnh nam chính truy đuổi sát thủ Vô Danh trong lần đầu gặp mặt.
Bởi vì phải treo dây thép, còn quay cảnh đại chiến của hai người xung quanh thành Kim Lăng, trong lúc đó cần có thêm người sắm vai hộ vệ vương phủ và lính canh thành, cầm đuốc đi khắp các ngõ ngách để hợp tác với nam chính truy bắt Vô Danh - - Vâng, đây là một cảnh quay ban đêm, nhiều yếu tố chồng lên khiến cho việc lên lịch quay rất khó khăn, nên đoàn phim mới kéo cảnh quay này đến tận bây giờ.
Thêm nữa là để giúp Đào Mộ nhanh chóng hòa nhập với đoàn phim.
Thực tế đã chứng minh, biểu hiện của Đào Mộ đã không làm mọi người thất vọng.
Chỉ trong hơn mười ngày, Đào Mộ đã tiến vào trạng thái, bất luận là thơ văn hay đánh võ, biểu hiện của cậu đều rất tinh tế khiến mọi người kinh diễm.
Quả thật là một hạt giống tốt, ngặt nỗi thời vận không tốt.
Triệu Tân nhìn Đào Mộ trước mặt, khẽ thở dài.
Ý chí sắt đá được tôi luyện nhiều năm khi hành nghề hiếm khi gợn lên tia áy náy: "...!Cậu cũng biết rồi đó, Hạ Tinh Giải Trí là nhà đầu tư và là nhà sản xuất lớn nhất của bộ phim này.
Người sẽ diễn thay cậu là cháu trai của một đại cổ đông trong Hạ Tinh Giải Trí..."
Triệu Tân ngập ngừng, nhìn về phía Triệu Khả Bình - - vì để nhanh chóng mời Đào Mộ đi nên Triệu Tân đã gọi cả ông bạn già tới.
Chủ yếu là hắn thật sự rất ngại khuyên Đào Mộ rời đoàn phim.
Dù sao sau khi tiến tổ, sự cố gắng của Đào Mộ, mọi người đều thấy cả.
Đáng tiếc, sự nỗ lực chân thành và mồ hôi nước mắt của một cá nhân không thể đấu lại một câu của nhà tư bản.
Triệu Khả Bình cũng cực kỳ áy náy: "Lúc boss nói chuyện này với tôi, tôi đã cực lực phản đối.
Nhưng mà trong công ty có người mật báo rằng cậu không phải là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hạ Tinh Giải Trí, nói tôi có tư tâm, không màng lợi ích của công ty nên mới lén tìm nghệ sĩ không tên tuổi đến diễn nhân vật này.
Còn có người nói là tôi cố ý nhắm vào Ninh Viễn."
Ninh Viễn chính là nam chính 《 Hào Hiệp Truyện 》.
Trong hai năm gần đây từ tiểu sinh hạng ba tiến lên hạng hai, do hắn liên tục quay những bộ phim thần tượng và phim cổ trang nên danh khí tăng lên rất nhanh.
Đào Mộ biết, từ khi cậu tiến tổ thì Ninh Viễn đã ôm địch ý và cảnh giác rất mạnh với cậu.
Hẳn là sợ sau khi bộ phim phát sóng sẽ bị Đào Mộ đè một đầu - - rốt cuộc biểu hiện của Đào Mộ ở đoàn phim rõ như ban ngày, mà từ trước đến nay Triệu Khả Bình đều thích làm marketing kiểu này.
"Người đại diễn của Ninh Viễn trực tiếp tọc mạch chuyện này đến trước mặt boss, không chừa đường lui cho tôi.
Hơn nữa cậu không phải là nghệ sĩ dưới trướng Hạ Tinh Giải Trí, công ty lại muốn dỗ cổ đông vui vẻ..." Triệu Khả Bình lặp lại cường điệu chuyện Đào Mộ không ký hợp đồng với Hạ Tinh Giải Trí, vẻ mặt khó xử áy náy.
Nhưng mà lý do của Triệu Khả Bình lại rất thuyết phục.
Bộ phim này là Hạ Tinh Giải Trí đầu tư, bây giờ thái tử gia của Hạ Tinh Giải Trí muốn đến đây chơi, coi trọng nhân vật của Đào Mộ, mà Đào Mộ lại không phải là nghệ sĩ của công ty, cho dù nhìn từ góc độ nào, Hạ Tinh Giải Trí sẽ không vì đáp ứng Đào Mộ mà ủy khuất bản thân.
Kỳ thật so với Triệu Khả Bình, Triệu Tân càng áy náy gấp bội.
Vốn hắn muốn kiên trì để Đào Mộ đóng đến cùng, bởi vì biểu hiện của Đào Mộ thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ và yêu cầu của hắn.
Ngặt nỗi đại cổ đông của Hạ Tinh Giải Trí tài đại khí thô, trực tiếp thể hiện ý muốn đầu tư cho bộ phim điện ảnh của Triệu Tân - - vì bộ phim này mà Triệu Tân đã chuẩn bị suốt hai năm ròng, nhưng lại không tìm thấy nhà đầu tư và nhà sản xuất nào đáng tin, đã sắp thành tâm bệnh.
Bây giờ có người chủ động tiếp nhận, cành ô liu này Triệu Tân nhất định phải bắt.
Xét cho cùng, giao tình giữa Triệu Tân và Đào Mộ còn chưa đến mức phải ủy khuất bản thân mà kiên trì giữ Đào Mộ lại.
Bất luận là Triệu Tân hay Triệu Khả Bình đều cho rằng sau khi biết được tin tức này Đào Mộ chắc chắn sẽ náo loạn, thậm chí còn chuẩn bị sẵn tinh thần để cãi nhau.
Nhưng không ngờ sau khi nghe hai người nói, Đào Mộ không thèm phản ứng lại chút nào, trực tiếp nói: "Tôi sẽ