Edit + beta: Iris
“Sao bây giờ mới về! Cơm hộp đã phát xong hết rồi!” Đạo cụ chất đống trong góc, Đại Mao và Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường râm mát, nhìn Đào Mộ xua tay, cười hì hì nói: “Cũng may chúng em lãnh cơm hộp giúp anh.”
Tiểu Béo đưa hộp cơm in logo khách sạn 5 sao cho Đào Mộ, mặt mày trắng trẻo béo múp đầy hớn hở: “Hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu vương tử.
Nhà hắn làm sinh nhật cho hắn, còn đặc biệt mời cả đoàn phim.
Tiểu vương tử cũng để người đại diện đặt cơm hộp ở khách sạn 5 sao, ngay cả diễn viên quần chúng như chúng ta cũng được ăn cơm hộp xa hoa như này.”
Tiểu vương tử là biệt danh mà mọi người đặt cho nam chính bộ phim này — Thẩm Dục.
Bởi vì người ta là vương tử hàng thật giá thật sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ngoại hình tinh xảo, phong thái cao nhã, quan trọng nhất là tính cách trong sáng đáng yêu như vương tử trong truyện cổ tích khiến mọi người yêu thích.
Dựa theo lời của người nhà họ Thẩm kiếp trước là, so với Đào Mộ tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, lòng dạ âm trầm, tính cách quái đản mà nói, chính là hai thái cực.
Đào Mộ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Đại Mao, mấy ngày gần đây tâm trạng của cậu không được tốt.
Đặc biệt là lúc đi ngủ, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện các loại hình ảnh và âm thanh.
Khiến cậu sắp bị bệnh tâm thần luôn rồi.
Đại Mao bị vẻ mặt của Đào Mộ làm sởn da gà.
Tưởng rằng Đào Mộ lại nghĩ đến thân thế của mình.
Nhịn không được cười nói pha trò: “Nói đến, hôm nay cũng là sinh nhật của Mộ ca chúng ta.
Mong rằng tối nay đoàn phim đừng quay cảnh đêm quá muộn, anh em giúp anh sắp xếp một chút.
Buổi tối chúng ta đi chơi nhé? Anh em hỏi thăm xong hết rồi, gần thành điện ảnh H có một phố quán bar, nghe nói cũng khá tốt!”
Đại Mao, tên thật là Vương Dã, sở dĩ có biệt danh như vậy là vì hormone giống đực quá mạnh, nói chung là lưng hùm vai gấu.
Lão ba là ông trùm than đá, là phú nhị đại nhà có quặng mỏ danh xứng với thực.
Nhưng mà một phú nhị đại nhà có quặng mỏ, bây giờ lại mặc trang phục của diễn viên quần chúng ngồi chồm hổm ở góc tường ăn cơm hộp.
Còn có chàng béo Bàng Nhạc, rõ ràng là người rất sợ nóng nhưng vì muốn đồng cam cộng khổ với anh em, thà rằng bị ba ba cầm thước dạy học và ma ma cầm chổi lông gà rượt cũng muốn chạy đến thành điện ảnh H cho bằng được.
Đào Mộ cứ nhìn chằm chằm hai cậu ngốc ngồi xổm trong góc.
Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong mơ mấy ngày trước, sau khi Vương gia phá sản, ba của Vương Dã nhảy lầu tự tử, Vương Dã quỳ gối khóc rống ở nhà xác.
Và khuôn mặt bê bết máu trước khi chết của Tiểu Béo.
Sau đó có đủ loại “bình luận” tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Cợt nhả Đại Mao, đau lòng Đại Mao, Tiểu Béo sắc mặt xanh tím đầy máu trong nhà xác, Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường vùi đầu ăn cái gì đó, và những âm thanh không rõ ràng...
Những cảnh tượng khác nhau những gương mặt khác nhau không ngừng luân phiên trước mặt cậu, Đào Mộ hơi choáng váng nhắm mắt lại.
Liên tục nằm mơ bảy ngày, cậu bàng hoàng cho rằng mình đã sống hết một đời rồi tự sát, sau đó thì trọng sinh.
Những cảnh trong mơ khiến cậu cảm thấy đặc biệt chân thực, cho dù đó là những cảm xúc kích động, hay là đau đớn như xuyên tim xẻo cốt, thậm chí là cảnh tuyệt vọng tự sát trong giấc mơ cuối cùng đó đều khiến Đào Mộ có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía rất chân thật.
Vì vậy mỗi ngày khi nhìn thấy Đại Mao Tiểu Béo, cậu luôn sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, cho rằng người đang cười đùa hoảng hốt sợ hãi trước mặt mình thật ra chỉ là một nấm mồ.
Điều khiến cậu càng sợ hãi hơn là những âm thanh thỉnh thoảng tự nhiên sẽ xuất hiện trong đầu cậu.
Cho đến ngày hôm nay, chính xác là vào lúc 10h đến 11h sáng ngày 7 tháng 7 năm 2008, những giấc mơ khiến Đào Mộ bối rối cuối cùng cũng kết thúc.
Như thể những mảnh thủy tinh vỡ cuối cùng đã ghép lại thành một tấm gương hoàn chỉnh, Đào Mộ nhớ lại — — cậu thật sự đã chết một lần, và được trọng sinh, về lại thời điểm mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Nghiêm túc mà nói, hôm nay quả thực là đầu thất của cậu.
Đào — người bị chúng bạn xa lánh tuyệt vọng tự sát — Mộ đã hồi hồn.
“Mộ ca?” Nhận thấy Đào Mộ có gì đó không ổn, Đại Mao đang cười nịnh nọt và Tiểu Béo đang vùi đầu ăn cơm đều ngẩng đầu nghi hoặc: “Anh bị sao vậy?”
“Không có gì.” Đào Mộ rũ mắt, bình tĩnh lắc đầu: “Tớ ra ngoài hút điếu thuốc, các cậu ăn đi.”
Đại Mao đang ngồi xổm dưới tường hơi sửng sốt, trầm ngâm nhìn bóng lưng thon dài đang từ từ rời đi của Đào Mộ.
Tiểu Béo bưng hộp cơm nhíu mày: “Lão đại học hút thuốc khi nào vậy?”
Ngừng một chút lại hỏi tiếp: “Có phải lão đại lại nghĩ đến thân thế của anh ấy hay không?”
Hai người họ là bạn học từ nhỏ của Đào Mộ, đương nhiên biết Đào Mộ là cô nhi — — nghe nói lúc mẹ ruột bỏ lại cậu ở phòng cho thuê khi cậu còn chưa cai sữa, nếu không phải lúc đó đứa nhỏ cực kỳ đói, tiếng khóc quá lớn khiến hàng xóm chú ý, để hàng xóm gọi điện cô chủ nhà đến mở cửa, nói không chừng Đào Mộ đã bị đói chết ở phòng cho thuê.
Sau đó cô chủ nhà đưa cậu đến cô nhi viện — — nghe nói là chạng vạng ngày hôm đó, Kim Ô tây thùy*, hoàng hôn buông xuống, viện trưởng Đào của cô nhi viện liền gọi Đào Mộ là Tiểu Mộ, theo họ của viện trưởng, vì vậy mới có cái tên là Đào Mộ.
*Nguyên văn "金乌西垂", "Kim" là vàng, "Ô" là quạ, "tây" là phía tây, "thùy" là rủ xuống, chắc là quạ vàng do nhuộm ánh hoàng hôn rủ nhau bay xuống, sao nghe u ám quá ==
“Oài! Thế nên mới nói cùng là con người nhưng không cùng số phận! Tiểu vương gia người ta và Mộ ca chúng ta cùng ngày tháng năm sinh, nhìn cuộc sống của người ta đi, được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chỉ là ngày sinh nhật mà lại phô trương thanh thế như vậy, ngay cả cái tên cũng bắt nguồn từ chung linh dục tú.”
So sánh trên dưới, khó trách Mộ ca buồn như vậy.
“Mày có thể câm miệng được rồi đó!” Đại Mao ghét bỏ nhìn Tiểu Béo: “Cơm cũng không chặn được miệng của mày! Thảo nào béo như vậy!”
Logic nơi mô?! Tiểu Béo cực kỳ vô tội nhìn thoáng qua Vương Dã cao lớn uy mãnh hơn mình mấy vòng, cúi đầu im lặng ăn — — còn không quên mở cơm hộp của Đào Mộ ra!
“Tao thấy lão đại chắc là không muốn ăn nữa đâu.
Để tao ăn giúp ảnh, tránh lãng phí!” Cơm hộp xa hoa của khách sạn 5 sao đó, quý lắm đó!
* * * * * *
“...!Chị tìm cậu ở đoàn phim nửa ngày, thì ra cậu trốn ở đây!” Diệp Dao cầm một bánh kem nhỏ, nhìn cậu trai dựa vào bức tường cổ màu xanh hút thuốc, trong mắt lóe lên kinh diễm.
Mặt trời như thiêu như đốt, ánh mặt trời chiếu xuống khắp mọi nơi, xuyên qua những chiếc lá, tạo thành đốm sáng dưới mặt đất.
Nam nhân dung mạo tuấn mỹ mặc một bộ bạch y, vẻ mặt lười biếng dựa vào tường thành cổ.
Bộ dáng cậu thờ ơ hút thuốc có một loại lãnh đạm gợi cảm dưới ánh nắng chiều tà, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động...!Muốn xông lên đoạt lấy điếu thuốc và hôn lên đôi môi cậu.
Gương mặt Diệp Dao hơi đỏ lên, đưa bánh kem nhỏ trong tay đến trước mặt Đào Mộ: “Chị nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu.
Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”
Đào Mộ ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Dao một cách bất cần.
Trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ ảnh ngược của Diệp Dao, ánh mắt thản nhiên kia cho người ta cảm giác ảo tưởng về tình yêu sâu đậm.
Diệp Dao chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều trầm mê trong nhan sắc của Đào Mộ.
Hóa ra thật sự có người có thể đẹp trai như vậy!
Diệp Dao hơi thẹn thùng ho khan một tiếng, cố ý tìm đề tài: “Chị nghe nói cậu thi đậu ngành điện ảnh của Học Viện Bắc Kinh, tháng 9 sẽ khai giảng nên nhân cơ hội nghỉ hè đến thành điện ảnh H để rèn luyện.
Vậy chắc là cậu có rất nhiều ý tưởng đi!”
Tới đóng võ thế* ở thành điện ảnh H, đi theo đạo diễn để học cách di chuyển và rèn luyện khả năng cảm nhận ống kính, đối với một sinh viên năm nhất vừa thi đậu Kinh Ảnh, còn chưa học đóng phim mà nói, thật sự rất có ý tưởng.
Huống chi Đào Mộ không chỉ có ý tưởng, mà điều kiện ngoại hình cũng rất tốt, động tác đánh võ rất đẹp mắt.
Diệp Dao cảm thấy Đào Mộ sau này nhất định có phát triển, vì vậy mới nguyện ý chủ động làm quen.
*Võ thế: người đóng thế mấy cảnh đánh nhau, múa võ.
Còn có cả văn thế nữa.
【 Hắc hóa trà xanh với kỹ nữ trà xanh, công đoạn không nhiều nhưng thủ đoạn thật khiến người ta kinh tởm! 】
Lại nữa rồi!
Đào Mộ nhíu mày, đau đầu hút thuốc, không muốn trả lời.
Diệp Dao không để tâm: “Chị thi vào Yến Ảnh, năm nay năm ba, coi như là học tỷ của cậu đi? Có muốn kêu một tiếng học tỷ thử không?”
Đào Mộ liếc xéo Diệp Dao: “Tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi của tôi?”
Giọng của Đào Mộ rất đặc biệt, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nói toàn giọng Bắc Kinh.
Tuy nhiên kiếp trước sau khi trở về Thẩm gia, ngây người ở Hỗ Thành gần 10 năm, nên giọng cậu pha chút mềm mại của người Hỗ Thành, nghe có vẻ lười biếng trêu người nhưng cũng mang theo một chút bất cần đời.
Diệp Dao nghe đến lỗ tai nóng rực, cười hì hì đáp: “Sao có thể a, chị vốn lớn hơn cậu mà.”
Ngừng một chút.
Lại tìm đề tài để nói: “Chị phát hiện thiên phú ngôn ngữ của cậu rất tốt.
Đến H trấn mới mấy ngày mà trong giọng nói đều là mùi Bắc Kinh!”
Đào Mộ không quan tâm dập điếu thuốc.
Cậu không thích hút thuốc trước mặt người khác, cũng rất phiền nếu có người nói với cậu.
Lời trước là xuất phát từ lễ phép, câu sau chỉ là tật xấu.
Diệp Dao đương nhiên không biết điều này.
Thấy Đào Mộ dập tắt thuốc, còn nghĩ Đào Mộ thật thân sĩ phong độ.
Càng thêm hưng thú nói chuyện: “Nói mới nhớ, cậu và Thẩm Dục sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu xét từ góc độ tướng số thì mệnh của hai người hẳn là giống nhau...” Nhưng trên thực tế, Đào Mộ chỉ là một cô nhi, vì tích cóp kinh nghiệm, còn chưa tốt nghiệp cao trung đã chạy tới thành điện ảnh H làm diễn viên quần chúng.
Mà Thẩm Dục lại là con trai út được Thẩm gia cưng chiều nhất, tùy tiện vào giới chơi một chút, còn có người nhà thành lập công ty quản lý đầu tư phim truyền hình để được làm nam chính.
Diệp Dao dường như nhận ra chủ đề này không đúng lắm, ngượng ngùng im miệng.
Mắt trông mong nhìn Đào Mộ: “Ý của chị là, cậu trông đẹp như vậy, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, tương lai chắc chắn sẽ nổi như cồn.”
Lời này thật ra là sự thật.
Chẳng qua sau khi nổi tiếng rồi, do tự tìm đường chết nên bị mấy kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ chèn ép rút khỏi giới giải trí mà thôi.
Đào Mộ khẽ cười, bộ dạng vừa lười biếng vừa gợi cảm làm đôi mắt Diệp Dao sáng lên.
Bất cứ thời điểm nào, tuấn nam mỹ nữ kết hợp với nhau luôn khiến