Nghiêm Thịnh — siêu sao nổi tiếng hàng đầu trong nước, người đoạt giải ảnh đế Kim Ô trẻ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ, siêu sao điện ảnh ca tam tê.
20 tuổi xuất đạo lập tức thu hoạch được giải nam chính xuất sắc nhất giải Kim Ô, 22 tuổi nhận được giải ảnh đế Kim Bách Hợp nhờ bộ phim truyền hình, 25 tuổi bằng một bộ phim điện ảnh mà đồng thời lấy được giải nam chính xuất sắc nhất của giải thưởng Kim Tượng và Kim Khánh, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong nước.
Trong tương lai, hắn sẽ giành được ba huy chương vàng quốc tế, trở thành diễn viên đẳng cấp được ngành công nghiệp điện ảnh toàn cầu công nhận.
Hắn nhận được thành tựu trọn đời giải Oscar ở sinh nhật thứ 35.
Sau đó ở lễ trao giải tuyên bố giải nghệ, kết hôn cùng người yêu Thẩm Dục.
Lùi thời gian lại mười năm, mặc dù Nghiêm Thịnh vẫn chưa có trở thành bố già thống trị làng giải trí toàn cầu ở các thế hệ sau, thậm chí trên quốc tế cũng chưa có thanh danh gì, nhưng hắn vẫn là siêu sao đỉnh cấp mà hầu hết diễn viên Hoa Hạ kính nể nhất.
Nói ra thì có chút chê cười, trên cơ bản trong hai năm gần đây, mỗi một diễn viên trẻ tuổi khi nhận phỏng vấn đều nói thần tượng của mình là Nghiêm Thịnh.
Trình Bảo Đông tưởng Đào Mộ cũng là kiểu người này — — ít nhất đặc điểm "giúp mọi người làm điều tốt" mà Đào Mộ biểu hiện ra cho tới nay đều phù hợp với phong cách ứng xử này.
Quả thật kỹ thuật diễn của cậu rất giống Nghiêm Thịnh.
Nhưng không ngờ sau khi Trình Bảo Đông dò hỏi, lại nghe Đào Mộ trả lời lãnh đạm một cách dị thường: "Tôi không quen hắn."
Tuy Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn tiếp xúc với Đào Mộ không lâu, nhưng đã thể nghiệm được tâm cơ của Đào Mộ.
Biết cậu từ trước đến nay mạnh vì gạo bạo vì tiền, cũng rất biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Nói cách khác, bất kể trong lòng Đào Mộ nghĩ thế nào, mặt ngoài cậu vẫn ngụy trang rất tốt.
Nhưng đối mặt với một vị siêu sao đỉnh cấp "giá trị lợi dụng cực cao" như Nghiêm Thịnh, Đào Mộ không những không thuận thế trèo lên, mà ngược lại có vẻ rất lãnh đạm — — trong lãnh đạm thế mà còn lộ ra chút mất kiên nhẫn và địch ý — —
Phải biết rằng thằng nhóc này lúc nói chuyện với người điều chỉnh ánh sáng cũng tỏ thái độ cung kính mà gọi một tiếng "lão sư ánh sáng".
Ban đầu mọi người còn hơi sợ, nhưng ở chung lâu rồi thì cạn lời — — "lão sư" trong miệng Đào Mộ như hàng bán sỉ bán lẻ vậy, gặp ai cũng kêu, thuộc cách gọi chung của cậu, tuyệt đối không có bất kỳ hàm nghĩ đặc biệt gì.
Dù sao, bắt đầu từ Đào Mộ, xưng hô lão sư liền mẹ nó tràn lan khắp đoàn phim bọn họ! Cố tình khi gặp Nghiêm Thịnh — một "lão sư" danh chính ngôn thuận, Đào Mộ ngược lại không nhúng tay vào.
Có chuyện! Chắc chắn có chuyện gì đó!
Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn nhìn nhau.
Trình Bảo Đông định hỏi thêm vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Đào Mộ thì lại hỏi không được.
Lần này, cuối cùng Trình Bảo Đông cũng có thể khẳng định, thằng nhóc này quả nhiên biết giận! Chỉ là lúc bùng nổ...!Thật khiến người khác khó hiểu a!
Mặc kệ nói thế nào, cuối cùng Đào Mộ vẫn bằng vào kỹ thuật diễn cấp ảnh đế của bản thân mà được đa số người của 《Giang hồ chi viễn》 tán thành.
Sau khi ký hợp đồng, Đào Mộ cũng cảm nhận được chỗ đáng sợ của Trình Bảo Đông, bạo quân trên phim trường — —
Vì để đuổi kịp tiến độ, trong lúc quay 《Giang hồ chi viễn》 vẫn luôn chia thành hai tổ quay phim AB.
Trình Bảo Đông và các lão làng trong đoàn phim thuộc tổ A, chịu trách nhiệm quay những cảnh lớn và những điểm cần trau chuốt.
Phó đạo diễn cùng Đào Mộ và các võ thế đều ở tổ B, tổ B chủ yếu là quay vài cảnh và viễn cảnh võ thân đánh diễn.
Nói như vậy, bầu không khí quay phim ở tổ B khá nhẹ nhàng.
Nhưng cái nhẹ nhàng này không bao gồm Đào Mộ.
Hoàn toàn ngược lại, Đào Mộ bị không ít dày vò vì sự sắp xếp này.
Ví dụ như lúc không có xuất diễn, Đào Mộ thường xuyên bị Trình Bảo Đông gọi đến tổ A.
Đi tổ A cũng không có chuyện gì khác, chính là ngồi xổm đằng sau Trình Bảo Đông, vừa nhìn chằm chằm máy theo dõi vừa nghe đạo diễn Trình nói chuyện với các diễn viên khác — — cũng may sân của hai tổ AB đều trong thành điện ảnh H, nếu không Đào Mộ sẽ mệt bở hơi tai.
Ngoài ra, bởi vì trong lúc thử kính, Đào Mộ biểu hiện ra cậu hiểu rất rõ các chức năng của mỗi bộ phận khác nhau trong đoàn phim, làm mọi người nhận ra dã tâm bừng bừng của cậu.
Khi Trình Bảo Đông quay phim cũng sẽ lải nhải một ít chuyện nhân sự điều hành tranh cãi trên phim trường với Đào Mộ, thậm chí còn nói về chuyện đạo diễn và nhà đầu tư tính kế lẫn nhau.
— — Mặc dù mọi người đều là người Yến Kinh, lớn lên trong thủ đô, nhưng Trình Bảo Đông khác với Đào Mộ không ba không mẹ không bối cảnh.
Đạo diễn Trình từ nhỏ đã lớn lên trong một ngôi nhà to, tuy bậc cha chú không có thành tựu gì nhưng cũng là người có gốc gác đầy đủ.
Vận may của Trình Bảo Đông khá tốt, từ khi vào giới đến giờ cũng thuận buồm xuôi gió, liên tục quay vài tác phẩm tiêu biểu đều nhận được lời khen từ giới phê bình, tất nhiên được các nhà đầu tư và diễn viên xung quanh tôn trọng.
Điều này càng tăng thêm tính kiệt ngạo của Trình Bảo Đông — — nói là kiêu ngạo ương ngạnh mắt cao hơn đầu đã là khiêm tốn rồi.
Cho nên hắn lải nhải mấy trải nghiệm tâm đắc cho Đào Mộ, Đào Mộ cũng lễ phép lắng nghe.
Nhưng nếu muốn cậu làm theo, chết tâm đi.
Trình Bảo Đông nhìn ra Đào Mộ không đồng ý với mình, tức khắc ủy khuất nghẹn tức, cảm giác như "lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú": "Tôi nói con người cậu thật nhàm chán.
Kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy, sợ cái lông a? Nếu tôi có kỹ thuật diễn như cậu, cộng thêm gương mặt cậu, ai mẹ nó dám chọc tôi xù lông, tôi mẹ nó cũng dám cứng đối cứng với hắn!"
Đào Mộ cực kỳ bình tĩnh nhìn Trình Bảo Đông, lễ phép nói ra suy nghĩ: "Ý của đạo diễn Trình là bây giờ tôi nên cứng đối cứng với ngài?"
Trình Bảo Đông im re.
Sau một lúc lâu mới tức hộc máu xua tay: "Cút! Cút! Cút!"
Đào Mộ đối với cái tính "chỉ có quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn" này của Trình Bảo Đông đã miễn dịch rồi.
Nghe vậy cũng chỉ bình tĩnh đứng lên từ ghế gấp nhỏ, chậm rãi đi về phía phòng vệ sinh.
Nhìn Trình Bảo Đông nổi trận lôi đình, mọi người lại cảm thấy Đào Mộ đã không còn là Đào Mộ "đánh không cãi lại mắng không đáp trả" như khi vừa tiến tổ nữa rồi.
Quả nhiên ở chung một thời gian dài sẽ hiện nguyên hình! Quả nhiên lòng dạ thâm trầm!
Trình Bảo Đông quay đầu tức giận lườm Vương Bác Viễn: "Tớ nói có sai đâu?"
Vương Bác Viễn sờ sờ mũi, phân tích: "Tớ thấy bình thường mà.
Cậu nói chuyện khó nghe như vậy mà Đào Mộ vẫn chưa tức giận.
Chỉ là lễ phép hỏi đề nghị của cậu thôi mà."
Trình Bảo Đông nghẹn một ngụm máu già ở họng, dư quang khóe mắt liếc qua máy theo dõi, thấy nữ N quên lời thoại, NG lần thứ 108 mà vẫn toét miệng cười, tức khắc nổi giận đùng đùng: "Làm cái gì! Làm cái gì vậy hả! Diễn có nhiêu đó mà cũng quên lời thoại! Có mấy câu lời thoại mà mẹ nó NG biết nhiêu lần rồi? Cô mẹ nó không đọc lại lời thoại trước khi quay sao? Phim nhựa không tốn tiền à! Cô mẹ nó bộ già rồi nên dễ quên hả? Biết diễn hay không vậy! Không biết thì nhân lúc còn sớm cút đi cho tôi! Đừng tưởng cô là người mà nhà đầu tư nhét vào thì tôi không dám mắng cô!"
Cô gái nhỏ đứng ở trung tâm phim trường, lỡ dẫm trúng bệnh chó dại của đại đạo diễn Trình, không kịp phòng ngừa, bị mắng đến khóc.
* * * * * *
Sau khi Đào Mộ tiến tổ được một tuần, mắt thấy Đào Mộ và đoàn phim ngày càng phối hợp ăn ý, cuối cùng Trình Bảo Đông quyết định, quay cảnh cao trào, điểm nhấn của bộ phim trước.
"...!Hôm nay chúng ta quay cảnh Thường Phong thâm nhập địch doanh, nghĩ cách cứu công chúa.
Đào Mộ, cậu phải chú ý vị trí đi đứng, đừng để mặt lọt vào máy quay." Đạo diễn Trình dặn dò Đào Mộ một câu, lại nói với Vương Bác Viễn đứng bên cạnh: "Eo cậu không sao chứ?"
Vương Bác Viễn che eo lại, nhe răng trợn mắt mất hình tượng.
Hôm qua lúc hắn diễn cảnh thúc ngựa, bất cẩn bị trật eo, không diễn được cảnh có động tác quá mạnh.
Nhưng hôm nay lại có rất nhiều cảnh quay cận cảnh cần hắn tự ra trận: "Tớ sẽ cố gắng."
Vương Bác Viễn nói, dư quang khóe mắt đảo qua chỗ Đào Mộ đang đứng, vươn tay câu vai Đào Mộ: "Rượu trật khớp hôm qua cậu đưa cho tôi không tồi.
Hôm qua lúc bị thương, tôi còn không dám nhúc nhích, mà hôm nay đã có thể đi lại rồi."
Đào Mộ cong khóe miệng: "Cũng nhờ các anh em võ phụ khác đưa cho."
"Đại Cẩu hả?" Vương Bác Viễn gãi gãi cằm: "Nói đến thì cậu có thể tiến tổ cũng nhờ hắn giới thiệu.
Nhưng Đại Cẩu không thú vị gì hết a! Đồ tốt như vậy mà hắn chỉ đưa cho cậu, không cho tôi?" Tốt xấu gì cũng cùng đoàn phim, cũng có quan hệ khá tốt.
Lời này làm Đào Mộ không cách nào trả lời được.
Vương Bác Viễn cười hắc hắc, nói thầm với Đào Mộ: "Cậu nói với tôi xem, rốt cuộc cậu múa cây quạt kia thế nào vậy.
Tôi cảm thấy tôi làm không đẹp như vậy.
Thằng nhóc cậu có phải định giấu nghề không?"
"Không có." Ánh mắt Đào Mộ chuyển đến cánh tay của Vương Bác Viễn, ngay thẳng nói: "Cánh tay anh quá cứng, không có độ mềm dẻo.
Lúc làm ra động tác múa tay múa chân thì tất nhiên sẽ không được lưu loát, tôi kiến nghị anh thời gian rảnh nên tập yoga."
Vương Bác Viễn: "..."
Vương Bác Viễn duỗi tay ụp đấu lạp của Đào Mộ xuống: "Vớ va vớ vẩn, không đáng yêu chút nào."
Nhà tạo mẫu bên cạnh hét lên: "Viễn ca, anh đừng động vào đấu lạp của Tiểu Mộ, méo rồi a a a a a — —"
Trình Bảo Đông đang nói chuyện với nữ chính thì quay đầu qua, lườm Vương Bác Viễn một cái: "Cậu có thể yên tĩnh chút được không hả?"
Vương Bác Viễn ủy khuất chà chà mũi, đưa tay chỉnh lại đấu lạp cho Đào Mộ.
Nhưng cũng không có tác dụng gì, nhà tạo mẫu mặt mày xanh mét kéo Đào Mộ sang một bên, sửa lại tạo hình.
Cô gái nhỏ diễn vai nữ thứ N thò đầu qua: "Đào Mộ, cậu và đạo diễn Trình, Viễn ca dường như rất thân nhau.
Tôi thường nghe thấy Viễn ca và đạo diễn Trình thảo luận về diễn xuất của cậu lúc nghỉ trưa.
Nói là biểu hiện của cậu trước máy quay vô cùng tốt."
Cô gái nhỏ vốn tưởng lời cô nói chắc chắn sẽ làm Đào Mộ tò mò.
Kết quả Đào Mộ chỉ cười cười: "Đạo diễn Trình và Viễn ca đều rất tốt, đặc biệt thích dẫn dắt người mới.
Các tiền bối trong đoàn phim cũng vậy, giúp đỡ tôi rất nhiều."
Đào Mộ có thói quen ăn nói cẩn thận.
Thà dong dài cũng không bỏ sót một ai.
Cô gái nhỏ cười cười, ánh mắt dính chặt vào khuôn mặt anh tuấn của Đào Mộ sau khi đã được trang điểm: "Tôi cũng thấy đạo diễn Trình và Viễn ca đối xử với chúng ta không tồi.
Đặc biệt là Viễn ca, một đại minh tinh như vậy mà lại không làm giá chút nào.
Bình thường còn mời mọi người ăn uống.
Không như Ngưng tỷ, lúc không có cảnh quay đều rúc ở trong xe, muốn gặp cô ấy khó muốn chết."
Đào Mộ sắc mặt cổ quái, nghĩ một lúc vẫn không tiếp chuyện.
Cô gái nhỏ lại không phát hiện lời mình nói không thích hợp, lại hỏi Đào Mộ: "Tôi nghe nói cậu thi đậu Kinh Ảnh? Vậy cậu sẽ là sư đệ của đạo diễn Trình và Viễn ca đúng không? Cậu đẹp trai như vậy, thân thủ lại tốt, còn được đạo diễn Trình coi trọng, tôi thấy sau này cậu chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác chính thức với bọn họ."
Đào Mộ bị nhà tạo hình túm lại chỉnh đấu lạp, nửa người trên không dám nhúc nhích.
Nghe vậy chỉ cười nói: "Vậy nhờ cát ngôn của cô."
Hôm nay trời nắng gắt, thời tiết thật sự rất nóng.
Đào Mộ đã mặc trang phục diễn rất dày, lại còn đội đấu lạp, chẳng bao lâu đã đổ đầy mồ hôi.
Cô gái nhỏ lấy khăn tay trong tay áo ra, nhiệt tình nói: "Cậu chảy nhiều mồ hôi quá, để tôi lau giúp cho."
Đào Mộ nghiêng đầu, kịp thời tránh đi khăn tay của cô gái nhỏ.
Nhà tạo mẫu đứng đằng sau Đào Mộ cười như không cười nhìn cô gái nhỏ, duỗi tay vỗ vỗ đầu Đào Mộ: "Đừng nhúc nhích."
Cô gái nhỏ vẻ mặt ủy khuất nhìn Đào Mộ.
Đào Mộ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, như không thấy gì.
Cô gái nhỏ không từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Cậu có thể dạy tôi đóng phim không? Cậu đừng nhìn tôi tốt nghiệp nhà hát Opera Thượng Hải.
Thật ra đây là lần đầu tiên tôi đóng phim, cái gì cũng không hiểu.
Tôi đặc biệt sợ bản thân diễn không đạt, làm trễ tiến độ quay phim."
Đào Mộ cười khiêm tốn: "Tôi cũng không biết đóng phim như thế nào.
Tuy tôi thi đậu Kinh Ảnh, nhưng còn chưa đi báo danh — —"
Lời còn chưa dứt, có người đã chen ngang: "Đúng nha! Đào Mộ còn chưa đến trường học báo danh nữa, làm sao hắn có thể dạy cô gái nhỏ đóng phim được? Không bằng để tôi dạy đi!"
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thì thấy Đại Mao, Tiểu Béo, Thẩm Dục, Diệp Dao, Vạn Mỹ Hồng, Mục Hoa Đình và mấy trợ lý đi đằng sau.
Khiến Đào Mộ cảm thấy bất ngờ là vị "cháu trai lớn" ở đoàn phim 《Hào Hiệp Truyện》 cách vách cũng đến đây.
Đám người này sao đi cùng nhau vậy?
Thấy Đào Mộ nhìn qua đây, Diệp Dao khoanh tay trước ngực, hất cằm hừ một tiếng, cười như không cười nhìn Đào Mộ và cô gái nhỏ đứng trước mặt cậu.
Âm dương quái khí nói: "Cậu đúng là đi đến đâu cũng được các cô gái nhỏ ưa thích nha!"
Đào Mộ cứng họng: "Sao mấy người lại đến đây?"
"Không phải đã nói sẽ đến thăm ban cậu sao!" Thẩm Dục cười hì hì nói.
Thuận tiện oán giận: "Mấy lần tớ gọi cho cậu mà cậu không