Edit + beta: Iris
Đào Mộ nhìn điện thoại thật lâu không nhúc nhích, Vương Bác Viễn nhìn lén Đào Mộ nãy giờ không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, nhận được một tin nhắn văn bản." Đào Mộ không rõ là có người đang đùa giỡn cậu hay thật sự cầu cứu cậu.
Nhìn ID người gọi, số điện thoại cũng là trấn H.
Đào Mộ suy nghĩ một lát rồi bấm điện đến.
Vừa vang lên hai tiếng đã bị ngắt máy.
Lại gọi qua nữa, vẫn ngắt máy.
Lòng Đào Mộ trầm xuống, cầm điện thoại đứng lên: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Vừa đi vừa nhớ lại những mối quan hệ của mình ở trấn H, chợt nhớ ra ba cô gái mới quen biết hồi tuần trước, cậu gọi cho ba người nhưng ai cũng tắt máy hết.
"Không thể nào." Đào Mộ lẩm bẩm tự nói, điện qua cho Đại Mao: "Mấy ngày nay cậu có gặp Vân Đóa, Ngô Hiểu Huyên và Trương Hàm Nhã không?"
Đại Mao sửng sốt: "Ai a!"
Đào Mộ: "..." Không muốn phun tào luôn á.
"Chính là ba cô gái ăn cơm với chúng ta tuần trước." Đào Mộ nhanh chóng nói: "Vừa rồi tớ nhận được một tin nhắn lạ cầu cứu, số điện thoại cũng ở trấn H.
Gọi qua thì không ai nhận, lại còn tắt máy.
Tớ gọi cho ba cô ấy thì không ai nhấc máy hết.
Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?"
"A?" Đại Mao hoảng sợ: "Không thể nào.
Không phải các cô ấy nói hôm nay muốn đi thăm ban sao?"
"Thăm ban đoàn phim nào? Thăm ban ai? Các cậu hỏi thăm một chút.
Các cô ấy đều là con gái, tốt nhất không thể xảy ra chuyện gì." Nếu thật sự có chuyện...
Đào Mộ không nói tiếp, Đại Mao Tiểu Béo cũng bị dọa sợ.
Mấu chốt là bọn họ và ba cô gái đó đều không quen thân.
Tối đó ăn xong bữa cơm, ba cô gái đều rất muốn quen thân với Đào Mộ, tiếc là bình thường Đào Mộ quá bận không có mặt được.
Đại Mao Tiểu Béo thì có tâm muốn lấy lòng, nhưng người ta lại ngại hai bọn họ đi theo sẽ bó tay bó chân chơi không vui, một hai đòi tự đi "lang bạt giang hồ".
Đại Mao Tiểu Béo cũng không phải dạng mặt dày dính lên cho bằng được.
Với lại bọn họ mỗi ngày đều đi đón người mới đến Hoành Điếm, giúp đỡ người mới thuê phòng, xử lý giấy phép diễn viên tạm thời gì đó, nếu mỗi ngày cũng phục vụ ai tận nhà như vậy, căn bản không có dư tinh lực và thời gian gì cả.
Thấy mọi người đều là người Yến Kinh, Đại Mao Tiểu Béo chỉ hẹn với ba cô gái là ngày 24 cùng về Yến Kinh.
Hơn nữa, sáng hôm nay cô gái tên Vân Đóa gọi tới nói với Đại Mao là muốn tổ chức đoàn thể với fans nào đó đi thăm ban một nam minh tinh rất nổi tiếng.
Gọi điện hỏi Đại Mao địa chỉ của đoàn phim đó.
Đại Mao Tiểu Béo thấy cả nhóm lớn cùng đi với nhau, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì nên không hỏi kỹ.
Kết quả Đào Mộ đang ăn thì nhận được điện thoại cầu cứu.
"Cũng không chắc là ba cô ấy đi?" Tiểu Béo vẫn không thể tin được, sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy: "Có lẽ là trò chơi khăm của ai đó?"
"Cũng không loại trừ khả năng này." Đào Mộ cau mày: "Nhưng nếu tin nhắn đã gửi đến, thà tin là có đi." Mấu chốt là người có được số điện thoại của Đào Mộ, lại còn là người bản địa trấn H, ngoại trừ ba cô gái đó thì Đào Mộ thật sự không nghĩ ra là ai.
"Mặc kệ có phải đùa dai hay không, các cậu nghĩ cách tìm ba cô gái kia đi.
Tốt nhất là không sao hết." Đào Mộ cau mày dặn dò.
Đại Mao Tiểu Béo liên tục gật đầu, tắt máy chạy qua chỗ khách sạn của ba cô gái kia.
Kết quả là sau khi nghe ngóng, ba cô gái kia vẫn chưa trở về.
Lại gọi điện khắp nơi.
Nhưng ban đêm ban hôm tìm ai bây giờ? Mặc dù trấn H rất lớn, nhưng dân cư chỉ có mấy ngàn vạn.
Rồng rắn hỗn tạp, người nào cũng có.
Lỡ như ba người các cô bị người xấu theo dõi thì làm sao bây giờ?
"Sẽ không thật sự xảy ra chuyện đi!" Đại Mao bực bội, gọi lại cho Đào Mộ: "Làm sao bây giờ? Không tìm thấy người a! Nếu không thì chúng ta báo nguy đi?"
Nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa đến 24 tiếng, với lại Đào Mộ chỉ là nhận được tin nhắn không rõ ràng.
Cảnh sát có lập án không?
Đào Mộ không chắc lắm.
Nhưng cậu ngồi trên bữa tiệc cũng không yên.
Liên tục bồi tội muốn về trước.
Đám đại già cũng nhìn ra có gì đó lạ lạ.
Quách Nhã Ngưng lắm miệng hỏi một câu.
Đào Mộ liền kể chuyện vừa nãy ra, mọi người cũng trở nên nghiêm túc.
Suy cho cùng, ba cô gái đang tuổi ăn tuổi lớn.
Ai cũng không muốn các cô ấy xảy ra chuyện.
"Tôi cũng hỏi giúp một chút." Quách Nhã Ngưng cầm điện thoại lên, gọi cho đám người quen cũng đang đóng phim ở trấn H, để mọi người giúp đỡ tìm người.
Đào Mộ nảy ra ý tưởng, lại gọi cho Đại Mao, hỏi hắn có ảnh chụp của ba cô gái không.
Ngày Đại Mao Tiểu Béo đi đón người quả thật có chụp ảnh.
Nghe Đào Mộ hỏi, nhanh chóng gửi ảnh qua.
Đào Mộ gửi lại ảnh chụp cho các đại già, lúc các đại già nhờ người giúp đỡ cũng gửi ảnh qua.
Lúc này lại cảm thấy rắc rối khi không có nhóm chung nào.
Trong chớp mắt, một ý tưởng nảy lên trong đầu Đào Mộ, lập tức đi tìm một người.
Trình Bảo Đông cũng điện cho bên quản lý thành điện ảnh trấn H, để bọn họ hỗ trợ tìm người.
Đào Mộ thấy mình ở đây cũng không giúp được gì, chạy tới Cục Cảnh Sát hội hợp với Đại Mao Tiểu Béo.
Quả như Đào Mộ sở liệu, tin tức báo án của bọn họ quá mơ hồ, Cục Cảnh Sát không thể lập án được.
Nhưng chuyện này liên quan đến con gái, cảnh sát cũng rất coi trọng.
Đồng ý cho bọn họ điều tra theo dõi.
Đại Mao lập tức nói ra địa điểm đoàn phim mà ba cô gái muốn đến thăm ban.
Ba người Đào Mộ đi theo cảnh sát, ngồi xổm trước máy theo dõi hồi lâu, hai mắt đỏ lên.
Cuối cùng cũng nhìn thấy tung tích của ba cô gái trên màn hình.
"Chính là các cô ấy!" Đại Mao kích động chỉ vào màn hình: "Chú cảnh sát, chính là các cô ấy!"
Cảnh sát vội dừng video theo dõi lại, phóng to ra.
Chỉ thấy trong video, ba người Vân Đóa đi theo một nhóm bạn nữ trạc tuổi nhau, sau hơn một tiếng đồng hồ thì đi ra, đứng tạm biệt nhau rồi mọi người bắt xe hoặc ngồi xe điện ba bánh rời đi.
Ba người Vân Đóa cùng một người phụ nữ mặc áo thun trắng váy ngắn ngồi xe điện ba bánh.
Xe ba bánh là loại xe điện rất phổ biến.
Độ phân giải cameras không cao, miễn cưỡng ghi lại được sườn mặt của người phụ nữ mặc váy ngắn và tài xế.
Chú cảnh sát dừng video lại, phóng to lên để tiến hành nhận dạng.
Đào Mộ cũng cầm điện thoại chụp rồi gửi tin nhắn cho Cẩu Nhật Tân, nhờ vị bản địa này hỗ trợ tìm người.
Sau đó video tiếp tục, xe điện đi về hướng nam dọc theo đường cái, đến ngã tư thì rẽ trái, cuối cùng đi vào một con hẻm, cameras không thể theo dõi được nữa.
— — Năm 2008, Hoa Hạ không như đời sau, cameras đều có mặt khắp nơi.
Đặc biệt là nơi nhỏ như trấn H, chủ yếu chỉ có tuyến đường chính và địa điểm quan trọng mới trang bị cameras.
Những nơi khác căn bản không theo dõi được.
Đào Mộ lại nói chuyện tin nhắn cầu cứu mình nhận được với cảnh sát.
Cảnh sát xem xét một lúc, chỉ là một một số điện thoại nặc danh.
Chuyện đến đây lâm vào bế tắc.
Cũng may Đào Mộ nhận được điện thoại của Cẩu Nhật Tân: "Tiểu tử cậu tìm lão tam làm gì? Bọn họ chọc cậu?"
Đào Mộ trong lòng nhảy dựng: "Cẩu ca quen người này?"
Cẩu Nhật Tân: "Quen.
Trước kia từng cùng uống rượu, là một người rất trượng nghĩa.
Sao vậy?"
Đào Mộ nói tóm gọn lại chuyện tin nhắn cầu cứu: "Tôi không phải tìm tài xế lái xe ba bánh, tôi chỉ muốn tìm mấy cô gái trong hình."
"Tôi lập tức gọi qua cho Tề lão tam.
Cậu chờ chút." Cẩu Nhật Tân không nói nhiều, tắt máy chưa tới hai phút liền gọi trở lại.
Trong lúc đó Đào Mộ còn gửi ảnh ba cô gái chụp chung với Đại Mao Tiểu Béo cho Cẩu Nhật Tân.
"Tề lão tam nói, các cô ấy xuống xe ở đường Vạn Thịnh Bắc, nghe các cô ấy nói chuyện hình như là muốn đi phỏng vấn ở một đoàn phim."
"Trong ngõ nhỏ có phỏng vấn?" Đào Mộ cau mày, này không phải vô nghĩa sao.
"Nghe nói là khách sạn hay nhà trọ nào đó." Cẩu Nhật Tân nói: "Tôi kêu Tề lão tam đến đó.
Chúng ta đi đường Vạn Thịnh Bắc tìm trước, nếu thật sự tìm không được thì tính sau."
Cũng chỉ có thể làm vậy!
Ba người Đào Mộ rời đồn công an liền tới đường Vạn Thịnh Bắc.
Trước khi đi, chú cảnh sát giúp bọn họ điều tra theo dõi đã đưa phương thức liên hệ cá nhân cho Đào Mộ: "Nếu phát hiện mamh mối nào, kịp thời liên hệ với chúng tôi."
Bên phía cảnh sát cũng điều tra thân phận của người phụ nữ đi cùng với ba người Vân Đóa, chỉ là dân cư trấn H lưu động quá nhiều, khó mà điều tra.
Đào Mộ gật đầu, bỗng nhớ tới một chuyện, lại gọi cho Cẩu Nhật Tân: "Anh có thể điều tra tin tức của người phụ nữ kia bên phía diễn viên quần chúng không?"
Bởi vì thành điện ảnh H thu hút hầu hết dân cư lưu động đến làm diễn viên quần chúng, hơn nữa trấn H càng ngày càng coi trọng ngành du lịch, quản lý dân cư trấn H cũng không nghiêm khắc.
Nếu người phụ nữ kia không phải là người địa phương, còn không có giấy chứng nhận diễn viên quần chúng tạm thời, vậy bên cảnh sát chỉ sợ khó tra ra thân phận thật sự của người phụ nữ kia.
Suy cho cùng trấn H có thói quen lấy chứng chỉ diễn viên của người khác để đi lừa gạt — — đặc biệt là hiệp hội diễn viên ngừng cấp chứng chỉ diễn viên hàng năm.
Nhưng người phụ nữ kia trà trộn cả ngày trong trấn H, chắc chắn có người nhận ra cô.
Cẩu Nhật Tân cũng xem như là người có tư lịch ở trấn H, mạng lưới quan hệ rộng rãi và quen với mấy chiêu số này.
Đào Mộ cảm thấy nếu có người tra ra tin tức của người phụ nữ này nhanh hơn cảnh sát, vậy chỉ có Cẩu Nhật Tân quen đường quen lối.
Sau khi cúp máy, ba người Đào Mộ đón xe đến đường Vạn Thịnh Bắc.
Cẩu Nhật Tân đã dẫn theo một vài anh em võ phụ và Tề lão tam chở mấy cô gái biến mất ở ngõ nhỏ đến.
Sắc mặt Cẩu Nhật Tân khá tệ, thấy Đào Mộ lập tức nói: "Chuyện không tốt lắm, trong nhóm chúng ta có người nhận ra người phụ nữ kia.
Đại Hắc, cậu nói đi."
Cẩu Nhật Tân đưa tay ra hiệu cho một cậu bé da đen gầy, cậu bé nói bằng tiếng phổ thông phương nam: "Em biết người phụ nữ này.
Cô ấy tên Từ Kiều, tới trấn H đã hơn một năm.
Vốn dĩ cũng là một diễn viên quần chúng, sau đó không biết thế nào lại quen với mấy người không đứng đắn.
Bắt đầu bán hàng đa cấp."
Đào Mộ giật mình, Đại Mao Tiểu Béo lập tức hỏi: "Em là nói, đám Vân Đóa bị lừa đến bán hàng đa cấp?"
"Không chỉ vậy." Cẩu Nhật Tân lắc đầu: "Tôi có nghe về đám người đó.
Bối cảnh rất phức tạp.
Không chỉ bán hàng đa cấp, có vẻ như họ còn dẫn mối ở các hộp đêm, còn có chút quan hệ với người lái buôn." Dù sao cũng là chuyện liên quan đến con gái, nên vạch trần chuyện này để bắt đám người xấu đó.
Trong lòng Đào Mộ run lên, nhanh chóng gọi cho chú cảnh sát.
Bên cảnh sát nhận được điện thoại cũng trở nên nghiêm túc hơn, lập tức lập án điều tra.
Còn phái cảnh lực gặp mặt với bên Đào Mộ.
Cẩu Nhật Tân luôn chân thực nhiệt tình, còn sốt ruột hơn Đào Mộ: "Đừng đợi nữa.
Chúng ta đợi người cũng không được cái gì, đi vào xem trước đã."
Cẩu đầu đàn ỷ vào người đông thế mạnh, một chút cũng không sợ.
Các anh em võ phụ đi cùng hắn cũng nóng lòng muốn thử.
Đàn ông mà, ai mà không có mộng anh hùng.
Đã qua ba giờ kể từ lúc Đào Mộ nhận được điện thoại cầu cứu.
Đào Mộ cũng lo ba cô gái sẽ xảy ra chuyện, nhưng cậu càng lo đám người này vào sẽ rút dây động rừng, dọa mấy người kia chạy mất.
Cẩu Nhật Tân hít một cái, không cho là đúng: "Nếu tin tức bọn họ linh thông, lúc chúng ta tới đây thì bọn họ đã bỏ chạy.
Hơn nữa lúc tôi gửi ảnh chụp lên nhóm, có lẽ đã có người mật báo với bọn họ rồi.
Cậu mà còn chờ nữa, thì không phải là rút dây động rừng, mà là gà bay trứng vỡ vườn không nhà trống."
Đào Mộ thấy Cẩu Nhật Tân nói cũng có lý.
Cẩu Nhật Tân thấy thế, vung tay lên, dẫn theo đám anh em đi vào ngõ nhỏ.
Tề lão tam trước đó chở mấy người Vân Đóa, dẫn đầu đi vào, rẽ trái rẽ phải ở ngõ nhỏ, khi đến trước một khách sạn tên là "Nhà trọ Long Môn" thì dừng lại.
Đại Mao ngẩng đầu nhìn tên khách sạn, nhịn không được cảm khái: "Tên này rất khí phách a!"
Đại Cẩu dẫn theo đám anh em vào khách sạn, lấy điện thoại ra hỏi tiếp tân: "Cô có gặp mấy cô gái này không?"
Cô gái nhỏ sát mã đặc* đang ngồi sửa sang trang điểm trên bàn lễ tân, liếc Đại Cẩu một cái, mở miệng đã thấy mùi khét lẹt: "Không để ý.
Chúng tôi mở khách sạn, bình thường khách ra ra vào vào rất nhiều.
Sao tôi phải nhìn giúp anh? Anh muốn ở khách sạn thì lấy chứng minh ra, không ở thì tránh ra.
Dẫn nhiều người như vậy để dọa ai hả?"
*Sát mã đặc (杀马特): chỉ những người không muốn hòa nhập với văn hóa chính thống, như xỏ khuyên, xăm mình...
"Này, tôi nói, sao cô ăn nói khét như vậy làm gì! Tôi nói là mạng người đang bị đe dọa có biết không? Hiện giờ chúng tôi đang nghi ngờ ba cô gái này bị lừa đến bán hàng đa cấp.
Cô có thể phối hợp chút được không?"
"Ý gì hả, anh nói khách sạn này của tôi là ổ cướp?" Cô gái nhỏ sát mã đặc đặt chiếc gương trang điểm xuống, xắn tay áo lên bắt đầu la lớn: "Mấy anh em ra đây cho bà, có người tới phá!"
Lời còn chưa dứt, bảy tám tên hán tử lưng hùm vai gấu lập tức chạy ra.
Các anh em võ phụ Cẩu Nhật Tân mang đến cũng xúm, Cẩu Nhật Tân nheo mắt, cản mọi người lại: "Phá hồi nào? Tôi đang tìm người mà! Tôi nói cô nếu không hỗ trợ thì cũng đừng có làm phiền, này thật sự là bị đe dọa tính mạng a.
Nếu cô không theo chân bọn họ thì phải giúp