Edit + beta: Iris
Bây giờ đã là chạng vạng, trời sắp tối.
Đàn Kim Ô chậm rãi bay về phía Tây Sơn, khiến toàn bộ thành phố Yến Kinh một mảng đỏ cam.
Hàng xóm tan tầm chạy xe đạp điện ngang qua con ngõ hẹp nhỏ.
Căn phòng tối thui được bật đèn, ánh sáng vàng nhạt cùng với tiếng quảng cáo trong TV lọt ra ngoài cửa sổ, tiếng nồi muỗng chạm vào nhau kêu leng keng, mùi pháo hoa thơm nức tràn ngập khắp ngõ nhỏ.
Trong sân nhỏ cô nhi viện, bọn nhỏ đang vui đùa.
Dì nấu ăn đứng ở cửa chính hét to kêu mọi người vào ăn cơm.
Mũi của Đào Mộ rất nhạy cảm, ngửi thấy bữa tối hôm nay là khoa tây hầm với cải thảo và cá đao chiên.
Bởi vì bọn nhỏ ở cô nhi viện quá nhiều, kinh phí lại eo hẹp.
Mặc dù viện trưởng Đào luôn tìm cách để cung cấp thêm dinh dưỡng cho bọn nhỏ, nhưng thức ăn hàng ngày vẫn chủ yếu là bắp cải, đậu phụ, củ cải và khoai tây.
Cuối tuần đều có một bữa tiệc lớn - - về cơ bản toàn là gà hầm khoai tây, hoặc xương hầm dưa chua, hoặc là cá hầm đậu phụ.
Nhiều đứa nhỏ và nhân viên cùng nhau ăn, có thể tưởng tượng được mỗi người được chia bao nhiêu thịt.
Hơn nữa hương vị của cơm tập thể...!Khỏi phải nói.
Dù sao Đào Mộ cũng không thích ăn nó.
Từ nhỏ cậu đã tham ăn, có thể vì miếng ăn mà lén chạy khỏi cô nhi viện, đến tiệm cơm nhỏ đối diện, bất ngờ tìm được một lão gia gia đối xử cực kỳ tốt với cậu.
Mà nay, lão gia gia già rồi, có lẽ hồi đó ông chịu nhiều ủy khuất, bản thân không thể nào bù đắp nổi, cần Đào Mộ - một vãn bối đứng ra chống đỡ.
Ngay cả những bữa ăn vào nhiều năm trước, Đào Mộ cũng không thể làm như không biết gì.
"Viện trưởng Đào," sau khi ăn xong, Đào Mộ mới vào văn phòng của viện trưởng Đào: "Bà nói chuyện với con một chút nha.
Lão gia tử nhà chúng ta trước kia đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu trai họ Diêu kia là ai?"
Viện trưởng Đào thở dài một tiếng: "Bà cũng không rõ lắm - -"
"Không thể nào! Hai người đã là lão hàng xóm nhiều năm như vậy mà." Đào Mộ thật sự không tin.
Cậu đi đến phía sau viện trưởng Đào, ân cần mát xa vai cho bà: "Viện trưởng, bà nói với con đi.
Con đặc biệt muốn biết.
Nhưng con lại không thể hỏi thẳng lão gia tử.
Hôm nay con đã thử hỏi một câu, còn chưa nói xong thì ông ấy đã nổi nóng với con.
Con chỉ có thể đến tìm bà."
Viện trưởng Đào thở dài một tiếng: "Chuyện đã qua nhiều năm, cho dù có biết thì có thể thế nào chứ?"
"Lão gia tử dù sao cũng là lão gia tử nhà chúng ta, nếu ông ấy thật sự bị người khác bắt nạt.
Con phải báo thù cho ông ấy nha!" Đào Mộ vẻ mặt nghiêm túc.
"Báo thù?" Viện trưởng Đào vô thức lắc đầu, vẻ mặt thổn thức nói: "Quả nhiên chỉ có trẻ con mới nói lời này.
Người ta nhà lớn nghiệp lớn, con báo thù thế nào - -"
"Quả nhiên viện trưởng Đào biết." Mắt Đào Mộ lóe lên, cậu vòng qua bên người viện trưởng Đào, nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn viện trưởng Đào, vẻ mặt thành khẩn: "Bà nói cho con biết đi.
Như bà nói đó, nếu lão gia tử thật sự bị ủy khuất, còn có kẻ thù là một gia đình nghiệp lớn, con làm vãn bối của lão gia tử, hẳn phải được biết mới đúng."
Viện trưởng Đào trầm mặc không nói.
Bà biết tính tình của Đào Mộ, nếu Đào Mộ biết chân tướng, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho những người đó.
Nhưng viện trưởng Đào lại thật sự lo lắng, lo bản thân nói ra sẽ làm liên lụy đến Đào Mộ.
Dù sao với bối cảnh hiện giờ của đối phương, thật sự không phải người thường có thể trêu chọc.
Nhưng nếu không nói...!Ngần ấy năm nay, cuộc sống của Tống lão nhân thật sự quá khổ cực.
Ông ấy hẳn nên tìm lại công đạo cho bản thân, tìm lại công đạo cho mạng người Tống gia.
Viện trưởng Đào cảm thấy, cho dù hiện tại Đào Mộ không làm được gì, nhưng chờ đến khi cậu thành đại minh tinh, quen được nhiều người lợi hại, ít nhất có thể công bố chuyện này với công chúng, để tất cả mọi người biết Diêu gia năm đó đã làm ra chuyện ác gì.
"Viện trưởng Đào? Viện trưởng Đào?" Đào Mộ khẽ giục: "Con bảo đảm, con chỉ muốn biết năm đó lão gia tử đã xảy ra chuyện gì.
Còn chân tướng thế nào, nếu không nắm chắc thì con sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
Ở trong mắt viện trưởng Đào, Tiểu Mộ của bà năm nay chỉ mới tròn 18 tuổi.
Là độ tuổi còn khờ dại chưa hiểu chuyện, không có khả năng giải quyết công việc, lại còn cố gắng giả bộ thành người lớn.
Nhưng bằng cách nào đó, Đào Mộ lại khiến viện trưởng Đào cảm thấy cậu trưởng thành nội liễm hơn những người bạn cùng lứa, dường như những điều cậu nói đều là thật.
Cậu thật sự sẽ không vì nhất thời tức giận mà hành động thiếu suy nghĩ.
Sau khi rối rắm một lúc lâu, viện trưởng Đào vẫn không biết có nên kể chuyện cũ đó cho Đào Mộ hay không.
Cuối cùng khẽ thở dài: "Con để bà suy nghĩ một chút."
"Đừng nha." Đào Mộ biết tầm quan trọng của việc rèn sắt khi còn nóng.
Với tính cách của viện trưởng Đào, suy xét một cái là không biết đến bao giờ mới xong: "Bà nói cho con đi.
Con bảo đảm, con sẽ không làm xằng làm bậy."
Trong suốt hai kiếp, tính cách của Đào Mộ vẫn luôn chấp nhất.
Khi cậu đã quyết định bất cứ chuyện gì, cho dù có đánh sập tường nam cũng sẽ không quay đầu.
Hơn nữa cậu còn biết rõ và hiểu được các loại thủ đoạn khác nhau thì dùng với những người có nhược điểm khác nhau.
Cuối cùng, viện trưởng Đào bị Đào Mộ làm nũng không chịu nổi nữa, vẫn kể chuyện năm đó ra.
"...!Những người cùng thế hệ với bà đều nhớ rõ chuyện năm đó Tống Ký được mở ở đại lộ Cổ Lâu.
Tống Ký là do Tống gia mở.
Tổ tiên của Tống gia là ngự trù trong cung.
Sau khi triều Thanh diệt vong, tổ tiên Tống gia liền mở một nhà hàng ở đại lộ Cổ Lâu, bắt đầu làm ăn.
Dòng họ Tống gia chỉ có một mạch duy nhất, tới thế hệ của Tống lão nhân, ông ấy là đứa con độc đinh.
Cha của ông ấy là Tống Liêm Sinh, lúc đó nhận hai đồ đệ.
Đại đồ đệ là Diêu Thánh An, nhị đồ đệ là Vương Nhất Phẩm.
Thời đại lúc đó thu đồ đệ không giống như bây giờ, rất chú trọng một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Mọi người đều ở chung với nhau, đồ đệ phải dưỡng lão cho sư phụ.
Đương nhiên, đồ đệ được sư phụ coi trọng cũng có thể tiếp nhận sản nghiệp của sư phụ."
"Khi đó, cha của Tống lão nhân làm chủ bếp ở Tống Ký.
Tống gia có một quyển sách nấu ăn tổ truyền.
Lúc ấy Diêu Thánh An muốn quyển sách đó, nhưng cha của Tống lão nhân cảm thấy tay nghề của Diêu Thánh An không đủ để nấu nó, nên không truyền quyển sách lại cho đại đồ đệ.
Mà muốn truyền cho con trai của mình."
"Có lẽ là Diêu Thánh An không phục, sau lần đó liền rời khỏi Tống Ký, tự lập nghiệp.
Sau đó thì rơi vào giai đoạn đặc thù, Diêu Thánh An tố cáo sư phụ của mình, nên Tống Ký bị niêm phong, quyển sách nấu ăn tổ truyền của Tống gia cũng bị cướp mất.
Ông nội Tống và Tống lão nhân ngày nào cũng bị lôi ra đường cái, bị mọi người chỉ trích.
Ông nội Tống không chịu nổi cơn tức này, nửa đêm thắt cổ tự tử.
Tống lão nhân bị đưa đến cải tạo nông trường.
Lúc đó ông ấy vừa kết hôn được vài năm, con trai vừa mới chào đời, trụ cột trong nhà mất đi, chỉ còn lại một già một trẻ, vợ ông ấy không chịu nổi khổ cực nên tái hôn.
Ném con lại cho bà nội Tống.
Đứa nhỏ này từ nhỏ không có ai quản thúc, lúc mười mấy tuổi thì hàng ngày đều đi chơi với mấy đối tượng lưu manh không đứng đắn trên phố.
Sau đó nó bị đánh đập dã man rồi bị bắn chết, bà nội Tống không chịu nổi cú sốc, trở nên điên điên khùng khùng, mỗi ngày đều chạy loạn trên đường gọi tên cháu trai, gọi tên Tống lão nhân, gọi tên ông nội Tống, ngày nọ trượt chân té vào hồ hoa sen Hậu Hải chết đuối.
Thi thể được hàng xóm láng giềng vớt lên..."
"Đến khi Tống lão nhân trở về từ nông trường, nhà không còn, người cũng mất.
Chính phủ có trả lại căn nhà của tổ tiên Tống gia và vài thứ khác.
Nhưng có ích gì sao? Đã không còn ai nữa rồi."
Viện trưởng Đào thở dài một tiếng, vạn phần thổn thức: "Cái niên đại kia, có quá nhiều điều hối hận như thế này."
Đào Mộ mặt không cảm xúc.
Sau một lúc lâu mới sâu kín hỏi: "Cái người Diêu Thánh An kia, chính là người sáng lập tập đoàn Thánh An đúng không?"
Viện trưởng Đào gật đầu: "Con cũng biết à.
Năm đó Diêu Thánh An làm ra chuyện khi sư diệt tổ, bị hàng xóm láng giềng mắng mỏ.
Hắn không ở nổi Yến Kinh nên chạy đến Hỗ Thành.
Sau đó sáng lập tập đoàn Thánh An, bây giờ người ta nhà lớn nghiệp lớn, nghe đâu còn nổi tiếng là nhà từ thiện nữa."
Đào Mộ rũ mắt: "Hắn còn có đứa cháu tên Diêu Văn Tiêu."
Viện trưởng Đào lắc đầu: "Cái này bà không biết."
Viện trưởng Đào tò mò nhìn Đào Mộ: "Làm sao con lại biết chuyện này?"
Con đương nhiên biết.
Đào Mộ vẻ mặt thờ ơ, lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Thẩm gia và Diêu gia đều ở Hỗ Thành, gia thế địa vị tương đương nhau, tất nhiên cũng có giao tình.
Diêu Văn Tiêu và Thẩm Dục là thanh mai trúc mã, cũng là kẻ ái mộ Thẩm Dục nhất.
Hắn tự tay sáng lập Truyền Thông Tinh Tinh, là chủ lực bôi đen Đào Mộ năm đó.
Đào Mộ không ngờ, kiếp này cậu đã tránh giao tiếp với Diêu Văn Tiêu, lại không biết hai nhà sớm đã tồn tại mối quan hệ sâu xa như vậy.
Kiếp này sống lại, Đào Mộ vốn muốn cố hết sức tránh những người ở Hỗ Thành, thành thật kiên định sống những ngày theo cách riêng của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, nghiệt duyên có hơi lớn, đi một vòng cho đã rồi cũng quay về.
Sự tồn tại của bọn họ trên cõi đời này đã được định sẵn, nhất định phải có một trận ác chiến.
Cho đến khi ngươi chết ta sống, không cách nào tránh né được.
Lúc Đào Mộ tạm biệt viện trưởng Đào, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Phùng Viễn ngồi xổm ở hành lang ngoài văn phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên: "Mộ, Mộ ca, em đưa anh, đi ra ngoài."
Phùng Viễn cầm đèn pin, mắt trông mong nhìn Đào Mộ.
Đào Mộ hơi mỉm cười, vươn tay xoa mái tóc cháy nắng của Phùng Viễn.
Thật ra Phùng Viễn chỉ nhỏ hơn Đào Mộ có vài tháng, nhưng bẩm sinh đã đen gầy, trông không khác gì đứa nhỏ 15 16 tuổi.
Theo cách nói của Đại Mao Tiểu Béo, nhiều năm đút giò gà rán cho hắn đúng là lãng phí.
(Tui tưởng Phùng Viễn có 12 13 tuổi:)))
Nhưng chính đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, nói lắp bắp này lại là người Đào Mộ tin tưởng nhất.
Kiếp này, cũng vậy.
"Tiểu Viễn."
Trong con hẻm tối đen, Phùng Viễn cầm đèn pin đi phía trước soi đường, nghe Đào Mộ gọi, đứa nhỏ liền vội vàng quay đầu lại: "Mộ, Mộ ca?"
"Anh có một việc cần làm.
Cần em giúp đỡ." Đào Mộ nhìn mây đen giăng kín bầu trời, bỗng nhiên nói: "Anh không tin người khác, nhưng cũng không muốn làm phiền Diệu ca và Tiểu Tề ca, em giúp anh nhé."
Phùng Viễn mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh: "Được!"
Nghe Phùng Viễn trả lời một cách dứt khoát, môi Đào Mộ cong lên ôn nhu.
Cậu quay đầu nhìn về phía Phùng Viễn, đôi mắt đen nhánh ở trong bóng tối còn sáng hơn cả ngôi sao: "Tiểu Viễn, lần này anh sẽ không để em xảy ra chuyện."
Phùng Viễn chớp chớp mắt nhìn Mộ ca của hắn, mặc dù hắn không biết Mộ ca đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu khẳng định: "Dạ."
Mang theo cảm giác cay đắng và thù hận, Đào Mộ vội vàng trở về phòng ngủ.
Bỗng dưng bị đống băng vệ sinh bay đầy nhà làm cho mông lung.
"Tình huống gì đây?" Đào Mộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba người bạn cùng phòng khom lưng chu đít nhét băng vệ sinh vào trong giày: "Các cậu làm gì vậy?"
"Ách...!Theo nguồn tin đáng tin cậy, lúc quốc phòng lót băng vệ sinh trong giày sẽ rất thoải mái." Đỗ Khang vẫy vẫy thiên thần nhỏ màu hồng nhạt trên tay: "Cậu cũng tới đây đi."
Đào Mộ đen mặt: "Tớ không cần!"
Nghe Đào Mộ kiên định từ chối như thế.
Đỗ Khang thở dài một tiếng, lắc đầu: "Tớ nói người anh em này, tớ phát hiện cậu bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng a.
Nhưng chuyện hôm nay là hoạt động tập thể của phòng ngủ 301 chúng ta, cậu vẫn nên bỏ gánh nặng thần tượng xuống đi.
Nhân sinh trên đời, phải học được cách ẩn dật."
Ẩn dật cái rắm a! Xin đừng dùng từ ngữ nội hàm cao cấp như vậy trong hoàn cảnh này có được không? Cái chữ ẩn dật cũng biết đau lòng đấy!
Đào Mộ cười ha ha.
Cậu thà không hợp đàn cũng không muốn làm loại chuyện này.
Hơn nữa cậu cảm thấy sự kiên trì của mình không có liên quan gì đến gánh nặng thần tượng hết.
"Cái đứa nhỏ này, sao không nghe lời gì hết vậy!" Đỗ Khang nâng thiên thần nhỏ hồng nhạt, bắt chước dáng vẻ cảm khái của mẹ về đứa con trai bướng bỉnh không hiểu chuyện nhà mình, sau đó quay đầu nhìn Ôn Bảo và Chử Toại An.
Ba vị bạn cùng phòng mắt qua mày lại giao lưu với nhau trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy nhào vào Đào Mộ.
Một người ôm lấy Đào Mộ từ phía sau, hai người khác nâng chân Đào Mộ lên cởi giày ra.
"Thằng nhóc cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả.
Nếu cậu đã liều chết không từ, vậy đừng trách tụi này ép cậu!" Ôn Bảo hát một đoạn độc thoại, cố ý cười âm hiểm, di chuyển ngón tay nắm lấy giày trượt của Đào Mộ.
"Này, các cậu đừng làm quá!" Đào Mộ dở khóc dở cười giãy