Edit + beta: Iris
Cốp!
Đỗ Khang đập đầu thật mạnh lên bàn, lộ ra cái ót đầy đặn trước mặt mọi người, tuyệt vọng gào: "Tớ không muốn sống nữa!"
Ba người Đào Mộ cố nén cười, kiên nhẫn an ủi bạn học Đỗ Khang debut ở C "Vệ": "Chuyện đã qua rồi.
Cậu đừng nghĩ lại nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Thật ra loại chuyện này cũng không có gì, trong trường chúng ta có rất nhiều người đều làm như vậy, tớ không tin chỉ có một mình cậu."
"Đúng vậy.
Nếu không thì bạn học của tớ sẽ không giới thiệu cách này với tớ."
"Chờ chút!" Đỗ Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía mọi người.
Động tác của hắn quá mạnh khiến hắn suýt nữa trẹo cổ, trên trán vẫn còn vết đỏ rất rõ ràng.
Tuy nhiên lúc này, Đỗ Khang không quan tâm đến điều đó.
Hắn cảm thấy mình đã bị nhân dân phản bội.
Bây giờ không chỉ riêng thể diện và thân thể bị tổn hại, mà ngay cả tâm hồn non nớt cũng bị thương: "Cái gì mà nói chỉ có mình tớ? Không phải đã nói 301 cùng tiến cùng lùi, mọi người đều như nhau sao? Các cậu cũng lót cái kia vào đi nha?" (Câu cuối bé nó bị rối loạn ngôn ngữ:))) dịch không hiểu nhưng đại ý là vậy)
Đỗ Khang đã bị sốc đến mức nói cũng nói không rõ ràng.
Đón lấy ánh mắt thương tâm muốn chết của người nào đó, Đào Mộ một tay phủi sạch quan hệ: "Tớ đã nói tớ chắc chắn không làm.
Các cậu ép tớ cũng vô dụng.
Dù sao thì tớ cũng bị gánh nặng thần tượng nghiêm trọng lắm!"
Cũng đúng, dù sao cũng là người vừa mới sáng sớm đã xài một đống mỹ phẩm dưỡng da để rửa mặt mà.
Đỗ Khang đã chuẩn bị tâm lý nên miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Đào Mộ.
Sau đó hắn chuyển tầm mắt qua người Ôn Bảo cao 1m75.
"Cái đó," Ôn Bảo sờ sờ mũi, ngại ngùng nói: "Giày của tớ hơi chật.
Miếng độn giày còn nhét không vào nữa là.
Cho nên — —"
"Đừng có nhắc tới size giày với tớ!" Chàng trai Đông Bắc 1m9 tức khắc dựng lông: "Nếu không phải tại size giày có vấn đề, tớ sao có thể mất mặt như vậy?"
Đỗ Khang nói, hung dữ nhìn về phía người bạn miền nam duy nhất trong phòng, đồng thời cũng là đầu sỏ tạo thành tai nạn lần này (xét về diện tích bóng ma tâm lý của bạn học Đỗ Khang, đây không đơn giản là một sự cố): "Cậu thì sao? Chuyện này là cậu đề nghị mà? Sao cậu cũng không thực hiện?"
Chử Toại An đỏ mặt, hắn thật sự áy náy, cảm thấy có lỗi với Đỗ Khang: "......!Mất, mất mặt."
Đỗ Khang: Ha ha!
Chử Toại An càng thêm chột dạ nuốt nước bọt, hầu kết nhúc nhích lên xuống: "Tớ đã suy nghĩ lại cẩn thận, kỹ càng.
Tớ thấy Mộ nói đúng.
Dù sao chúng ta cũng là sinh viên khoa diễn xuất, khác với các bạn học ở khoa khoa học và công nghệ.
Lỡ như bị phát hiện..." Rất mất mặt a!
Và sự thật đã chứng minh, làm việc thận trọng là đúng đắn.
Một tia sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trán Đỗ Khang, bóng ma tâm lý xung quanh hắn phình ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy: "Vậy là ba người các cậu lén lút phản bội hoạt động tập thể.
Chỉ còn một mình tớ đúng không?"
"Thành thật xin lỗi nha!" Chử Toại An chắp tay trước mặt, cúi đầu nhận tội: "Tớ cũng không ngờ tới..."
Đỗ Khang chỉ cảm thấy trong lòng bi thương phẫn nộ tột độ, một ngụm lão huyết nghẹn ở cổ họng, môi run rẩy hồi lâu, giống như mắc phải hội chứng Parkinson, không thốt ra được câu nào.
"Các cậu có còn là người không!" Cuối cùng, bạn học Đỗ Khang hét lên vô cùng thống khổ, ánh mắt đảo qua cái thau nhỏ mà Đào Mộ đang khuấy, bi phẫn chất vấn: "Tớ đã thảm thành như vậy rồi, cậu lại làm gì vậy hả?"
"Tớ làm mặt nạ."
"Cậu đang khuấy một lọ sữa chua cũ, một túi bột mì và một tuýp kem đánh răng màu trắng, đây cũng là mặt nạ?" Đỗ Khang lập tức khiếp sợ, quên luôn cảnh ngộ bi thảm của mình — — nói một cách khác, nếu không phải Đào Mộ khuấy chung với nửa tuýp kem đánh răng, Đỗ Khang nhất định sẽ tưởng Đào Mộ đang làm đồ ăn.
"Đó là phấn trân châu!" Đào Mộ sửa lại cho đúng: "Phơi nắng cả ngày, mặt rất khó chịu."
Đỗ Khang nghi hoặc: "Không phải cậu có mặt nạ sao?"
"Không giống nhau." Đào Mộ lắc đầu, dùng cách nói của người từng trải để giải thích: "Mấy loại mặt nạ thành phẩm, dù quảng cáo rùm beng là thuần thực vật, nhưng thật ra bên trong đều chứa hóa chất, dùng nhiều không tốt, đặc biệt là ở độ tuổi chúng ta."
Tự mình làm thì khác, hầu hết những thứ được sử dụng đều có thể ăn được, tính chất nhẹ hơn.
Thực ra Đào Mộ rất ít khi tự làm khó mình như vậy.
Này cũng là vì nửa năm nay cậu đều phải thức trắng đêm.
Hơn nữa mùa thu khí trời khô hanh, gió cát lớn, cậu thật sự không chịu đựng nổi.
Thà phiền phức chút còn hơn đi tong luôn cái mặt.
Điều này liên quan đến tôn nghiêm và điểm mấu chốt của phái thần tượng.
Đào Mộ làm xong cho mình, còn không quên phúc lợi cho mọi người.
Ba người kia cảm thấy mặt nạ lần này nhão nhão dính dính như mực nên không muốn đắp.
Kết quả lại bị Đào Mộ nói một câu thuyết phục: "Cái này mát lạnh, còn thoải mái hơn mặt nạ hồi sáng."
Có thật không?
Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ngồi xếp hàng trước mặt Đào Mộ, ngửa mặt để Đào Mộ muốn làm gì thì làm.
Đào Mộ đắp lên mặt ba người dựa theo trình tự ba người ngồi xuống, đầu tiên là Ôn Bảo, rồi đến Chử Toại An và Đỗ Khang.
Vừa đắp được lên mặt Ôn Bảo và Chử Toại An thì có người gõ cửa.
Dường như người ngoài cửa nắm tay thành nắm đấm rồi đập cửa hai tiếng, đập rất mạnh, đến cánh cửa cũng rung lên.
"?" Đào Mộ nghi hoặc nhìn đồng hồ trên kệ sách.
9 giờ tối rồi, ai vậy nhỉ?
"Tới đây." Đào Mộ đắp mặt nạ, một mặt trắng bóc đi ra mở cửa.
Ngay khi cửa phòng ngủ mở ra, người đứng bên ngoài không kịp chuẩn bị, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt trắng bệch của Đào Mộ, sợ tới mức hét lên.
"...!Làm tớ sợ muốn chết!" Mấy nam sinh ở ký túc xá đối diện sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Các cậu đang làm gì vậy?"
"Đắp mặt nạ." Đào Mộ nghiêng người tránh ra: "Vào không?"
"Vào!" Mấy người gật đầu, nối đuôi nhau vào phòng.
Đồng thời giải thích: "Tụi này chỉ muốn đến xem thôi.
Tớ thấy người của phòng ngủ các cậu rất hài hước.
Đặc biệt là Đỗ Khang."
Dù sao cũng là tân sinh đầu tiên debut ở C "Vệ" Kinh Ảnh năm 2008 mà.
Con trai mà, luôn thấy chỗ nào náo nhiệt là muốn ghé vào chơi.
Nên bốn người trong phòng ngủ liền bàn với nhau, trực tiếp qua đây.
Lại không ngờ rằng thứ thấy được đầu tiên lại là một màn hú hồn như vậy.
Xem ra ký túc xá 301 này không hổ là ký túc xá Kinh Ảnh 2008 đầu tiên có tân sinh viên debut C vị, đều là nhân tài.
"Cái đó, Đỗ Khang ơi.
Tụi này đến thăm cậu nè." Cậu trai đi đầu mày rậm mắt to, khí chất nghiêm nghị, thấy vết đỏ trên trán Đỗ Khang thì cười trêu: "Ui, Đỗ Khang, tớ thấy trán cậu có ấn đường đỏ nha.
Đây chính là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ cậu đã nổi tiếng rồi."
"Cậu cút ra!" Đỗ Khang tức đến xanh mặt.
Chính là thằng nhóc này lúc quân huấn đứng bên cạnh hắn, bỏ đá xuống giếng đọc ra tên của hắn!
"Đừng vậy mà! Cậu xem, cậu tên Đỗ Khang, tớ tên Đỗ Minh.
500 năm trước hai ta là người một nhà đó." Đỗ Minh cười hì hì lôi kéo làm quen: "Mọi người đều là bạn học cùng dòng họ, chút chuyện nhỏ này cậu bỏ qua cho tớ đi, nhé? Hơn nữa sáng hôm nay, nếu không nhờ tớ lên tiếng thì cậu cũng không trở thành nhân vật phong vân trong giới tân sinh viên Kinh Ảnh 2008 đâu!"
"Tớ thà không trở thành nhân vật phong vân! Tớ thà không được nổi bật! Cậu thích thì cứ cầm lấy đi!" Đỗ Khang hừ một tiếng, ước gì có thể chọc cằm lên trần nhà, "Tiểu Đào Tử, nhanh đắp mặt nạ cho trẫm."
Đào Mộ cười hì hì đáp "dạ", ôm thau nhỏ đi đến trước mặt Đỗ Khang, đắp nửa thau mặt nạ cuối cùng lên mặt Đỗ Khang.
Bạn cùng phòng của Đỗ Minh ngồi bên cạnh nhìn, khẽ nói: "Dự án này rất lớn nha!" Số lượng một người đắp bằng cả ba người cộng lại.
Một người khác không cam lòng yếu thế, bỏ đá xuống giếng: "Xem ra Đỗ Khang cậu không những size giày lớn mà mặt cũng rất lớn." Nói xong còn tự cho là mình là một câu hai ý, cảm thấy mình hài hước mà cười to.
Đỗ Khang: "!!!"
Đào Mộ nhanh nhẹn đè lại chàng trai Đông Bắc đang tức đến nỗi tóc dựng đứng, không vui nói: "Rốt cuộc các cậu tới đây làm gì? Làm tổn thương người khác hả?"
Dù sao Đào Mộ cũng là trọng sinh về, tuổi tâm lý lớn hơn đám nhóc này tới mười tuổi.
Hơn nữa kiếp trước cậu không những là siêu sao, mà còn là bá tổng.
Dưới khí thế được tích lũy nhiều năm, cho dù bây giờ đang đắp mặt nạ trắng bệch trông rất buồn cười, nhưng vẫn lộ ra uy thế mạnh mẽ, làm mọi người sững sờ.
Nam sinh vừa rồi còn cảm thấy mình rất hài hước mấp máy môi, căng da đầu giải thích: "Tớ không phải có ý kia...!Tớ chỉ nói chơi thôi..." Sao lại tức giận vậy!
Những người khác cũng có chút nghi hoặc, bó tay bó chân nhìn Đào Mộ.
Nam sinh duy nhất nãy giờ vẫn chưa mở miệng, đảo tròng mắt, suy nghĩ cẩn thận rồi cười hì hì nói: "Ấy, không phải tớ nói tốt cho bản thân, nhưng tụi tớ thật sự đến đây an ủi Đỗ Khang.
Mấy người các cậu không nói lời an ủi người ta, còn liên tục rắc muối lên miệng vết thương của người ta, cái này không hợp đạo lý đi?"
Mấy người vừa nãy nói lời không hay cũng kịp phản ứng lại, cười hì hì nhận lỗi với Đỗ Khang: "Người anh em, tớ thật sự không phải có ý đó.
Cậu đừng hiểu lầm, chúng tớ không phải đến đây để chế giễu.
Chỉ là cảm thấy phòng ngủ của các cậu rất hài hước, rảnh rỗi nên mới đến thăm.
Nhân tiện cũng xin lỗi cậu.
Ngài đại nhân đại lượng, một đá thành danh, đừng chấp nhặt với tụi tớ nha?"
Miệng thì nói vậy nhưng mắt lại hung hăng liếc Đào Mộ.
Trong lòng liên tục phun tào: Tiểu bạch kiểm này thoạt nhìn dễ nói chuyện, sao nghiêm túc lên thì trở nên đáng sợ như vậy? Hơn nữa cũng không phải nói cậu ta, sao chính chủ còn chưa phản ứng mà cậu ta đã nóng nảy?
Đỗ Khang cũng hiểu.
Cảm thấy tim mình như được ngâm nước ấm, vô cùng thoải mái, vô cùng cảm động.
Chàng trai cao 1m9 vậy mà lại làm nũng kéo kéo tay áo Đào Mộ: "Tớ không sao.
Cậu đừng tức giận."
Sắc mặt Đào Mộ hơi nhu hòa.
Kiếp trước cậu đã quen bênh vực cho bạn của cậu, ghét nhất là có người bắt nạt người bên cạnh cậu.
Mấy người này vừa vào cửa đã nói chuyện không chừng mực, cầm dao nhỏ công kích cá nhân mà tưởng mình hài hước.
Cậu tức giận, hắn còn làm vẻ mặt vô tội nói một câu "Nói giỡn mà, cậu nghiêm túc như vậy làm gì".
Lấy ví dụ là chuyện hôm nay: chuyện hồi sáng mọi người cũng ồn ào bàn tán, lúc bọn họ vừa vào cửa, có thể nói là trêu chọc không mang ác ý.
Nhưng nói được đôi ba câu, đám người này liền liên tục lấy chuyện của Đỗ Khang để luyện miệng, cuối cùng còn không biết chừng mực mà công kích vẻ ngoài và tính cách của Đỗ Khang, cái này thì quá đáng lắm rồi.
Nếu bọn họ tưởng mình đang nói tướng thanh*, vậy người khác cũng không có nghĩa vụ phải phụ họa cho bọn họ.
*tướng thanh: tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).
Thấy đám người này đã xin lỗi Đỗ Khang, Đỗ Khang cũng không có ý truy cứu, Đào Mộ cũng bỏ qua chuyện này.
Cậu xách trái cây ở trên bàn vừa mới mua ở siêu thị dưới lầu đem đi rửa sạch, để mọi người tùy ý ngồi xuống: "Ăn trái cây đi, thích gì thì tự lấy, không cần khách sáo."
Cậu lại lấy ra vài gói trái cây sấy khô trong ngăn tủ — — ngày hôm qua Đại Huy đón bọn họ đi dạo thành phố Yến Kinh, dựa theo Diêu ca dặn dò, đặc biệt mang theo một gói lớn trái cây sấy khô mà Đào Mộ thích ăn đến.
Đào Mộ không có chỗ cất, trở về phòng ngủ liền chia ra cho ba người bạn cùng phòng, phần còn lại thì cất vào ngăn tủ, ai muốn ăn thì lấy.
Đám người Đỗ Minh còn chưa khôi phục lại từ trong khí thế của Đào Mộ, ai cũng vâng vâng dạ dạ, rất câu nệ.
Đào Mộ thấy thế thì cười nói: "Các cậu trò chuyện trước đi, tớ đi rửa mặt."
Mọi người đều là bé trai 18 19 tuổi, vừa từ cấp ba lên đại học, chưa tiếp xúc với các loại thế lực trong giới giải trí, chưa kịp chuyển từ chế độ ngốc bạch sang chế độ sâu sắc.
Đợi Đào Mộ rửa mặt xong đi ra, một đám con trai tán gẫu đến say sưa.
Đỗ Minh tay trái cầm quả táo, tay phải cầm một túi hương phỉ tử*, trong ngực còn ôm một túi hồ đào pecan, thấy Đào Mộ thì hưng phấn nói: "Vãi, làm bạn cùng phòng với cậu thật hạnh phúc, có nhiều đồ ăn ngon muốn ăn lúc nào cũng được như vậy."
Không giống phòng ngủ của bọn họ, ai mua được đồ ăn đều hận không thể nhanh chóng bỏ vào ngăn tủ khóa lại, không cho ai nhìn.
"Hơn nữa tớ thấy cậu toàn mặc đồ hàng hiệu, nhà cậu chắc rất giàu phải không?"
Đào Mộ cười nhẹ: "Nhà tớ không có tiền, nhưng rất được trưởng bối cưng chiều, bình thường tớ cũng đi làm thêm."
"Việc gì mà kiếm được nhiều tiền vậy, giới thiệu cho tớ với?"
"Hộp đêm!"
Bốn người ở phòng ngủ đối diện đột nhiên yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, suýt nữa bị sặc quả khô, hiển nhiên đều hiểu lầm.
Đào Mộ bình tĩnh dọa mọi người một trận, sau đó bình thản nói: "Làm võ thế cho người ta, làm người mẫu, chụp ảnh cưới trong studio phục vụ ảnh cưới, làm rất nhiều loại công việc bán thời gian, các cậu xem xem mình làm được việc nào."
"Vậy cậu ở trong hộp đêm là..." Có người thận trọng hỏi.
"Làm bồi bàn bán rượu a.
Các cậu không biết rượu ở mấy chỗ ăn chơi giá cực kỳ cao sao?"
"Ồ!" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ đã nói mà, trông Đào Mộ không giống loại người như vậy.
Đương nhiên cũng có người đảo tròng mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.
Đến khi bốn người ở phòng ngủ đối diện ăn uống trái cây no nê, cảm thấy mỹ mãn thì đã sắp 10 giờ.
Mấy người Đỗ Minh ôm cái bụng tròn vo đứng dậy rời đi, trước khi đi còn cầm vài túi quả khô về ăn.
Bốn người 301 vừa dọn dẹp rác, vừa hỏi Đào Mộ: "Mộ, sao cậu lại cố ý làm bọn họ hiểu lầm vậy?"
Đào Mộ nhướng mày, vẻ