Bữa ăn kéo dài đến hơn chín giờ tối, ai cũng ngà ngà say.
Đặc biệt là Tống Đạo Trăn — — Đào Mộ quen biết lão gia tử đã nhiều năm, nhưng chưa từng thấy lão gia tử uống quá hai lít.
Hôm nay lại uống say như chết.
Khi được mọi người đỡ nằm xuống phòng chính, ông vẫn còn lẩm bẩm gì đó.
Đào Mộ sửng sốt nghe lão gia tử kêu "Tiểu Văn Nhi".
Viện trưởng Đào cởi quần áo giày cho Tống lão gia tử, đỡ lão gia tử nằm xuống, lại pha nước ấm lau mặt lau tay cho ông.
Thu dọn xong hết mới ôm đống đồ dơ của Tống lão nhân ra, dắt Đào Mộ rời khỏi nhà chính.
Ánh trăng trong như nước, gió hiu hiu lạnh.
Ánh trăng từ cây hòe già chiếu xuống, như một tấm lụa mỏng, bao phủ tứ hợp viện yên tĩnh.
Những người say tự tìm phòng riêng để ngủ.
Viện trưởng Đào bỏ quần áo của Tống lão gia tử vào thau tráng men, mở vòi nước đổ đầy thau.
Vừa giặt vừa nói: "Tiểu Văn Nhi mà ông Tống nói đến chính là đứa con trai mất sớm của ông ấy, tên là Tống Uẩn Văn.
Bình thường ông ấy không bao giờ nhắc đến chuyện trước kia, hôm nay uống say nên tức cảnh sinh tình."
Đào Mộ trong lòng mềm nhũn, không khỏi hỏi: "Đã qua nhiều năm rồi, chẳng lẽ lão gia tử không nghĩ tới chuyện xây một tổ ấm mới sao?"
Viện trưởng Đào trầm mặc trong chốc lát, động tác tay cũng dừng lại, qua một lúc lâu sau mới lơ đãng nói: "Không có, chắc là trước đây bị tổn thương quá sâu, ông ấy cũng cứ nói mãi rằng thầy bói nói ông ấy là Thiên Sát Cô Tinh, khắc vợ khắc con, nói là nếu ông ấy cưới vợ sinh con chính là hại người hại mình, nên cả đời già rồi vẫn cô đơn."
"Thầy bói đó nói thật sao?" Đào Mộ sống lại một đời, thứ không tin nhất chính là số mệnh.
Nghe vậy thì không cho là đúng: "Cuộc sống là của bản thân, con không tin số mệnh.
Sau này con là cháu của lão gia tử, con sẽ ở cùng ông cả đời, dưỡng lão cho ông."
Đào Mộ hơi dừng lại một chút, rồi nói với viện trưởng Đào: "Viện trưởng, trong lòng con bà chính là nãi nãi của con.
Sau này con cũng sẽ dưỡng lão cho bà."
Những lời này là từ tận đáy Đào Mộ, nhưng bất ngờ là viện trưởng Đào nghe xong lại đột nhiên nổi giận, liếc cậu một cái, nhỏ giọng trách cứ: "Nói bậy bạ gì đó!"
Đào Mộ sửng sốt, nhìn viện trưởng Đào bưng thau tráng men đi đến giàn nho phơi quần áo.
Ánh trăng như filter chiếu lên nửa bên mặt của bà, đường nét trên gương mặt viện trưởng Đào thấp thoáng dưới ánh trăng, thế mà có chút vui buồn đan xen.
Đào Mộ ngây ngốc vò đầu bứt tóc, bộ não trước giờ luôn nhanh nhạy, giờ bị cồn làm cho trì độn, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao viện trưởng Đào lại tức giận với cậu.
Đào Mộ không hiểu chuyện gì đi đến căn phòng phía tây — — tứ hợp viện Tống gia là ngôi nhà ba cửa kiểu cũ.
Gian nhà đối diện đầu tiên được Tống Đạo Trăn sửa lại thành tiệm cơm Tống Ký.
Đi vào trong là nhà chính, ông Tống ở trong phòng chính một mình, phòng phụ hai nên đều khóa bằng ổ khóa đồng lớn, bình thường không ai được phép vào đây.
Lại đi vào trong thêm chút nữa là nơi hai người học việc của tiệm cơm từng ở, sau khi hai người đó kết hôn thì đều dọn ra ngoài.
Ông Tống dùng căn phòng đó làm kho chứa đồ.
Trong tứ hợp viện trống rỗng, Đào Mộ có căn phòng cho riêng mình, chính là căn phòng phía tây.
Bên trong đã được tu sửa theo sở thích của Đào Mộ, điều hòa TV máy tính đều đủ cả, ngay cả độ dày của giường cũng theo sở thích của Đào Mộ, bộ chăn đều được đem ra phơi nắng mỗi ngày, vẫn còn hương thơm của nắng.
Đào Mộ vừa nằm lên liền thấy buồn ngủ, không lâu sau đã ngủ mất.
Sau đó cậu mơ mơ màng màng, mơ thấy chuyện khi mình còn nhỏ — —
Năm Đào Mộ mới 5 tuổi đã xông vào bếp sau ở Tống Ký, ôm chân ông Tống, ngửa đầu kêu gia gia.
Vẻ ngoài dễ thương, miệng ngọt ngào, người nhỏ xíu, giọng đầy mùi sữa năn nỉ ông Tống để cậu làm việc vặt trong Tống Ký, đổi bằng một bữa cơm.
Cậu nói cơm tập thể ở cô nhi viện không ngon gì hết, cơm ở Tống Ký cách một con phố cũng ngửi thấy mùi thơm: "Gia gia ơi, gia gia nấu cơm thơm như vậy, chắc chắn tay nghề rất giỏi.
Con muốn học tay nghề của ông, con làm công cho ông nha, con không cần tiền đâu, ông cho con một miếng cơm là được."
Đứa bé 5 tuổi thì có thể làm gì chứ? Ông Tống tính tình cô độc, bình thường rất mất kiên nhẫn với đám nhóc hay la hét trong ngõ.
Nhưng Đào Mộ như quả bóng nhỏ, mềm mại trắng nõn, lúc ôm đùi ông Tống, nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ cao hơn của người trưởng thành một chút, ông cúi đầu nhìn Đào Mộ, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đen lúng liếng của Đào Mộ toàn là ông.
Ông Tống lập tức mềm lòng, ông nhớ đến con trai của mình.
Trước khi ông được thả ra, vợ của ông không chịu được khổ cực nên bỏ lại con trai ông mà đi tái giá.
Con ông từ nhỏ đã lang thang trên phố, bữa đói bữa no, giống như Đào Mộ vậy.
Nếu khi đó có người bằng lòng vươn tay quản con của ông, có lẽ con của ông đã chẳng học mấy thói xấu kia, cũng sẽ không bị bắn trong cuộc đàn áp.
Đào Mộ cứ vậy được giữ lại ở Tống Ký.
Tuổi cậu còn quá nhỏ, không làm được việc nặng, chỉ ở sau bếp hỗ trợ rửa chén rửa rau.
Những lúc rảnh rỗi, ông Tống sẽ dạy Đào Mộ nấu ăn, cầm tay chỉ dạy, từ gọt khoai tây đến bào sợi khoai tây, khắc hoa nêm nếm.
Đào Mộ học ở chỗ ông Tống khoảng bảy tám năm.
Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, trên tay cũng mài ra tầng tầng vết chai, trên đầu ngón tay còn lưu lại sẹo, nhưng trước giờ chưa từng than khổ than mệt.
*Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: là câu tục ngữ miêu tả những người chăm chỉ tập luyện trong thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong năm.
Nhiều người thích thể thao coi đó là chuẩn mực, nhưng họ cần chú ý giữ ấm vào mùa đông và chống say nắng vào mùa hè.
Vì vậy ông Tống coi Đào Mộ là đệ tử quan môn.
Ở thời đại mà ông Tống vẫn còn học việc trong bếp, rất chú trọng câu một ngày làm thầy cả đời làm cha.
Sư phụ nhận đồ đệ, không phải chỉ dạy tay nghề cho đồ đệ, mà còn phải chăm lo cho tiền đồ của đồ đệ, thậm chí phải quan tâm cả chuyện hôn nhân đại sự, không kém gì người làm cha.
Ông Tống sửa lại căn phòng phía tây — vốn là thư phòng cho Đào Mộ ở.
Để tiện cho mỗi tối Đào Mộ luyện kiến thức cơ bản của kỹ thuật xắt rau, có thể trực tiếp ngủ ở đó, không cần đi qua đi lại giữa nơi này và cô nhi viện.
Từ năm 6 tuổi, Đào Mộ đã ở lại tứ hợp viện, mãi cho đến năm cấp 2 12 tuổi, có người bắt đầu chê cười trên người Đào Mộ luôn dính mùi hành gừng tỏi khói dầu, rất quê mùa.
Đào Mộ bị nhiều người cười nhạo nên không muốn làm ở Tống Ký nữa.
Ồn ào đòi đi làm công ở một nhà hàng Tây, bởi vì mặc áo sơ mi nhìn hợp thời trang hơn áo dài giày vải.
Sau đó Đào Mộ dần dần làm việc lặt vặt với đủ loại "phong cách phương Tây".
Bề ngoài cậu đẹp, nói chuyện ngọt ngào, đi đến đâu cũng chèo kéo khách, nên dù tuổi còn nhỏ, mọi người đều thích gọi cậu phục vụ.
Đào Mộ ban ngày đi học, tối đi làm công, thường tìm nơi có ký túc xá dành cho nhân viên.
Sau khi làm việc xong, đều ở lại ký túc xá nhân viên.
Tính cách cậu đặc biệt quật cường, nếu đã không còn làm công ở Tống Ký thì sẽ không ở ké tứ hợp viện của Tống gia.
Nhưng mỗi cuối tuần cậu vẫn sẽ đến Tống Ký, mang theo đủ loại cơm Tây trong nhà hàng và bánh ngọt Tây Âu ngon miệng đến thăm ông Tống.
Mỗi lần ông Tống nhìn thấy cậu đều sẽ mắng cậu, ghét bỏ cậu làm việc không đàng hoàng, không hiểu chuyện.
Dần dần, Đào Mộ không thích đến Tống Ký nữa.
Những món cậu mua đều đưa cho viện trưởng Đào, để bà giao qua Tống Ký giúp cậu.
Đến khi nghỉ hè năm cấp 3, trời xui đất khiến thế nào mà Đào Mộ đến Dạ Sắc làm công.
Ký túc xá nhân viên ở Dạ Sắc là một chung cư cao cấp mà Lưu Diệu đầu tư mua theo gói, lười ra ngoài thuê nên cho nhân viên ở luôn.
Trang trí sang trọng và vị trí tốt, phòng khách còn có một cửa sổ sát đất rất lớn, đứng trước cửa sổ đó có thể nhìn thấy hơn phân nửa Yến Kinh.
Đó là căn phòng tốt nhất mà Đào Mộ từng ở.
Hơn nữa người trong hộp đêm đặc biệt thời thượng, kể cả ca sĩ thường trú hay Ngưu Lang MB, ai ai cũng giàu có, toàn mặc hàng hiệu.
Những người này cũng đối với Đào Mộ rất tốt.
Biết Đào Mộ là cô nhi liền đưa quần áo hàng hiệu lỗi thời không mặc nữa cho Đào Mộ, dạy Đào Mộ ca hát, dạy Đào Mộ pha chế rượu, dạy Đào Mộ trang điểm, thậm chí còn dạy Đào Mộ cách câu phú bà.
Nhưng sau khi bị ông