Đào Mộ lập tức cho rằng Lệ Khiếu Hằng nhất định đang lo lắng trạng thái tinh thần của cậu bị ảnh hưởng bởi bạo lực mạng lần trước và không thể tập trung vào việc xử lý phân tích dữ liệu chuyên sâu hơn trên thị trường dầu thô quốc tế đợt tiếp theo.
Thế nên anh mới bay về để đích thân xác nhận trạng thái làm việc của cậu.
Đào Mộ rất thông cảm.
Những thứ như phân tích dữ liệu lớn đòi hỏi phải trước điều tra và sau nghiên cứu cực kỳ chi tiết, sai một ly đi nghìn dặm.
Cho đến nay, Tư Bản Khiếu Hằng đã đầu tư hàng chục tỷ vào thị trường dầu thô quốc tế, nếu cậu là Lệ Khiếu Hằng, cậu sẽ không dám để nhà phân tích trưởng của mình tiếp tục bị phân tâm bởi các tác động bên ngoài, cậu phải tận mắt xác nhận mới được.
Tuy cậu cảm thấy rằng mình sẽ không bị bạo lực mạng ảnh hưởng (so với những thủ đoạn bôi đen ở kiếp trước, loại trình độ bôi đen này như trò trẻ con, Đào Mộ căn bản không để ý), nhưng Đào Mộ hoàn toàn hiểu được ý của Lệ Khiếu Hằng, hơn nữa cũng hoàn toàn tôn trọng quyết định của đối tác.
"Lát nữa chúng ta có thể tìm chỗ yên tĩnh trò chuyện với nhau, tôi có thể bảo đảm, cảm xúc và tư duy hiện giờ của tôi không có bị tác động bên ngoài quấy nhiễu, sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác." Đào Mộ giải thích ngắn gọn một câu, lực chú ý đặt hết vào việc đàm phán.
Có Lệ Khiếu Hằng và đoàn đội đàm phán đứng đầu quốc tế do Tư Bản Khiếu Hằng thuê đến áp trận.
Cuộc hòa giải ngoài tòa án sau đó, luật sư Chu tiến hành vô cùng thuận lợi.
Diêu Thánh An cố kỵ năng lực thao túng thị trường của Lệ Khiếu Hằng nên hầu như không còn ép giá trên bàn đàm phán nữa.
Chưa đến một tiếng đã đạt thành hiệp nghị chung là bồi thường 150 triệu.
Để tránh đêm dài lắm mộng, đại luật sư Chu kiến nghị Dục Tiêu Truyền Thông bồi thường ngay tại chỗ, vậy mà lão già Diêu Thánh An lại thật sự đồng ý.
Nói đến thì vốn lưu động của tập đoàn phục vụ ăn uống đúng là trâu bò.
150 triệu, nói lấy ra là lấy ra ngay.
Cậu đoán đây là do tập đoàn Thánh An ở Hỗ Thành, được hưởng nhiều ánh sáng cốt truyện Mary Sue.
Đổi lại là tập đoàn phục vụ ăn uống khác, khoản bồi thường 150 triệu này nếu không đi vay ngân hàng là sẽ không lấy ra được.
Quả nhiên là thành phố kỳ diệu, ngay cả doanh nghiệp cũng kỳ diệu như vậy.
- - Lúc này đừng nói đến đại luật sư Chu đang mài đao soàn soạt, ngay cả Đào Mộ cũng cảm thấy đặc trưng ngoài ý muốn.
Vốn dĩ ban đầu chỉ định lấy 80 triệu, cuối cùng lại nhận được khoản bồi thường gấp đôi.
Đào Mộ vẻ mặt kỳ quái nhìn Lệ Khiếu Hằng một cái, không hổ là đại lão tài chính trong tương lai, có tiền là có tự tin.
Người vui vẻ nhất tất nhiên là đại luật sư Chu tàn nhẫn độc ác rồi.
Dựa theo thỏa thuận, hắn có thể nhận được 10% hoa hồng trong vụ án này, cũng chính là 15 triệu.
Hơn nữa trước đó Lưu Diệu đã đưa hắn 1 triệu, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hắn thế nhưng kiếm được 16 triệu trên người Lưu Diệu và Đào Mộ.
Đi giựt tiền cũng chưa kiếm nhanh đến vậy.
"Không biết web Phi Tấn có cần luật sư cố vấn chuyên nghiệp hay không?" Trước khi đi, đại luật sư Chu tây trang giày da vừa bắt tay tạm biệt với Đào Mộ, vừa thần thái sáng láng nói: "Nếu Đào tổng có nhu cầu về phương diện này, cậu có thể suy xét đến tôi.
Tôi cảm thấy hai chúng ta hợp tác rất vui vẻ."
Đương nhiên, lần hòa giải ngoài tòa án này có thể lấy được khoản bồi thường kếch xù 150 triệu cũng là nhờ Lệ Khiếu Hằng xuất hiện bất ngờ, cùng với thái độ cứng rắn.
Nếu không có Lệ Khiếu Hằng, Diêu Thánh An tuyệt đối sẽ không nhả tiền ra dễ như vậy.
Đại luật sư Chu rất cảm kích Lệ Khiếu Hằng bênh vực lẽ phải, hắn gật đầu chào đại lão tiên sinh, ôm ví tiền phồng to rời đi.
- - Cái này gọi là đại ân không lời cảm ơn nào nói hết được.
Ân tình của Đào Mộ thì cứ để Đào Mộ trả đi, hắn chẳng qua chỉ là một luật sư đại diện nhỏ bé đáng thương bất lực mà thôi, kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Nếu bây giờ không đi, lỡ như Lệ Khiếu Hằng lại nhắc Đào Mộ muốn chia đều 150 triệu này, hắn thân là luật sư đại diện của Đào Mộ, mấy triệu đã rơi vào túi hắn có phải cũng nên giao ra hay không?
Vì vậy vẫn nên cút nhanh một chút thì hơn, bảo vệ ví tiền an toàn.
Lưu Diệu tất nhiên cũng biết Lệ Khiếu Hằng xuất lực rất nhiều trong vụ hòa giải ngoài tòa án lần này.
Bất kể nhóc con nhà mình có phân chia tiền với Tư Bản Khiếu Hằng thế nào, nhưng nên mời khách thì vẫn phải mời.
Đào Mộ giới thiệu với Lệ Khiếu Hằng: "Đây là cha tôi, Lưu Diệu."
Mới ra nước ngoài một chuyến, từ Diệu ca biến thành cha Diệu.
Lệ Khiếu Hằng gật gật đầu, trầm ngâm nhìn Lưu Diệu chỉ lớn hơn mình có mười mấy tuổi một lát mới mở miệng nói: "Chào bác."
Lưu Diệu đột nhiên cảm thấy hư nhược, hắn lén quan sát Lệ Khiếu Hằng tây trang giày da, tóc còn bôi sáp thơm, trông rất trưởng thành ổn trọng, không biết đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi mà lại gọi hắn là bá phụ, mặc dù là người bên cạnh Đào Mộ, nhưng nghe sao mà khó xử quá!
Tình huống nhất thời có chút xấu hổ.
Đào Mộ ho khan một tiếng, hỏi cha Diệu: "Lát nữa chúng ta ăn cơm ở đâu, có cần gọi cha Tiểu Tề và lão gia tử đến không?"
Lưu Diệu vừa mở miệng thì bị tiếng chuông điện thoại ngắt ngang.
Lưu Diệu cầm điện thoại đi vài bước qua bên kia rồi mới nhận cuộc gọi.
Vài phút sau mày cau lại, quay trở về: "Tiểu Mộ, con thay cha tiếp đón Lệ tổng một chút, cha đi bệnh viện một chuyến."
Lòng Đào Mộ nặng nề, còn chưa đặt câu hỏi thì Lưu Diệu đã nói thẳng: "Đại Huy ca của con bị người ta đánh, cũng may không có gì đáng ngại, cha đi bệnh viện thăm một chút."
"Là Diêu Văn Tiêu phái người ra tay sao?" Đào Mộ cau chặt mày, bất giác nghĩ đến Diêu Văn Tiêu kiêu ngạo muốn chết trên bàn đàm phán.
Người mà Lưu Diệu phái đi điều tra Diêu Văn Tiêu chính là Đại Huy.
Với năng lực của Diêu Văn Tiêu, tra ra người làm là Đại Huy rất dễ dàng.
Lúc trước là ngại lực ảnh hưởng nên không dám ra tay, nhưng sau khi Diêu Thánh An đến thủ đô, Diêu Văn Tiêu tự cho là có người chống lưng, đi trả thù như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Lệ Khiếu Hằng cũng nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Có cần con hỗ trợ gì không?"
"Cảm tạ Lệ tổng, tạm thời không có gì cần cậu hỗ trợ cả.
Nếu có, tôi sẽ để Tiểu Mộ nói với cậu." Lưu Diệu khách khí hai câu, lo cho Đại Huy nên lái xe rời đi ngay.
Lệ Khiếu Hằng lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Nếu chuyện này thật sự là Diêu Văn Tiêu làm, tin rằng sau cuộc gọi này, Diêu Văn Tiêu rất nhanh sẽ biết được tùy tiện đánh người thì sẽ bị phạt gì.
Sau khi cúp máy, Lệ Khiếu Hằng nhìn về phía Đào Mộ, ôn hòa nói: "Tôi hy vọng thời điểm em gặp khó khăn, có thể lập tức nhớ đến tôi.
Là một đối tác của em, tôi cho rằng tôi có nghĩa vụ giúp em giải quyết một ít vấn đề trong cuộc sống, bảo đảm tâm tư của em đều đặt hết vào công việc."
"Có ai từng nói Lệ đại ca là một đối tác cực kỳ tốt chưa." Đào Mộ mỉm cười, khen một câu: "Nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ nói với anh."
Tuy là nói vậy, nhưng trong mắt Đào Mộ, quan hệ của cậu và Lệ Khiếu Hằng về cơ bản có thể nói là át chủ bài trong tay cậu.
Đã là át chủ bài, đương nhiên phải để dành đến thời khắc mấu chốt nhất.
Nếu không, không những không có tác dụng gì mà còn không thể trả nổi ân tình sau khi lạm dụng át chủ bài.
Lệ Khiếu Hằng nhận ra Đào Mộ không tán thành, không khỏi có chút mất