Ba người chui vào tổng bộ web Phi Tấn cả buổi chiều.
Trong lúc đó, Đào Mộ và Vân Dật cực kỳ nhiệt tình giới thiệu các bộ phận chức năng và tình trạng phát triển của web Phi Tấn cho Lệ Khiếu Hằng.
Đến tối, Đào Mộ chủ động bỏ tiền túi mời tất cả nhân viên tăng ca ăn cơm hộp của khách sạn 5 sao.
Sau đó dẫn Lệ Khiếu Hằng và Vân Dật về căn phòng nho nhỏ đối diện Kinh Ảnh của cậu.
"Lệ đại ca nói muốn ăn cơm tôi nấu ở nhà.
Vậy tối nay tôi bộc lộ tài năng cho mọi người thưởng thức." Đào Mộ dẫn hai người đến siêu thị hàng tươi sống trước tiểu khu.
Nhân viên cửa hàng là một bác gái, thấy Đào Mộ thì lập tức nhiệt tình gọi: "Đây không phải là Tiểu Đào sao, lại đến mua thức ăn nữa hả? Phải nói là nam sinh thời nay cần mẫn nấu cơm giống con thật sự rất ít nha.
Con gái nhà ai mà tìm được đối tượng như con đúng là phúc khí tám đời.
Đúng rồi, hôm nay có thịt dê mới nhập, đặc biệt tươi ngon.
Con có muốn mua một ít không?"
Đào Mộ mỉm cười trò chuyện với bác gái nhân viên hai câu, quay đầu hỏi Lệ Khiếu Hằng và Vân Dật: "Các anh có ăn thịt dê không? Hay quen ăn dương yết tử cật* hơn?"
Vân Dật là người gốc Yến Kinh, hắn thích ăn thịt cừu, một tháng đến Ôn Tụ Tường tận hai lần.
Lệ Khiếu Hằng mặc dù cũng là người Yến Kinh, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh đã đến nước M để học đại học, sau vài năm không biết có còn thói quen ăn thịt dê hay không.
Lệ Khiếu Hằng cười nói: "Tôi bình thường không ăn thịt dê, nhưng tôi tin tưởng tay nghề của em."
Nghe vậy, Đào Mộ liền thầm vui vẻ: "Vậy anh cứ yên tâm, tay nghề tôi rất tốt."
Thật sự không phải Đào Mộ khoe khoang, cậu có thể coi là đệ tử quan môn do Tống lão gia tử dạy dỗ.
Nói đến nấu ăn, cậu thực sự không sợ bất kỳ ai.
Dưới sự giới thiệu nhiệt tình của bác gái nhân viên, Đào Mộ mua mười cân xương sống dê, hai cân xương đùi dê, một miếng thịt dê lớn và một miếng sườn dê.
Rồi đến khu gia vị, mua rất nhiều gia vị như chao, vỏ quế và thì là mà trong nhà đang thiếu, sau đó đến khu rau củ để chọn một vài bó rau tươi.
Ba người xách hai túi đầy nguyên liệu rời siêu thị.
Trước khi lên lầu, Đào Mộ còn đi hiệu thuốc, mua vài gói lớn trung dược như cây tất bát, sinh địa, bắc kỳ.
Sau đó mới túi lớn túi nhỏ về nhà.
Vân Dật là lần đầu tiên đến đây, sau khi vào cửa thì thấy rất mới mẻ nên đi dạo một vòng, cuối cùng đứng trước bức tường ảnh, phát ra cảm thán y hệt Lệ Khiếu Hằng: "Quả nhiên, Tiểu Mộ em khi còn nhỏ đã rất đáng yêu."
Đào Mộ đang trong bếp bày nguyên liệu ra, cười nói: "Đáng yêu gì chứ? Phải là đẹp trai.
Em khi còn bé rất đẹp trai, các dì hộ công trong cô nhi đều rất thích em, hàng xóm gần đó cũng vậy.
Lão gia tử nhà em thấy em từ nhỏ đã đẹp trai, cốt cách thanh kỳ nên mới nhận em làm đệ tử quan môn, còn muốn truyền Tống Ký cho em."
Vân Dật cởi áo khoác, muốn vào bếp hỗ trợ thì bị Đào Mộ đuổi ra: "Anh thấy phòng bếp lớn bao nhiêu không, có chỗ cho người thứ ba đứng sao?"
Người thứ hai đi vào đang đứng rửa rau trước vòi nước, đắc ý nhìn Vân Dật ở cửa phòng bếp: Ai biểu cậu vào nhà không chiếm địa lợi, đi lung tung khắp nơi.
Vân Dật đứng ở cửa phòng bếp, đặc biệt xấu hổ: "Vậy cũng đâu thể để hai người bận rộn trong bếp, còn anh thì đứng nhìn, cái này không hay lắm đâu."
"Có gì mà không hay." Đào Mộ cười nói: "Anh cảm thấy Lệ đại ca biết nấu cơm không? Cùng lắm chỉ có thể giúp em rửa đồ thôi, hai người các anh có thể đến phòng khách ngồi xem TV rồi đó, trong tủ lạnh có nước trái cây, đồ ăn vặt, bia, muốn ăn gì trước cũng được, nhưng đừng ăn nhiều quá, kẻo lát nữa ăn không vô."
Vân Dật trong lòng vừa động: "Trong tủ lạnh còn có trái cây? Anh làm salad trái cây nhé?"
Đào Mộ nấu lẩu dương yết tử cật, còn có sườn dê nướng và thịt dê kho tàu, có thể nói là một nửa tiệc toàn dê với dê.
Vân Dật lo mọi người bị nóng trong người do ăn quá nhiều thịt dê, vì vậy cảm thấy làm salad trái cây gì đó có thể làm hạ hỏa.
Kỳ thật Đào Mộ cũng nghĩ tới điểm này, đang định làm canh tuyết lê nấm trắng chưng đường phèn*, cất vào tủ lạnh trước.
Nhưng salad trái cây cũng được.
*
Vân Dật lại nói: "Để anh thái rau cho.
Đừng tưởng anh tay nghề không tốt thì không làm được gì, làm trợ thủ vẫn rất ok."
Lệ Khiếu Hằng — người không có bất kỳ kỹ năng bếp núc nào ngoài việc rửa rau nên bị xa lánh đẩy ra ngoài.
Anh đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn Đào Mộ và Vân Dật phối hợp rất ăn ý, hạ quyết tâm trở về sẽ học nấu ăn.
Bây giờ đang là đầu mùa đông, Vân Dật mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, đứng trước thớt thái rau "cộp cộp cộp", thanh âm mạch lạc truyền vào tai Đào Mộ.
Đào Mộ quay đầu, cười nói: "Vân ca, kỹ thuật thái rau của anh không tồi."
Vân Dật hơi mỉm cười: "Anh học ngoại khoa mà, chỉ là thao tác cơ bản thôi."
Đào Mộ nhìn củ sen được Vân Dật xắt rất ngay ngắn, cười khen: "Người cầm dao mổ có khác, tay rất vững."
Lệ Khiếu Hằng đứng ở cửa phòng bếp vô thức nhìn đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng của mình: tay của anh lúc buôn bán cũng rất vững.
Kỹ thuật thái rau chắc cũng ổn.
Trong phòng bếp, Đào Mộ nấu một nồi lẩu dương yết tử cật, một đĩa sườn dê nướng, một đĩa thịt dê kho tàu, nấu một nồi canh tuyết lê nấm trắng chưng đường phèn, còn làm một đĩa gạo nếp ngó sne thơm ngào ngạt.
Để vào tủ lạnh làm nguội nửa tiếng.
cho vào tủ lạnh trong nửa giờ.
Đầu bếp Vân Dật cũng chân thành hiến dâng món salad trái cây lên.
Tuy đã đẩy nhanh tốc độ, nhưng đợi đến khi bưng đồ ăn lên bàn cũng đã là 7h30 tối.
"Có hơi muộn." Đào Mộ gãi đầu, giơ một lon bia lạnh lên, cười nói: "Ăn xong chúng ta đi tập thể dục đi."
"Nào, chúng ta làm một ly." Vân Dật cũng nâng ly: "Cảm ơn đầu bếp Đào đã chuẩn bị cho chúng ta một bữa tối thịnh soạn như vậy."
"Uống nước đừng quên người đào giếng nha." Đào Mộ cười hì hì nâng ly: "Cũng cảm ơn Vân đại ca và Lệ ca giúp đỡ hữu nghị.
Bữa cơm này coi như đón gió tẩy trần cho Lệ ca."
Lệ Khiếu Hằng mỉm cười chạm ly với Đào Mộ, rồi chạm ly với Vân Dật: "Cảm ơn tấm lòng của Tiểu Mộ.
Tôi xin nhận."
Vân Dật hấp tấp gắp một miếng xương sống dê mút một cái.
Thoáng cái, hương vị thịt dê thơm nồng cùng với vị cay tràn ngập trong khoang miệng, mắt Vân Dật sáng lên, giơ ngón cái với Đào Mộ: "Ngon quá, rất ngon luôn."
"Chắc chắn là ngon rồi." Đào Mộ không biết xấu hổ khoe khoang: "Tay nghề tổ truyền mà, tuyệt đối ngon."
Nói xong thì dùng đũa gắp một miếng xương sống dê cho Lệ Khiếu Hằng, chỉ vào bao tay nhựa trên bàn cười nói: "Lệ ca đừng ngại, ăn lẩu dương yết tử cật phải bóc tay mới ngon."
Lệ Khiếu Hằng đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đeo bao tay nhựa vào, cúi đầu cắn một miếng xương sống dê.
Thịt dê đặc biệt tinh tế, mềm và giòn, tan trong miệng mà không hề ngấy.
Hơn nữa rõ ràng có vị cay, nhưng khi ăn vào lại không cảm thấy cay đến mức đốt cháy ruột gan, ngược lại cảm thấy rất thơm.
Ăn một miếng là mê hết cả người.
Theo lời Vân Dật, đó là loại thơm đến mức có thể khiến linh hồn bay ra ngoài.
Sườn dê cũng được nướng ở nhiệt độ cao.
Lớp da vàng giòn, rắc thêm vừng, hạt thì là, ớt bột và tiêu, bên trong rất tươi và mềm, không nhiều mỡ nên khi ăn sẽ không có cảm giác béo ngậy.
Hương vị vừa phải với mùi thơm nhẹ.
Thịt dê kho tàu tươi ngon đến nỗi ăn mà muốn nuốt luôn cái lưỡi.
Mặc dù Lệ Khiếu Hằng chưa ăn thịt dê bao giờ, nhưng trong bữa cơm lại kinh ngạc phát hiện mình thế mà ăn ít nhất bốn năm cân thịt dê.
Quả nhiên vẫn là tay nghề của Đào Mộ quá tuyệt vời.
"Các anh quả nhiên là động vật ăn thịt." Đào Mộ nhìn hơn phân nửa hoa quế gạo nếp ngó sen bị dư lại, cùng đĩa salad trái cây gần như không có ai động tới, có chút dở khóc dở cười: "Thịt thì ôm hết, rau xanh thì chừa lại cho em.
Đối lập kiểu này có hơi thảm nha."
Vân Dật nhịn không được bật cười: "Không sao đâu.
Tối nay anh trực ban, nếu em sợ dư rồi lãng phí thì đóng gói lại cho anh đi.
Dù sao đến nửa đêm anh cũng sẽ đói."
"Anh không chỉ ăn nhiều mà còn muốn đóng gói mang về á." Đào Mộ giả bộ bày ra vẻ không thể tin được: "Vân đại ca, anh quá trời quá đất nha!"
Lệ Khiếu Hằng xoa xoa cái bụng tròn vo, còn có hơi trướng lên của mình, tự dưng thấy chột dạ.
Hình như bữa cơm này, anh là người ăn nhiều nhất.
Có khi nào Đào Mộ sẽ ghét bỏ anh hay không?
Đào Mộ nào đâu có ý ghét bỏ đại lão.
Sau khi cơm no rượu say, cậu như lơ đãng đưa ra đề tài mà mình đã trăm phương ngàn kế chuẩn bị sẵn: "Haizz, em nói nếu hai người hợp tác với nhau, làm một hạng mục Thiên Nhãn thì sao nhỉ?"
"Thiên Nhãn?" Vân Dật và Lệ Khiếu Hằng hai mặt nhìn nhau, không biết Đào Mộ úp úp mở mở cái gì.
"Chuyện mà Vân Đóa gặp phải ở trấn H đã cho em một sáng kiến." Đào Mộ da mặt dày, không biết xấu hổ múa rìu qua mắt thợ trước mặt hai đại lão đời sau một tay sáng lập Thiên Nhãn Khoa Kỹ: "...!Chính là