Đào Mộ cúp máy, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngay cả thời tiết nhiều mây và tuyết bên ngoài cửa sổ trông cũng hơi khác một chút.
Bất kể là người hay hoàn cảnh, thực ra đều sợ so sánh.
Cũng cùng một chuyện tồi tệ như vậy, kiếp trước bị vạn người tố cáo phản bội người thân, nhưng kiếp này, phần lớn cư dân mạng đều có thể giữ vững lý trí, tất cả người thân bạn bè đều không chút do dự đứng về phía cậu.
Tâm trạng lập tức thay đổi.
Đào Mộ lúc này mới cảm thấy, kiếp trước cho dù cậu có thống khổ đến mấy cũng không thành vấn đề — cậu đã trải qua tình huống lòng người hiểm ác và tồi tệ nhất rồi.
Sống một cuộc đời mới, chỉ cần trong lúc hoạn nạn có người có thể cho cậu một chút lòng tốt, đối với cậu mà nói chẳng khác nào cơn mưa kéo đến sau cái nắng lâu ngày.
Giống như một lữ khách đi trong bóng tối nhiều năm, nhìn thấy một chút ánh sáng là có thể soi sáng cả thế giới.
"Nhóc con, lúc này yên tâm rồi chứ?" Lưu Diệu hừ lạnh một tiếng, bàn tay ấm áp rắn chắc đặt lên đầu Đào Mộ, xoa mạnh, khiến đầu tóc Đào Mộ rối tung: "Nhìn chút tiền đồ này của con đi, vì chút chuyện nhỏ này mà rúc trong ổ chăn khóc, coi được sao?"
Đào Mộ đầu tóc bù xù, nhỏ giọng hỏi: "Cha Tiểu Tề, cha Diệu, hai người vì sao tin con như vậy?"
Đào Mộ vươn tay gãi gãi đầu, vẫn còn chút khó tin hỏi: "Lỡ như con thật sự giống những người đó nói, chính là xấu xa từ trong xương, ghen ghét hai người kia đối xử tốt với con ruột hơn nên mới cố ý ngược đãi trẻ con thì sao?"
"Vậy cũng là do hai vợ chồng kia sai trước.
Một đứa bé 5 tuổi thì biết cái gì? Chỉ việc bọn họ vừa có con ruột đã ném con về cô nhi viện, phàm là ai có đầu óc là biết hai vợ chồng đó làm việc không đứng đắn.
Trước kia bọn họ không ngoi đầu lên nên cũng thôi, dù sao cũng là chuyện mười mấy năm trước, nếu ông vô duyên vô cớ lôi chuyện đó ra thì nhìn có vẻ keo kiệt.
Nếu bọn họ đã dám thò đầu ra làm chuyện xấu, vậy ông đây mà không dạy dỗ bọn họ, bọn họ thật sự cho rằng ông dễ bị bắt nạt!"
Lưu Diệu hừ mạnh một tiếng, bắt đầu suy nghĩ xem nên cáo buộc hai vợ chồng kia năm đó vứt Đào Mộ về cô nhi viện như thế nào.
Không biết có thể kiện hai người đó tội bỏ rơi con cái hay không.
Lưu Diệu xoa xoa cằm, bỗng nhớ tới một chuyện: "Người vừa rồi điện cho con là Quách Nhã Ngưng? Là nữ minh tinh kia? Cô ta tìm con làm gì?"
"À, con đồng ý giúp chị ấy quay MV album.
Chị ấy vừa gọi tới hỏi khi nào quay được."
Lưu Diệu hơi mỉm cười, chuyển giận thành vui: "Coi như cô ta tinh mắt, biết thằng nhóc con am hiểu nhất là mấy chuyện hoa hòe lòe loẹt, vậy con nhất định phải giúp cô ta quay đẹp vào.
Người ta chủ động tìm con quay MV là tin tưởng con đó, con ngàn vạn lần đừng bị mấy chuyện không đâu làm ảnh hưởng tâm trạng."
Mạnh Tề cũng cười nói: "Đi giúp bạn quay MV coi như thay đổi tâm trạng cũng tốt, những người mang ý xấu thì cứ lơ đi.
Dù sao trong cuộc sống, chỉ cần còn sống là có thể gặp rất nhiều loại người.
So với việc tức giận với loại người không tim không phổi không biết xấu hổ, không bằng nghĩ cách để bản thân vui vẻ.
Đúng rồi, khi nào con quay MV cho người ta, cha và cha Diệu đưa con qua đó."
Đào Mộ đang muốn từ chối, Lưu Diệu tiếp lời: "Cứ quyết định vậy đi.
Con cả đêm qua không ngủ rồi, tinh thần không ổn định, tự lái xe lỡ xảy ra chuyện gì thì sao."
Đào Mộ tức khắc hết chỗ nói.
Đành phải cười nói: "Con có hẹn với chị ấy là sáng hôm nay, gặp nhau ở studio của chị ấy."
Thế là Lưu Diệu đem chiếc Grand Cherokee ra, ghế phụ là Mạnh Tề, ghế sau là con trai bảo bối, chở Đào Mộ đến tận dưới lầu studio của Quách Nhã Ngưng.
Lúc Đào Mộ xuống xe, Mạnh Tề còn hạ cửa kính xe, thò đầu ra gọi Đào Mộ: "Tối về thẳng cô nhi viện, cha và cha Diệu cũng qua đó, dẫn cả Tống gia gia qua luôn.
Tối nay chúng ta ăn mì vằn thắn ở cô nhi viện.
Đại Mao Tiểu Béo, Cẩu Nhật Tân và những người bạn từ trấn H cũng đến.
Con xem xem còn muốn gọi thêm ai không, viện trưởng Đào nói càng đông càng vui."
Đào Mộ lập tức hiểu vì sao mọi người lại làm như vậy, liên tục gật đầu: "...!Con chắc chắn sẽ về đúng giờ."
Lưu Diệu và Mạnh Tề ngồi trong xe, nhìn Đào Mộ đi vào studio mới nói: "Hai vợ chồng kia đã nhiều năm không thấy tin, đột nhiên xuất hiện ở thời điểm mấu chốt, có phải là nhận tiền của Diêu gia không?"
"Cho người đi tra là biết." Mạnh Tề nói: "Nếu là nhận tiền thật vậy thì hay rồi."
Đào Mộ trực tiếp đi thang máy lên lầu, trong phòng làm việc cá nhân của Quách Nhã Ngưng.
Quách Nhã Ngưng và người đại diện của cô — Chu Phượng Huyên đã đợi ở phòng khách VIP từ lâu.
Thấy Đào Mộ đi vào, Huyên tỷ đứng dậy mỉm cười: "Tiểu Đào tổng đúng là người bận rộn, đợi lâu quá rồi.
Cuối cùng ngài cũng bớt được chút thời gian đến đây?"
Đào Mộ nghe vậy thì áy náy: "Xin lỗi, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá — —"
"Tôi giỡn thôi." Chu Phượng Huyên không đợi Đào Mộ nói xong đã cười nói: "Tôi coi như cũng nhìn ra, có lẽ là Tiểu Đào tổng mệnh phạm hỏa, hở chút là lên trang báo đầu gây oanh động.
Cái may mắn này thật khiến người ta hâm mộ muốn chết."
Chu Phượng Huyên chỉ vào Quách Nhã Ngưng: "...!Mỗi lần lên trang đầu là tốn hết 1.8 triệu, đã vậy còn chưa chắc đã lên trang đầu nữa, dù có lên được thì cũng không đảm bảo tuyên truyền có hiệu quả.
Nếu Nhã Ngưng nhà này có được một nửa may mắn của Tiểu Đào tổng là tôi đã cười khúc khích suốt ngày rồi." Có thể tiết kiệm được bao nhiêu là tiền mà!
Đào Mộ lắc đầu cười khổ: "Huyên tỷ đừng chọc em.
Lên trang đầu kiểu đó, em không muốn lên chút nào."
"Có người tiêu tiền miễn phí mời ngài lên trang đầu chẳng lẽ không tốt sao?" Huyên tỷ đặc biệt nghiêm túc nói: "Thật ra tôi muốn khuyên Đào tổng là hãy nghĩ thoáng một chút.
Loại chuyện như bôi đen thế này chỉ cần điều chỉnh một chút là có thể gây hiệu ứng dư luận rất tốt.
Đến lúc đó dân mạng mắng ngài càng hăng, khi chân tướng lộ ra thì bọn họ sẽ càng áy náy.
Độ chú ý và độ thảo luận lớn như vậy, đối với nghệ sĩ như chúng ta mà nói, đó chính là vàng thật bạc thật.
Này nếu là đổi thành Nhã Ngưng, tôi có chết cũng vui vẻ."
Chu Phượng Huyên vẫn là dáng vẻ "Không sợ bị người mắng, chỉ sợ không ai mắng", "Hắc hồng cũng là hồng, hồng là có thể kiếm tiền".
"Nhã Ngưng nhà này nha, mỗi lần có tác phẩm mới là tôi phải tiêu tiền mượn sức hai nhóm phóng viên.
Một nhóm là khen Nhã Ngưng, một nhóm là mắng Nhã Ngưng.
Hai bên phối hợp lăng xê xào nhiệt độ mới có người chú ý đến bộ phim mới."
Chu Phượng Huyên nhìn Đào Mộ, vẻ mặt "Đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc", nói thẳng với Đào Mộ: "Giống như Nhã Ngưng sắp tuyên bố album phát hành vào tháng hai nè, vốn dĩ không có ai chú ý.
Nhưng do Nhã Ngưng nhờ Đào tổng hỗ trợ quay chụp MV, mà thời gian gần đây Đào tổng đang tắm trong mưa máu gió tanh nha, xem xem, không phải độ chú ý lập tức tăng lên sao?"
Chu Phượng Huyên cười nói: "Đây là đạo lý mình không có nhiệt độ thì phải đi cọ nhiệt đó.
Vì vậy thật ra Đào tổng không cần để ở trong lòng.
Hiện tại có bao nhiêu người khen ngài mắng ngài là thật tâm chú ý đến chuyện này? Đại đa số đều là cọ nhiệt độ, xoát độ tồn tại.
Không quá ba ngày, nếu có tin bạo khác xuất hiện, bọn họ chắc chắn sẽ rượt theo tin nóng mới.
Ai còn chú ý đến chuyện cũ của ngài nữa."
Đứa nhỏ 5 tuổi chọc em bé khóc mà thôi, cũng đâu phải đứa nhỏ 5 tuổi giết em bé đâu.
Chu Phượng Huyên nói một câu không đứng đắn, dù có một đứa bé 5 tuổi thực sự giết em bé, thì nhiệt độ đó có thể xào được mấy ngày?
Quần chúng rất dễ quên.
Bọn họ chỉ quan tâm đến những tin tức lòe thiên hạ, ai rảnh mà suy nghĩ chuyện trong quá khứ?
Ở trong mắt người khác, chuyện mà Đào Mộ canh cánh trong lòng cũng chỉ là chuyện tán gẫu trong bữa tối mà thôi.
Vì là đề tài bàn tán trong bữa cơm, nên ăn xong