Mặc dù quan hệ của phụ nữ hai nhà không tốt lắm, nhưng hai người đàn ông như Trương Đại Phú và Đào Hải Quốc thì còn xem như là ổn.
— — Chủ yếu là do Trương Đại Phú ngày thường ăn nhậu, gái gú, cờ bạc, nhưng ra tay tương đối hào phóng.
Bình thường nếu có tiền thì hàng xóm đến cọ ăn cọ uống không có vấn đề gì.
Hơn nữa, mặc dù Trương Đại Phú không phải là người tốt lành gì, nhưng hắn biết chân lý của "Tần Cối còn có ba người bạn tốt", trước giờ không làm hại hàng xóm của mình.
Thậm chí, nhiều khi gia đình ai có chuyện gì, hắn còn có thể giới thiệu người có thể giúp đỡ bọn họ.
Tất nhiên là phải có phí giúp đỡ rồi, không nhiều lắm, chỉ vài ly thôi.
Mặt khác, Đào Hải Quốc vì cách cư xử không đạo nghĩa nên hai vợ chồng luôn bị người khác chú ý, hàng xóm không ai chịu tới lui làm ăn với gia đình họ, kể cả ông cụ chơi cờ đầu ngõ cũng không muốn chơi cờ với hắn, chỉ có Trương Đại Phú không chê hắn, sẵn sàng uống rượu tâm sự với hắn, thời gian trôi qua, hai người cũng có chút giao tình.
Gần đây ông Đào gặp quý nhân nên xuân phong đắc ý, hai vợ chồng Đào Hải Quốc dựa theo quý nhân chỉ dẫn, vừa tung tin nóng cho truyền thông vừa nhận phỏng vấn truyền hình, kiếm được rất nhiều tiền từ vụ này, trước mắt vẫn còn có thể kiếm thêm một số nhà, mấy hàng xóm xung quanh đều rất để ý chuyện này, nhưng hai vợ chồng Đào Hải Quốc không định ở lại đây cả đời, nước miếng nhà người khác nào có quan trọng bằng vàng thật bạc thật.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mỗi ngày ra vào đều bị người khác chỉ trỏ cũng rất khó chịu.
Đặc biệt là Đào Đại Bảo nhà bọn họ vừa lên lớp, các bạn học đều nhìn nó bằng ánh mắt xem thường, nhất là các bạn học nữ, miệng cứ nhắc đến Đào Mộ mãi, học vài câu mắng ở trên mạng rồi chạy đến trước mặt Đại Bảo nhà bọn họ, mắng Đại Bảo nhà bọn họ không biết xấu hổ, còn xui khiến cả lớp cô lập nó.
Trẻ con da mặt mỏng, không chịu nổi chuyện này, về nhà quấy phá với người làm cha mẹ là bọn họ, cả ngày cứ khóc lóc la lối ăn vạ dưới đất, đánh cũng không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng.
Đào Hải Quốc thà trốn ra ngoài uống rượu còn hơn.
Hai người ra tiệm cơm nhỏ ở đầu hẻm, chọn bốn món nhắm rượu.
Trương Đại Phú không đi thẳng vào vấn đề, mà chờ uống quá ba tuần rượu mới lơ đãng hỏi thăm: "Chú Đào, hôm nay tôi nghe bà vợ nhà tôi nói hai vợ chồng chú lên TV?"
Đào Hải Quốc đã uống say, hơn nữa chuyện Trương Đại Phú hỏi cũng không phải chuyện riêng tư gì — — đừng nói khắp ngõ nhỏ, có khi khắp Yến Kinh đều đã biết chuyện này.
Đào Hải Quốc không chút cảnh giác, cười nhạo một tiếng, lớn tiếng hỏi: "Sao, chú Trương, chú cũng muốn mắng tôi làm việc không đứng đắn?"
"Làm gì có!" Trương Đại Phú lắc đầu, gắp một đũa rau trộn cho mình, uống một ly rượu nhỏ, ăn mấy hột đậu phộng, lúc này mới nói: "Nếu tôi có năng lực nhận được một con nuôi như vậy, tôi cũng sẽ bám lấy không bỏ.
Nhưng tôi thấy chú đắc tội hắn như vậy, chỉ sợ không ổn.
Tôi nói cái này với chú, tôi cũng có quen biết Đào Mộ này, lúc trước Hàm Nhã chúng tôi đến trấn H suýt nữa bị bắt cóc bán đi đấy.
Lúc ấy chính là nhờ cái người Đào Mộ này cứu.
Nói thật, cũng xem như là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là thánh nhân đâu, thủ đoạn rất nham hiểm.
Chú công khai đắc tội hắn như vậy, chú không sợ hắn quay đầu lại cắn chú sao?"
"Không thể nào đâu." Đào Hải Quốc say khướt lắc đầu: "Nó có lợi hại cỡ nào cũng không so được với tập đoàn lớn nhà người ta."
"Tập đoàn lớn?" Trương Đại Phú chấn động, hỏi: "Là có ý gì?"
Đào Hải Quốc hơi cảnh giác, biết mình lỡ lời, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Không có gì, không có gì, tới, uống rượu."
Trương Đại Phú và Đào Hải Quốc cụng ly, thấy dáng vẻ cảnh giác của Đào Hải Quốc liền biết trong chuyện này chắc chắn có mờ ám.
Hôm nay hắn nhất định phải tra cho rõ.
Vì vậy Trương Đại Phú vẫy tay gọi phục vụ, mua thêm sáu chai bia.
Mặc dù tửu lượng Đào Hải Quốc có tốt đến mấy cũng không chịu nổi.
Bị Trương Đại Phú kiên nhẫn hỏi vòng vèo một hồi, cuối cùng vẫn lộ ra.
"Tôi nói thật với chú vậy, tôi cũng không định đắc tội với nó.
Dù sao lúc trước cũng là chúng tôi không cần đứa bé, còn trả nó về cô nhi viện.
Tôi cũng không có mặt mũi đòi nó dưỡng lão cho hai vợ chồng chúng tôi.
Hơn nữa bây giờ nó cũng đã được nhận nuôi.
Hai người cha kia đều có danh tiếng, không phải loại mà tôi có thể chọc đến.
Tôi cũng là bị người khác nhờ vả...!Sau khi xong việc sẽ cho tôi một trăm vạn...!Mẹ tụi nhỏ nói có một trăm vạn này, chúng tôi có thể bán nhà cũ, mua một căn nhà lầu mới.
Nếu như gặp thời, có khi Đào Mộ không gánh nổi áp lực dư luận, nguyện ý đưa tiền phụng dưỡng cho chúng tôi, tiêu xài thoải mái, vậy không phải càng tốt sao."
"...!Nói đến cùng cũng chỉ là đứa nhỏ 18 tuổi, dù có lợi hại đến đâu, nhưng chỉ cần sau này muốn tiến vào giới giải trí, muốn làm diễn viên, vẫn phải suy xét đến dư luận..."
"Cạch" một tiếng, Trương Đại Phú ấn dừng nút ghi âm, xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt: "Cái đó, Đào tổng, tôi biết ngài xem thường tôi, không muốn làm ăn với loại người như tôi.
Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để chơi xấu, đoạn ghi âm này, ngài thấy trị giá bao nhiêu?"
Đào Mộ mặt vô cảm nhìn Trương Đại Phú mới sáng sớm đã canh trước cửa Kinh Ảnh, quấn lấy ông cụ trông cửa đòi gọi điện cho cậu, trong lòng không thể không phục năng lực luồn cúi của người này.
"Đào tổng ngài đừng im thinh như vậy!" Trương Đại Phú nhìn Đào Mộ, trong lòng lo lắng không thôi.
Hắn đã chứng kiến thủ đoạn của Đào Mộ, nói thật là rất đáng sợ, nhưng nỗi sợ này cũng không thể thắng được tiền bạc.
Hơn nữa Trương Đại Phú có chú ý tới cách hành xử của Đào Mộ.
Mặc dù cậu độc ác tàn nhẫn nhưng đối xử với người bên cạnh khá tốt, cũng không có nghe ai nói cậu làm việc không đứng đắn, hoàn toàn ngược lại, rất nhiều người đều nói Đào Mộ trọng nghĩa