Edit + beta: Iris
Hoành Điếm tháng 7, nhiệt độ đã lên tới 40 độ.
Mặc dù là sáng sớm, ánh mặt trời hơi lộ ra, trong phòng cũng không nóng lắm.
Nhưng nếu mở cửa sổ và ngủ, sẽ nghe thấy tiếng gió hòa quyện với tiếng người — — là tiếng ồn ào của nhóm diễn viên quần chúng đang đứng đợi đến cảnh quay lúc bốn giờ sáng.
Đại — đến nửa đêm mới ngủ say — Mao nhắm mắt lại, giơ tay ném gối đầu vào bệ cửa sổ.
Cửa sổ đang mở hờ lập tức đóng lại.
Tiểu Béo giường bên kia cũng mơ mơ màng màng oán giận: “...!Nếu sớm biết sẽ phiền toái như vậy, lúc trước đã không ở đây.”
Lúc trước quyết định thuê ở đây là vì gần khu ký túc xá và khu dịch vụ.
Diễn viên quần chúng đợi cảnh quay ở dưới lầu, lúc không có cảnh thì chỉ cần xuống lầu là được, nghe đặc biệt thuận tiện.
Tuy nhiên, sự thuận tiện cũng đồng nghĩa với phiền toái ở một số trường hợp.
Ví dụ, các khu chung cư gần chợ sáng và chợ đêm rất thuận tiện để tham quan, nhưng bên cạnh đó cũng khá ồn ào.
Đào Mộ cũng bò từ trên giường xuống.
Cậu vốn là người ngủ rất sâu, cho dù có sét đánh cũng không nghe thấy.
Sau khi trở lại Thẩm gia thì bắt đầu suy nhược thần kinh, một chút gió thổi cỏ lay cũng bị làm cho thức giấc, sau đó lại bị đuổi ra khỏi Thẩm gia, càng là ăn ngủ không yên.
Trọng sinh lại, Đào Mộ không chỉ có nhiều hơn mười năm trí nhớ, còn vác theo cái tật xấu này về.
“Nếu không ngủ được thì thức hết đi.
Hôm nay các cậu có ở dưới chờ cảnh quay không?” Đào Mộ mang dép lê đi vào buồng vệ sinh.
Rửa mặt xong thì vào phòng bếp, lấy mấy quả trứng gà và một hộp sữa tươi đặt lên bệ bếp.
Đại Mao nhắm mắt lại, cố gắng muốn ngủ nướng một giấc.
Đáng tiếc bên ngoài quá ồn ào, càng nằm càng có tinh thần, chỉ có thể thở phì phò ngồi dậy: “Tại sao phải chờ cảnh quay.
Hai người chúng em cũng làm diễn viên quần chúng trong《Tử Tiêu》, chẳng lẽ Lưu béo dám đuổi chúng em đi?” Nếu hắn dám, ông đây sẽ tiễn hắn đi trước.
Đào Mộ đổ sữa bò vào nồi, bật bếp lên: “Không phải các cậu nói, làm ở đoàn phim《Tử Tiêu》thật khó chịu, không muốn làm nữa sao?”
“Đó là vì chúng em tức giận đoàn phim không có lập trường.
Để lấy lòng nhà đầu tư mà ụp nồi lên đầu anh.
Nhưng do anh không đi, nếu hai chúng em đi rồi thì một mình anh phải làm sao? Chuyện này là không thể nào!” Tiểu Béo bắt chân ở trên giường, đoan trang nói: “Ba chúng ta nhất định phải ở cạnh nhau.
Chúng ta cùng ra cùng vào, cùng tiến cùng lùi.”
“Không phải chỉ là nhà đầu tư thôi sao!” Đại Mao vừa nghe liền tức giận, như một chú chó to xác vòng ra sau Đào Mộ, lải nhải: “Mộ ca, em nói nghiêm túc.
Nếu không chúng ta tự tìm một đoàn phim đi.
Anh thấy kịch bản nào thuận mắt thì nói thẳng, em sẽ gọi cho ba để ông ấy đầu tư.
Đến lúc đó nâng anh làm nam một, em và Tiểu Béo làm nam hai nam ba, rồi đến Học viện tìm mấy em gái xinh đẹp.
Tự làm phim tự kiếm tiền, không cần phải nghẹn tức như vậy.”
“Cái gì mà nghẹn tức chứ.” Đào Mộ mỉm cười: “Cậu thì biết cái gì là nghẹn tức, chỉ biết nói nhảm?”
Ghét bỏ Đại Mao ở sau lưng ngáng đường, Đào Mộ trở tay vỗ nhẹ vào đầu Đại Mao, đẩy người ra: “Đừng có nghĩ viển vông nữa.
Cậu cho rằng đóng phim dễ lắm sao.
Không có kế hoạch mà tùy tiện làm dễ táng gia bại sản nhảy lầu lắm, cậu tin không? Chú kiếm tiền không dễ dàng gì, cậu đừng phá tiền của chú.
Cậu cũng đừng gấp, chờ tớ có nhiều bạn hơn, nhớ kỹ các quy tắc khuôn sáo, chúng ta chắc chắn sẽ thành lập công ty điện ảnh.
Đến lúc đó sẽ làm như cậu nói, cậu muốn làm nam một thì nam một, muốn chọn nữ chính thì chọn nữ chính.”
Đại Mao che đầu chó lại kháng nghị: “Mộ ca anh đừng vỗ đầu em nữa.
Anh thấp hơn em nửa cái đầu, lại vỗ đầu em như vậy không thấy kỳ lạ sao? Chẳng phải ông bà già ta có câu nam nhân không thể sờ đầu, nữ nhân không thể sờ eo sao!”
Đào Mộ cười khẽ, vẫy tay đuổi người ra khỏi bếp.
Đại Mao chỉ có thể hậm hực ngồi vào bàn ăn nhỏ bên ngoài, nhìn chằm chằm Đào Mộ đang chiên trứng.
Sau một hồi lại không thành thật cười he he nói: “Mộ ca anh bị cái gì kích thích vậy? Sao hôm nay anh đột nhiên nhớ làm bữa sáng thế?” Bình thường đều là bọn họ năn nỉ van xin, lúc tâm tình Đào Mộ tốt nhiều lắm chỉ nấu một tô mì cho bọn họ.
Đào Mộ dùng một tay đập quả trứng cho vào chảo, không thèm để ý đến hắn.
Tiểu Béo cầm cốc nước đánh răng đứng bên cửa sổ, nhìn dưới lầu toàn đầu người đen nghìn nghịt, mơ hồ nói: “Lại có thêm nhiều gương mặt mới! Ôi, mấy người này, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, thức khuya dậy sớm, thật sự là tới để trải nghiệm cuộc sống đây mà.
Làm diễn viên quần chúng một tháng kiếm được bao nhiêu tiền đâu, bọn họ tranh cái gì?”
Đại Mao chế nhạo: “Còn có thể tranh cái gì, mộng tưởng muốn nổi tiếng!”
Tiểu Béo máu nhiều chuyện trỗi dậy, nói: “Nè, mày nghe nói gì chưa? Cái cô đóng vai nha hoàn cho nữ chính trong đoàn phim chúng ta bị Lưu béo ngủ rồi đấy.
Lưu béo đồng ý thêm cảnh diễn cho cô ta.
Vậy dựa theo mày nói, tức là cô ta hiến thân vì mộng tưởng hả?”
Nghe vậy, Đại Mao ngẩn ra: “Là cái cô dáng rất cao, làn da rất trắng á hả? Hình như cô ta vừa đến thành điện ảnh không lâu đúng không?”
“Nghe nói là đã đến ba tháng!” Tiểu Béo lắc đầu, vẻ mặt thổn thức: “Cũng mới đây thôi.”
“Bu một đám như vậy, cho dù có thêm cảnh diễn cũng chỉ có thêm vài câu lời thoại a! Vì mấy câu nói mà làm tới mức này, đáng giá sao?” Đại Mao nghĩ mãi không ra.
Tam quan của Tiểu Béo cũng bị đả kích rất nặng.
Hai người ngồi đó lẩm nhẩm lầm nhầm.
Đề tài nhanh chóng chuyển qua những chuyện bát quái khác trong đoàn phim.
Ba người Đào Mộ đến Hoành Điếm sau khi kỳ thi đại học kết thúc.
Đào Mộ tới đây không lâu thì ký hợp đồng làm võ thế cho nam một《Tử Tiêu》.
Còn Đại Mao và Tiểu Béo, một người thì trong nhà có quặng một người thì tham gia cho vui, mục đích duy nhất tới Hoành Điếm là để bồi Đào Mộ.
Nhưng mấy ngày gần đây có lẽ là vì quen thân với nhóm diễn viên quần chúng, vậy mà lại có thêm đam