Chương 16 Nè cậu kia, anh sẽ chờ xem đấy.
Duranda mời vô cùng lịch sự, tuy anh ta là người trung niên nhưng không khó thấy hồi trẻ cũng coi như nhân vật hoa gặp hoa nở nhưng bởi vì mặt mày quá hiền hoà làm cho Văn Sương thật sự không dám để tay lên.
Luôn cảm thấy như nhảy cùng với bố mình, không có cảm giác ……
“Khụ khụ.
” Văn Sương hắng giọng, theo bản năng quay đầu nhìn Tuyên Triết.
Tuyên Triết dời mắt sang chỗ khác.
Cái khác không nói, Tuyên Triết chưa bao giờ để phiến lá dính thân, bản lĩnh kịp thời rút ván đúng là số một.
Đầu ngón tay cậu giật giật, nghĩ không sao cả chỉ nhảy thôi, ai ngờ cậu vừa mới chuẩn bị đứng dậy thì nghe Duranda dùng tiếng G hỏi: “Văn Sương, có phải cậu và Tuyên tổng ở bên nhau?”
Duranda nhìn hành động của Văn Sương hiểu ra cái gì đó, tự cho là một “Người từng trải”, Tuyên tổng có hợp tác với anh ta nên không dễ nói mà mình không thể hủy đi nhân duyên người ta, Duranda ăn hai phái cả nam lẫn nữ, thật ra đối với Văn Sương có hảo cảm hơn xíu nhưng cần hỏi cụ thể ý cậu thanh niên nhưng hiện tại xem ra, chắc không có hy vọng, nghĩ cũng đúng Văn Sương sao chịu đi theo mình xa rời quê hương? Với lại Tuyên Triết rất tốt, nếu không phải Duranda không thích người đanh đá thì cũng đã có một đoạn tình cảm ngắn ngủi ở Hoa Quốc, nước G phóng khoáng làm cho tình cảm của anh ta nhanh tới nhanh đi.
Sao có thể? Văn Sương thầm nghĩ, chán sống hay sao mà yêu đương với Tuyên Triết?
Tuy vậy, cậu nhìn thấy ánh mắt Duranda mịt mờ cảm xúc, dường như mình mà nói ra đáp án phủ định thì đối phương sẽ phát động theo đuổi mãnh liệt, Văn Sương dao động dù sao Tuyên Triết cũng nghe không hiểu mà thân phận anh ta là tấm gỗ tốt nhất.
Kết quả là Văn Sương khách khách sáo sáo nói: “Không có thưa ngài, tôi đang theo đuổi Tuyên tổng.
”
“Ồ ~” Duranda phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, ở nước G lãng mạn nhất không gì hơn một người đứng trước mặt mọi người thừa nhận mình theo đuổi một người khác, đó là gió thoảng trên trời, là thế gian vạn vật cộng đồng chứng kiến, Duranda hoàn toàn đánh mất ý nghĩ trong lòng nên anh ta ưu nhã cúi đầu để xin miễn lễ sau đó xoay người đi tìm bạn nữ xinh đẹp.
Tiếng đàn violon nổi lên, Duranda thay thành áo đuôi tôm màu đen, hứng thú cao trào.
Văn Sương né tránh một hố mìn cũng rất vui vẻ, lấy đủ điểm tâm trên bàn nhưng khi cầm trong tay lại cảm thấy không ổn, thật cẩn thận đưa tới trước mặt Tuyên Triết: “Tuyên tổng ăn không?”
Ánh mắt Tuyên Triết đen láy giống như bóng đêm sâu thẳm, cảm xúc của anh xưa nay khó có thể cân nhắc, lạnh lùng nói: “Không ăn.
”
Lắng nghe thì trong chút lạnh lùng đó có lẫn vài phần khó xử.
Duranda thấy thế thì gửi tới một ánh mắt khích lệ.
Tối nay Duranda vô cùng tận hứng, có Văn Sương thường thường ở bên cạnh làm cho bầu không khí sôi động, mọi người chơi đến rạng sáng hai giờ mới tan cuộc.
Văn Sương ngồi lên xe, đôi mắt díu lại sắp không mở ra được, đêm qua cậu say rượu còn chưa tỉnh táo hẳn, tứ chi đau nhức, cái ót còn đau giật giật nhưng Tuyên Triết ngồi ở bên cạnh nên cậu đành cố gắng tỉnh táo lên tinh thần.
“Tuyên tổng, tôi đưa ngài về trước.
” Tào Nam Du mở miệng.
Tuyên Triết thản nhiên: “Tôi không vội, đưa cái người có mí mắt dính nhựa cao su về trước đi.
”
Văn Sương: “……”
Tào Nam Du làm theo, lúc sắp đến Văn Sương lục lọi trên người moi móc…… móc! Lại móc! Từ từ, Văn Sương hít hà một hơi, đột nhiên đôi mắt trừng lớn, chìa khóa đâu?
Cậu còn chưa bỏ cuộc, sờ qua sờ lại tiếp tục đong đưa trái phải, trong lòng nhanh chóng tính toán thật sự không được thì đi khách sạn tạm chấp nhận một đêm, sau đó xui xẻo phát hiện, thẻ căn cước và chìa khóa đều ở trong áo khoác, Văn Sương không phải người vứt bừa bãi mà ngược lại, cậu có thói quen trước khi ra cửa kiểm tra đồ trên người có mang đầy đủ không, lúc ấy không phản ứng càng giống như cảm giác nào đó bị che đậy.
Quả nhiên, thế giới này có thù oán với cậu.
“Trên mông cậu mọc đinh hả?” Tuyên Triết không thể nhịn được nữa, quay đầu nhìn.
“So cái này còn nghiêm trọng hơn……” Văn Sương nhìn về phía đại ma vương, treo lên nụ cười cứng đờ: “Tuyên tổng, công ty chúng ta lớn như vậy, có ký túc xá tạm thời cung cấp cho công nhân không? Dùng để giải quyết một ít tình huống đột ngột ấy.
”
Tuyên Triết híp híp mắt: “Ví dụ như để đầu óc và chìa khóa ở trong nhà?”
Vừa dứt lời, đầu nhỏ Văn Sương rũ thấp xuống, cái vẻ “Nồi của tôi đây, anh tùy tiện phun đi.
”, Tào Nam Du nhìn thấy từ kính chiếu hậu không nhịn được muốn duỗi tay xoa một phen.
“Để tôi xuống ở giao lộ kia là được.
” Văn Sương khẽ nói cũng may cậu mang theo di động, thời buổi này điện thoại thông minh có ở khắp thế giới, cậu