Chương 6.
Thì ra tôi mới là vai hề.
“Cảm ơn Tuyên tổng.
”
Văn Sương lập tức kéo cửa xe ra ngồi lên, không sai, cậu muốn quá giang xe đấy còn nỗi sợ hãi với anh ta ư? Không giống nha, Văn Sương vuốt vạt áo không dám vượt qua “Vĩ tuyến 38” vô hình kia, quá giang xe một cách quang minh chính đại nhưng vẫn cẩn thận, nói trắng ra là muốn quét cảm giác tồn tại.
Lúc trước sợ Tuyên Triết vì xui xẻo phải đi cốt truyện bản gốc nhưng bây giờ tất cả đã thay đổi, bản thân mình rất tốt không bị lột sạch cũng không thân bại danh liệt, với lại anh ta cũng đưa mình đi bệnh viện, chi trả tiền thuốc men, Văn Sương thông qua những lần dò xét hiểu rõ về Tuyên Triết, cậu muốn thoát khỏi số mệnh, đầu tiên phải có một đùi vàng rắn chắc.
Hì hì hì!!! Bây giờ Văn Sương nhìn Tuyên Triết như đang nhìn một cái đùi vàng.
“Lái xe.
”
Tuyên Triết vẫn thản nhiên, liếc thấy khóe miệng cậu cong lên, cậu nhóc này thật sự cho rằng anh không nhìn ra sao?
Quyền Nhất to gấp mấy lần Tinh Dực, nóc đỉnh cực cao, Văn Sương vừa vào cửa đã cảm thấy bầu không khí áp lực, ở chỗ này chậm một phút một giây sẽ bị kẻ đến sau đạp lên.
Cậu đi theo Tuyên Triết đến thang máy VIP, mọi người bốn phía nhìn như đang nghiêm túc làm việc chứ thật ra đều thống nhất híp mắt, đó là ai vậy?
Một giờ sau, cuối cùng mọi người cũng có được tin tức nhỏ, là một cậu phiên dịch nước G mới do Tuyên tổng dẫn tới, trẻ ghê.
Tào Nam Du dẫn theo Văn Sương đi bộ phận nhân sự đưa tin.
Văn Sương dùng chùa bằng cấp nguyên chủ, tuy không thi được bằng cấp nhưng cậu thật sự nói được tiếng nước G là thật nên được yêu cầu bổ sung sau, trước mắt đang ở thời kỳ hợp tác mấu chốt với ngài Duranda, vị phiên dịch trước được nắm lấy cái danh hiếm hoi mà tự cao tự đại trịch thượng, Tào Nam Du nhìn gã khó chịu rất lâu, vừa lúc đá văng lấp Văn Sương vào.
“Cứ dựa theo lưu trình bình thường, lấy thân phận thực tập sinh đi.
”
Tào Nam Du nói chuyện với bộ phận nhân sự, lặng lẽ liếc Văn Sương, thấy khuôn mặt cậu không có gì không vui mà ngược lại dáng vẻ hạnh phúc “Mình biết nắm chắc thời cơ” hiếm khi phải nghẹn họng nói cậu này ngốc nghếch thật, bản lĩnh xem xét thời thế vừa vặn đúng lúc.
Một trái tim tinh tế cất vào một thân xác biết vui vẻ thấy đủ.
Tào Nam Du nhận điện thoại, xong việc nói với cậu: “Tôi ra ngoài một chuyến, người ta bảo cậu điền gì thì cậu điền thế đó, lát nữa sẽ qua đấy đón cậu”
Anh ta nghĩ cứ để Văn Sương thích ứng với bầu không khí làm việc ở Quyền Nhất trước một chút, đó chính là: Người từ bên ngoài đến đều là kẻ địch.
Quyền Nhất khác với công ty khác, là công ty giải trí lớn nhất đại lục, thù lao tuyệt đối hậu đãi nhưng tiền đề là bản lĩnh bạn xứng với số tiền đó cho nên bên ngoài được người ta khen ngợi, các sinh viên của các trường danh tiếng tới Quyền Nhất đều từ bưng trà đổ nước cúi đầu khom lưng, kể cả tự tôn của con ông trời cũng bị đánh tan nát, ở kỳ thực tập chịu không nổi bỏ đi một đám lớn.
Văn Sương có “Vận may” tốt được theo xe, chờ đến những người khác biết cậu ta vào đây bằng cách nào thì không tránh được khoa tay múa chân lạnh lùng trừng mắt, cứ nhìn xem có thể kiên trì đến khi nào.
Có đôi khi tâm lý thừa nhận năng lực cũng là một phần cứng, Tào Nam Du nhìn bóng dáng Văn Sương lần cuối, lộ ra sự đồng tình trong mắt.
Quả nhiên, Tào Nam Du vừa đi, bầu không khí của bộ phận nhân sự tức khắc lạnh lên, một vài người lạnh lùng nhìn ngó, Văn Sương mím môi lộ ra nụ cười thân thiện với bọn họ: “Chào các anh các chị ạ.
”
Má!!! Trưởng bộ phận nhân sự là một phụ nữ 30 tuổi nghiêm túc nổi danh mà lúc này ánh mắt sáng ngời, bỗng nhiên nhảy ra dòng chữ: Thanh xuân của ai gia đã quay về.
Hu hu hu, là kiểu người mà thời thiếu nữ cô thích nhất~~
Văn Sương lễ phép khách sao không phải giả vờ, cậu chưa bao giờ để ý một khía cạnh bản thân lộ ra sự dịu dàng, có lẽ sẽ gặp một ít ác ý và trắc trở nhưng cậu chấp nhận hết, không hề khϊếp đảm, ai cũng không nói được sự kiên trì của cậu đến từ đâu.
Gần một giờ qua đi……
Tào Nam Du mới đến bộ phận nhân sự, cảm thấy chắc chắn sẽ nhìn thấy một khuôn mặt xanh mét hoặc đỏ chót, xấu hổ và giận dữ của Văn Sương.
Nhưng ai gờ…
“Ô!!! Văn Sương nè,