. Người này chẳng lẽ là một tên biến thái?
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Editor & beta: wingwy.
======================
Mèo đen lớn được ăn bữa thịt luộc đầu tiên sau khi hắn đến viện an dưỡng.
Là cái loại thịt luộc qua nước, ngay cả muối cũng không nêm này.
Thịt luộc được Minh Hữu cắt thành lát mỏng có thể dùng để mài răng, lại thích hợp cho vào miệng. Mèo đen lớn ăn một ngụm thịt luộc, quay đầu liếc Minh Hữu một cái, ăn thêm một ngụm thịt luộc nữa, lại liếc nhìn Minh Hữu thêm một cái.
Minh Hữu lòng tràn đầy áy náy “trộm” thịt của mèo lớn làm cơm tối, đem thịt luộc cắt thành lát mỏng, nhúng nước chấm gừng tỏi ớt ăn cùng cơm trắng.
Vuốt mèo của mèo đen lớn chỉ vào nước chấm của Minh Hữu: “Ngao!” Áy náy? Áy náy thì đưa nước chấm cho ta!
“Đại Hắc à, không phải là tui không muốn cho cậu ăn ngon. Quy tắc chung của nhân viên không viết, người phụ trách tóc vàng không có trách nhiệm kia cũng không trả lời tin nhắn, tui không biết cậu kiêng kị vị gì.” Minh Hữu tận tình khuyên bảo,
“Chúng ta trước tiên tạm ăn thịt luộc, chờ sau khi người phụ trách trả lời tin nhắn, tui liền làm đồ ăn ngon cho cậu!”
Mèo đen lớn nghiến răng nghiến lợi, cắn xé thịt, trừng mắt nhìn Minh Hữu bằng ánh mắt hung tợn, dường như đem miếng thịt mình đang cắn xé trong miệng coi thành Minh Hữu, Minh Hữu nhìn thấy mà lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Động vật họ mèo bình thường không thể ăn nhiều thức ăn bậy, tuy rằng cậu biết thức ăn kiêng kị của linh thú chắc chắn không giống với động vật bình thường, nhưng trên người mèo mun lớn vẫn còn mang thương tổn, ăn sai thức ăn đối với linh thú khỏe mạnh thì chỉ có thể bị tiêu chảy, nhưng đối với Đại Hắc mà nói, đôi khi sẽ tăng thêm thương bệnh*.
( *thương bệnh: thương tổn + bệnh tật.)
Cho nên, Minh Hữu, kiên trì lên! Kiên quyết không thể mềm lòng!
“Cái kia……Đại Hắc, cậu đem thịt ăn hết, tui cho cậu ăn thêm một khối dinh dưỡng màu lam có được hay không?” Minh Hữu hạ đũa, từ trong ba lô hệ thống lấy ra một khối dinh dưỡng tựa như viên sapphire [1], “Những khối dinh dưỡng loại khác, trước lúc chưa kiểm tra thân thể kỹ càng giúp cậu thì không thể cho cậu ăn. Nhưng khối dinh dưỡng màu lam có thể làm dịu tinh thần lực, cho cậu ăn hẳn là không có tác dụng phụ.”
Kiểm tra thân thể kỹ càng? Đây là mục đích của thiếu niên khi tới nơi này? Thu thập số liệu gien của ta? Mèo mun lớn ngờ vực liếc Minh Hữu một cái, sau đó khí phách ngồi chồm hổm, giương ra mười cái móng vuốt.
“Mười khối?” Minh Hữu dở khóc dở cười, “Cậu còn nhớ rõ lời nói trước đó của tui, khối dinh dưỡng các loại mỗi ngày giới hạn số lượng mười khối hả?”
Cái mũi của mèo đen lớn phun khí, mi mắt rũ xuống, biến thành mắt tam giác ngược (▼_▼). Nói thừa! Ngươi xem ta là lão già ngu ngốc à? Ta là não cá vàng á? Trí nhớ chỉ có vài giây?
“Được, mười khối.” Khối dinh dưỡng vốn là thực phẩm dinh dưỡng để linh thú ăn, Minh Hữu cũng không keo kiệt.
Nếu không phải cậu chưa thể xác định được tình trạng thân thể của mèo đen lớn, sợ ăn bậy ra chuyện, thì bảy loại khối dinh dưỡng hồng da cam xanh non xanh sẫm lam tím, mỗi loại đều cho mèo mun lớn ăn mười khối, hoàn toàn không có vấn đề.
Minh Hữu ở trong “hình thức huấn luyện”, thực phẩm khen thưởng thu được nhiều nhất chính là khối dinh dưỡng, loại khối dinh dưỡng cậu có ít nhất, phỏng chừng cũng có thể cho mèo đen lớn ăn một tháng.
Mèo mun lớn hài lòng, lập tức phát ra khí thế mãnh thú, hai ba miếng liền đem chậu thịt luộc lớn Minh Hữu làm cho hắn xơi hết.
Lưỡi hắn liếm móng vuốt một chút, móng vuốt vuốt mặt một chút, một bên lau mặt một bên tà mị quyến cuồng* nhìn Minh Hữu.
(*quyến cuồng: quyến rũ + cuồng nhiệt.)
Bớt nói nhảm đi, giao khối dinh dưỡng ra đây!
Minh Hữu cười cho ăn.
Mèo mun lớn híp mắt, tê liệt thành một tấm thảm mèo.[2]
Hương vị này……hương vị này……So với sự sung sướng ở cơ thể trước đó, lần này đổi thành thỏa mãn trên tinh thần. Tinh thần lực gần như khô cạn, cuối cùng được rót vào một dòng nước ấm có nhiệt độ hơi cao, nhưng không đến mức quá nóng. Hơi nước bị bốc hơi làm cho người ta buồn ngủ, vô cùng thỏa mãn.
“Ngao ô” Mèo mun lớn không tự giác cuộn thân thể, hướng cái bụng rụng lông hơn phân nửa lên trên.
Hai cái chân sau của hắn đạp thẳng, móng vuốt hai chân trước co quắp, lưng cọ tới cọ lui trên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gru gru, uốn qua uốn lại như một con sâu mèo khổng lồ.
Minh Hữu kiềm chế.
Kiềm chế……
Kiềm……Nhịn không được. Cậu đột nhiên nhào tới, ôm lấy cơ thể của mèo mun lớn, chôn đầu trên cái bụng thưa thớt lông của mèo ta.
“Ngao ngao ngao ngao!” Cảm xúc không có lông mèo ngăn trở làm cho mèo mun lớn kinh sợ, thiếu chút nữa dùng một cái tát chụp bay Minh Hữu.
Móng vuốt của hắn khua được một nửa, vội vàng dừng lại, bằng không lấy sức lực của hắn, Minh Hữu nửa cái đầu cũng không còn.
“Ngao ngao ngao ngao ngao!” Ngươi làm gì! Đứng lên! Thiệt là ăn vạ mà! Ta thiếu nữa vỗ chết ngươi!
Mèo mun lớn đem Minh Hữu đẩy ra, móng vuốt mèo khoát lên trên vai Minh Hữu, hướng về phía Minh Hữu điên cuồng rít gào, miệng mèo to lớn, có thể đem đầu Minh Hữu một ngụm cắn rớt, nước miếng văng lên mặt của Minh Hữu.
Minh Hữu lau đi một ít nước miếng mèo trên mặt, hai tay gác lên trên đầu gối, ngoan ngoãn quỳ gối: “Thật xin lỗi, tui liều lĩnh quá.”
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, nếu không phải mèo mun lớn tính tình tốt, mình đã chết rồi. Tuy rằng chết trên bụng mèo, thành quỷ cũng phong lưu [3], nhưng còn sống vẫn tốt hơn. Còn sống mới có thể liên tục không ngừng hít mèo.
Song mèo mun lớn quả nhiên bà nội nó dịu dàng. Còn hơn việc bụng của chính mình bị cậu khinh nhờn, mèo mun lớn hiển nhiên càng để ý đến chuyện cậu “ăn vạ” thiếu chút nữa gặp nguy hiểm. Minh Hữu nhìn mèo mun lớn, bên trong đôi mắt hạnh to như chứa đựng cả ngân hà.
Tục xưng là, mắt long lanh
Mèo mun lớn bị ánh mắt yêu thích không thèm che dấu của Minh Hữu dọa sợ tới mức lùi về sau vài bước, lông trên đuôi một cọng lại một cọng dựng thẳng lên.
Chuyện gì xảy ra với người này vậy? Ánh mắt này là như thế nào? Sao lại làm người ta thấy sởn cả da gà? Cậu ta thật sự là gián điệp ư? Gián điệp sẽ cố ý làm ra hành vi khiến người khác chú ý như vậy sao? Hay, cậu ta chỉ đơn thuần là đầu óc có bệnh?
Không không không không, không thể phỏng đoán người khác một cách ác ý như vậy được. Chỉ số thông minh của thiếu niên này khẳng định không có vấn đề, phỏng chừng tinh thần có chút khác thường.
Một người bình thường, sao có thể đối với mãnh thú xa lạ mà giao phó toàn bộ tín nhiệm, ôm ôm ấp ấp, còn đem mặt, đem mặt chôn trên cái bụng của hắn! Đối với một mãnh thú xa lạ mà làm chuyện phá vỡ liêm sỉ như vậy! Không phải tinh thần khác thường thì là cái quái gì!
Mèo mun lớn cho rằng chính mình đã tìm ra chân tướng.
Hắn liền lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.
Đừng nói là, người này……thật ra chẳng hề cảm thấy hứng thú với gien của hắn, mà là thèm thuồng cơ thể hắn? Hắn quả thật có biết, có loại biến thái không thích người, nhưng lại thích cùng động vật XXOO……
Mèo lớn càng nghĩ càng sởn tóc gáy, lông toàn thân đều xù lên. Hai cái chân sau của hắn kẹp chặt lại, khàn giọng gào to lộ vẻ uy hiếp với Minh Hữu.
Minh Hữu chỉ nghĩ mèo mun lớn còn tức giận vì bị cậu vùi vào bụng, cậu lập tức lấy ra khối dinh dưỡng màu lam: “Vẫn còn năm khối, không ăn à?”
Mặt mèo mun lớn cứng đờ.
Hắn do dự một giây giữa việc có thể bị uy hiếp đến trinh tiết và khối dinh dưỡng màu lam, sau đó không chút do dự chạy như điên tới để được bón ăn.
Cho dù thiếu niên này là biến thái thì sao? Ta, một con sư hổ lớn như thế này, chẳng lẽ lại sợ thiếu niên mà một cái tát có thể vỗ chết kia ư?
Minh Hữu một bên cho ăn, một bên dùng ngón tay chải vuốt chiếc khăn choàng của mèo mun lớn.
Mèo đen lớn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, nếu không phải vẫn còn một tia lý trí, có lẽ còn muốn trở mình đem cái bụng vặn qua vặn lại. Quá thoải mái, chịu không nổi a~
Trong mắt Minh Hữu hiện lên một tia lo lắng. Đại Hắc quá dễ bị lừa, thảo nào vết thương trên người lại nặng như vậy. Trong đầu cậu không ngừng hiện ra hình ảnh mèo mun lớn bị một ngụm thức ăn dụ dỗ đi vào bẫy rập, sau đó bị một đám người mặc đồ đen cả người đen như quạ, chỉ chừa lại đôi mắt mang gậy gộc vây quanh.
Các linh thú đơn thuần rất dễ bị ý tốt giả tạo hấp dẫn, sau đó bị những người xấu làm hại cùng lợi dụng. Ở trong trò chơi còn như vậy, ở hiện thực khẳng định còn tối tăm đẫm máu hơn nhiều.
“Đại Hắc, sau này tui sẽ bảo vệ cậu.” Minh Hữu nghiêm túc nói, “Tui sẽ không để cậu bị con người làm hại lần nào nữa.”
Mèo mun lớn thiếu chút nữa bị khối dinh dưỡng làm nghẹn.
Người này lại phát bệnh thần kinh gì nữa? Quả nhiên là tinh thần có chút khác thường sao?
Sau khi được cho ăn xong, mèo mun lớn nhanh chóng lùi về góc tường, luôn duy trì khoảng cách theo dõi nhất cử nhất động của Minh Hữu, không để Minh Hữu chạm tới này.
Minh Hữu đến tột cùng là gián điệp có mưu đồ khác, hay là biến thái có tinh thần khác thường, mèo mun lớn vẫn chưa thể kết luận.