. Nào có nhiều Arthur như thế.
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Edit & beta: wingwy.
- ---------------------------------------------
Minh Hữu cầm dụng cụ gõ bùm bùm máy trị liệu kiểu cũ một hồi. Cậu nói cậu có thể đem máy điều trị kiểu cũ này đổi thành máy kiểm tra đo lường chuyên dùng cho cơ thể linh thú, hổ Arthur tạm thời tin.
Hiện tại Arthur nằm sấp nơi cách Minh Hữu xa một mét, dùng đôi mắt hổ, như hổ rình mồi mà quan sát Minh Hữu.
"Dị năng" đột nhiên xuất hiện của Minh Hữu hù chết hổ. Mà thiếu niên nhỏ này, làm một bộ dáng "Cái này thật bình thường", tựa như đã tập mãi thành quen?
Arthur càng nhìn càng không thấu được thiếu niên Minh Hữu này.
"Hô, được rồi." Minh Hữu cọ cọ mồ hôi cùng dầu máy, hướng mèo mun lớn cười nói, "Đại Hắc, tới thử xem."
Ta xem cậu đang làm trò quỷ gì. Arthur đứng lên, chậm rì rì đi đến bên cạnh cỗ máy.
Nghe âm thanh dòng điện từ bên trong cỗ máy truyền ra, nghe kiểu sao cũng chắc chắn không bình thường, Arthur kinh hồn bạt vía, luôn có cảm giác một giây sau cỗ máy sẽ phát nổ.
Minh Hữu đem mối nối số liệu của máy kiểm tra đo lường nối với hệ thống, lấy được số liệu tỉ mỉ của cơ thể Arthur.
Cậu nhìn báo cáo kiểm tra đo lường của cơ thể, sau khi im lặng một hồi lâu, nước mắt nhịn không được lạch bạch lạch bạch rơi xuống.
Arthur đang quay qua quay lại xung quanh cỗ máy, xem xét cỗ máy này rốt cuộc được cải tạo thành cái quỷ gì, nhìn thấy Minh Hữu bắt đầu rơi nước mắt, không khỏi hoang mang nghiêng đầu: "Ngao." Cậu khóc cái gì?
Minh Hữu hít hít mũi, bổ nhào vào Arthur ở trước mặt, ôm lấy đầu Arthur, đem mặt chôn giữa lớp khăn choàng cổ của Arthur, nức nở nói: "Tinh thần lực cạn kiệt, dị năng hỗn loạn, dinh dưỡng không đủ, khắp người đầy những vết thương cũ......Ai đã ngược đãi cậu độc ác như vậy!! Là người của viện an dưỡng động vật này sao? Tui biết mà! Viện an dưỡng động vật này nhất định có vấn đề!"
Hả? Arthur vặn vẹo cơ thể, giãy ra khỏi cái ôm của Minh Hữu. Đệm thịt của hắn dán trên mặt Minh Hữu, qua loa lau xuống hai cái.
Đừng khóc, khóc cái gì mà khóc? Làm sao mà ta không hiểu được cậu đang nói cái gì thế?
Minh Hữu cầm cái móng vuốt đang giúp cậu lau nước mắt của Arthur, vẻ mặt bi phẫn*: "Tui chắc chắn có thể mang cậu thoát khỏi nơi này!"
( *bi phẫn: đau thương phẫn nộ.)
Arthur: "......Trốn làm gì?"
Minh Hữu sững sờ cả người. Cậu cẩn thận suy tư một hồi, do dự nói: "Có lẽ, ta có thể thử trốn đến một tinh khu hỗn loại khác."
Phạm vi quản lí của tinh minh, chia làm tinh khu trung tâm, tinh khu tự trị, tinh khu khai thác. Tinh khu khai thác còn được gọi là tinh khu hỗn loạn, là khu vực tam bất quản [1] tụ tập các tổ chức tinh đạo* trái phép.
( [1] tam bất quản: nguyên văn là三不管, trước đó cùng để đề cập đến thành phố phía nam Thiên Tân. Vào cuối thời nhà Thanh, là khu vực còn hẻo lánh, lãnh sự Pháp - Nhật không có quyền tài phán, các văn phòng chính quyền địa phương của Trung Quốc cũng phớt lờ. Lúc ấy, nơi này được gọi là "Tam bất quản"; Ngày nay cụm từ này thường được dùng để đề cập đến những nơi hoặc những thứ mà không ai quan tâm đến;
*tinh đạo: đạo tặc tinh minh.)
Trên mặt lông xù xù của Arthur lộ ra biểu tình "Cậu bị điên à?" hết sức rõ ràng.
"Nói chung chắc chắn có biện pháp." Minh Hữu lại biểu hiện ra sự tự tin một cách mù quáng, Arthur nhìn thấy nhịn không được ngáp một cái.
Hắn liếm liếm móng vuốt, lại đem móng vuốt lau mặt, nói: "Ta là chịu thương tổn trên chiến trường, không liên quan tới viện an dưỡng. Tất cả linh thú trong viện an dưỡng này tất cả đều không thể chữa trị được bằng trang thiết bị hiện tại, đều tùy thời mà chờ chết."
"Chiến trường?" Tay Minh Hữu đặt ở trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi xổm, chờ Arthur giải thích.
Không phải là cậu muốn ngồi xổm, mà trong cái viện an dưỡng rác rưởi này ngay cả một cái ghế dựa cũng tìm không ra.
"Năm trước trùng tộc xâm chiếm, cậu có nhớ không?" Arthur đắc ý nhếch râu, "Ta chính là anh hùng lập được chiến công đấy."
Minh Hữu nghĩ nghĩ, hình như thật sự có chuyện này.
"Hình như là có một tốp nhỏ quân đội trùng tộc lạc đường, bị tiêu diệt ở vùng ngoại biên của tinh minh?" Minh Hữu nói một cách không chắc chắn.
Vẻ mặt đắc ý của Arthur cứng lại, hắn không dám tin nói: "Cái gì mà một tốp nhỏ quân trùng tộc lạc đường? Là cuộc xâm lăng có quy mô của trùng tộc mà? Cậu có biết chúng ta phải trả giá lớn như thế nào, mới có thể đem trùng tộc gắt gao ngăn chặn ở vùng ngoại vực, không để chiến hoả lan rộng đến khu vực chủ chốt của tinh minh không?"
Arthur bực tức xù lông thành một nắm lông đen, cái đuôi vung như cánh quạt, lỗ tai vẫy thành một đường thẳng.
Minh Hữu đúng là không biết. Lúc trước Thiên Lam tinh đưa tin về cuộc chiến tranh này, nói trong nói ngoài đều là, chuyện nhỏ, chỉ là một cuộc xung đột nhỏ thôi, ta thắng cũng đúng, toàn bộ dân thường ở Thiên Lam tinh đều chưa từng để ý đến chuyện này.
"Quên đi quên đi, có lẽ là vì duy trì ổn định." Arthur ủy ủy khuất khuất cuộn thành một quả cầu lông, cái đuôi đành đạch đành đạch nện xuống sàn nhà, "Tiền tuyến còn đang đánh giặc, hậu phương nếu gặp rắc rối......"
"A a a a a không được, ta không chịu nổi ủy khuất này!" Arthur chưa nói xong, lại nằm tại chỗ, cố che lấp cái bụng phấn hồng trụi lủi của chính mình, lăn trái lăn phải, uốn éo thành một con sâu mèo siêu khổng lồ, "Mặc dù để duy trì ổn định trong lúc chiến tranh, bây giờ đã trôi qua một năm! Dựa vào cái gì mà không tuyên truyền tốt cho chúng ta! Ta không phục! Ta không phục!"
"Đừng tức giận! Đừng tức giận! Không đáng để chọc tức thân thể." Minh Hữu vội ôm lấy Arthur đang vặn qua vặn lại thành con sâu mèo, an ủi nói, "Có lẽ nguyên nhân Thiên Lam tinh không tuyên truyền, bởi vì nó ở tinh khu tự trị, quan chấp chính ở tinh cầu tự trị không muốn giúp tinh minh tăng thêm uy tín?"
Arthur ngừng lăn lộn, mặt mèo ủy khuất: "Thật ư?"
"Cái này......Tui cũng không chắc chắn." Minh Hữu ăn ngay nói thật.
Cái mũi của Arthur hung hăng phì một hơi, từ mặt đất đứng lên, ngồi chồm hổm dưới đất, nâng một cái chân trước lên, hung hăng vỗ mặt đất.
"Chờ đến lúc cơ thể ta tốt lại, ta nhất định phải đi tra hỏi một cách rõ ràng! Vì hơn *một vạn đồng đội đã hi sinh trên chiến trường của ta mà hỏi cho rõ ràng!" Móng vuốt nện xuống đất, đùng đùng đùng, đùng đùng đùng! Hốc mắt Arthur đều đỏ.
Minh Hữu ngây ngẩn cả người: "Hơn một vạn?"
( *một vạn = mười nghìn.)
Arthur hít hít cái mũi, nước mắt không chịu thua kém mà chảy ra.
Tuyến nước mắt của mèo quá ngắn, thiệt phiền phức!
Minh Hữu lặng im. Cậu lấy ra khăn tay, thay Arthur lau đi nước mắt. Arthur khó có được ngoan ngoãn mà nằm sấp trên mặt đất, đầu đặt trên đùi Minh Hữu, tùy ý để Minh Hữu an ủi.
Hai người không nói gì im lặng hồi lâu, đợi sau khi cảm xúc trong lòng lắng lại, Minh Hữu nhỏ giọng hỏi: "Tui có thể giúp bọn cậu làm chút gì không?"
"Cậu có thể làm rất nhiều việc." Mắt mèo của Arthur được nước mắt gột qua, tựa như vàng ánh lên rực rỡ dưới ánh mặt trời, "Trị bệnh khỏi cho ta, ta sẽ nói cho."
"Được." Minh Hữu nhẹ nhàng thở ra. Đây là chuyện cậu có thể làm được, "Viện an dưỡng động vật này còn có những linh thú khác đúng không? Tuy rằng hiện tại tui không thể khẳng định được dược phẩm cùng đồ ăn đang sở hữu có thể cứu bọn chúng được hay không, nhưng trước tiên tui có thể giúp bọn nó tiến hành kiểm tra sức khỏe."
"Bọn họ nếu khôi phục ý thức, sẽ tự mình đến sân này. Nếu chưa khôi phục ý thức, sẽ giống như dã thú bình thường mà tấn công cậu." Arthur không phải chưa từng nghĩ đến việc đi tìm cấp dưới của mình đem đến cho Minh Hữu chăm sóc, "Chờ ta khôi phục thêm vài phần sức lực nữa, sẽ có thể sử dụng dị năng, lúc đó ta mang cậu đi tìm bọn họ."
"Hiện tại biểu tượng sinh mệnh của họ vẫn còn rất ổn định, thời gian vẫn còn đủ. Ta không tin người khác, không thể để những người khác nhúng tay vào chuyện này." Arthur dùng đầu cọ cọ chân Minh Hữu, đứng lên nói, "Cậu cũng có rất nhiều bí mật, nhưng chỉ cần cậu đứng về phía ta, ta sẽ giúp cậu bảo vệ bí mật. Cậu cũng cẩn thận chút, đừng có cái gì cũng thể hiện ra bên ngoài."
Minh Hữu vội nói: "Tui không có ngốc như vậy! Bình thường tui đều che dấu rất tốt! Tui chỉ nói với cậu!"
Arthur hắc tuyến: "Chỉ nói cho ta vài điều ấy cũng rất kì lạ đó? Chúng ta cũng không quen, tại sao cậu cái gì cũng tín nhiệm ta như vậy?"
Minh Hữu nói: "Bởi vì cậu là linh thú, linh thú sẽ không lừa gạt người khác!"
Arthur, một "linh thú hiếm khi lừa gạt người khác" nâng trảo phủi đi hắc tuyến trên đầu chính mình, quăng xuống đất.
Nhưng Minh Hữu giờ phút này lại tỏ ra vô cùng bướng bỉnh: "Tui biết, trong linh thú cũng có vài thành phần xấu. Nhưng cậu thì không phải. Tui là linh thú sư, tui có thể cảm nhận được nội tâm linh thú. Đại Hắc, nội tâm của cậu ấm áp rực rỡ như mặt trời, cậu nhất định là linh thú lương thiện nhất!"
"Cậu có thấy sóng năng lượng thỉnh thoảng phát ra trên người tui không?" Minh Hữu vươn tay chỉ, sóng năng lượng