. Gấu trắng "gõ chiêng".
Tác giả: Mộc Lan Trúc.
Edit: wingwy.
- ---------------------------------------------
Minh Hữu mới vừa làm cơm xong, Arthur đã vung bốn cái móng vuốt tung tăng tung tẩy quay lại.
Nói là vung ra bốn cái móng vuốt, nhưng trên thực tế Arthur chỉ có ba chân là đạp đất, một chân còn lại bởi vì bị thương nên không thể nhúc nhích.
Mèo lớn chỉ đi đường được bằng ba chân lẽ ra nhìn qua rất thảm thương, nhưng trên mặt lớn lông nhung xù của Arthur lại là một điệu cười đầy đắc chí của loài hổ, cái đuôi vểnh rõ cao, chỉ có ba chân mà dường như có thể khiêu vũ một cách linh hoạt, không nhìn ra một chút đau khổ chật vật nào.
Rất khó tưởng tượng, ngày hôm qua hắn còn quẩn quanh cận kề cái chết.
Minh Hữu vừa nhìn thấy Arthur, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Cậu nghĩ, dù là người đang khổ đau tuyệt vọng, nhìn thấy con mèo lớn vừa đáng yêu vừa hoạt bát này, đều sẽ nhịn không được mà bị cuốn hút bởi sự lạc quan của mèo lớn, cùng mèo lớn nở nụ cười tựa như ánh dương ấy nhỉ?
“Thơm quá thơm quá, cho ta xem với, có cái gì ăn ngon á!” Arthur tiến vào phòng bếp, liền đứng thẳng người lên, cái đầu lông nhung xù sáp lại gần cái nồi to như thùng sắt, làm Minh Hữu sợ tới mức vội ôm hắn từ sau lưng, tha hắn ra khỏi bàn bếp.
“Cẩn thận chút! Coi chừng bị phỏng!” Minh Hữu nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, sợ mèo mun lớn không chú ý một cái, liền lật đổ thùng sắt.
Arthur ngồi chồm hổm dưới đất, đệm thịt bất mãn vỗ xuống sàn nhà: “Ta có ngu như vậy đâu!”
“Không không không, Đại Hắc thông minh nhất, tui chỉ sợ cậu bị phỏng.” Minh Hữu múc thịt đã hầm chín ra, cho bản thân một chén lớn, Arthur một chậu bồn lớn, “Cậu muốn ăn cơm không?”
Arthur di chuyển qua lại xoay quanh chậu ăn của chính mình, không ngừng liếm miệng, rất nôn nóng chờ thịt nguội: “Không cần. Ta là một con hổ, ăn cơm cái gì.”
Minh Hữu dùng đũa gắp một miếng thịt, nói: “Tui nghĩ là sách dạy nấu ăn cho linh thú, hẳn là không giống với động vật bình thường. Bọn cậu ăn chay chắc hẳn sẽ thu được càng nhiều năng lượng, ăn thịt chẳng qua là để nếm hương vị cùng no bụng, hiệu suất chuyển hóa năng lượng rất thấp.”
Arthur kinh ngạc đến mức lỗ tai đều dựng thẳng lên, giống như ra-đa mà chuyển động trái phải: “Còn có thuyết này?”
Minh Hữu gật đầu. Hệ thống nói linh thú cùng tinh linh có chung nguồn gốc, như vậy sách dạy nấu ăn cho linh thú, hẳn là giống với tinh linh.
Minh Hữu suy nghĩ một chút, trình bày lý luận chuyển hóa năng lượng ở thế giới tinh linh.
Loài sinh vật tinh linh này, sở dĩ có được năng lượng đặc thù chính là nhờ vào mặt trời, mặt trăng cùng địa cầu, hay nói cách khác, sức mạnh của họ, là năng lượng đặc thù có được từ hằng tinh cùng hành tinh.
Trong chuỗi dinh dưỡng, thực vật thường là tầng lớp sinh sản bậc nhất, trong khi côn trùng cùng các chủng loại động vật khác, là loài ăn tạp hay còn được gọi là “người tiêu thụ”.
Năng lượng hóa học được gọi là “dinh dưỡng” ấy, thông qua tầng tầng lớp lớp người tiêu thụ mà truyền lên trên, sinh vật có thể không ngừng tích lũy. Cho nên đối với con người bình thường mà nói, trực tiếp ăn “người tiêu thụ” nằm ở bậc trên của chuỗi dinh dưỡng, thì hiệu suất hấp thụ dinh dưỡng rất cao.
Nói một cách thông tục dễ hiểu theo thời đại ấy của Minh Hữu, là “Có đồ ăn, thì có thể ăn ít cơm”.[1]
([1] nguyên văn là “有油水, 就能少吃粮”, t chỉ chém đại thôi à.)
Nhưng thứ “năng lượng” mà tinh linh cần, lại khác với chất dinh dưỡng thông thường. Thực vật với tư cách là tầng lớp sinh sản bậc nhất, có thể đem năng lượng tinh cầu tích lũy bên trong cơ thể của chính mình. Nhưng nếu nó bị những loài động vật hoặc côn trùng khác ăn, năng lượng sẽ bị “người tiêu thụ” làm tiêu hao một phần, năng lượng được lưu giữ bên trong cơ thể “người tiêu thụ” cũng sẽ bị giảm bớt.
Cho nên với loại “năng lượng” này, “người tiêu thụ” có cấp bậc trong chuỗi thức ăn càng cao, năng lượng được bảo tồn trong cơ thể lại càng ít có khả năng bị hấp thụ bởi người tiêu thụ khác.
Đây là phần quan niệm về thế giới quan trọng nhất trong trò chơi [Thế giới tinh linh] này. Bởi vì quy luật này, cho nên các tinh linh trong tình huống bình thường sẽ không ăn thịt lẫn nhau, con người cũng ít khi xem tinh linh như thức ăn.
“Cái này gần giống với nguồn năng lượng hóa thạch. Chúng ta có thể tinh luyện nguồn năng lượng hóa thạch, nhưng nếu nó đã bị đốt thành than, thì cơ bản rất khó sử dụng.” Minh Hữu nói, “Thức ăn của linh thú, hẳn là thứ gì đó giàu năng lượng. Ngoại trừ thực vật, thì khoáng thạch tích chứa năng lượng, nguồn nước, thậm chí là sóng điện từ, những năng lượng khác như hạt ánh sáng, đều có thể là thức ăn của bọn cậu.”
Miệng của Arthur giương to vô cùng, lớn đến mức có thể đem đầu Minh Hữu nhét luôn vào.
Toàn thân hổ của hắn đều hóa đá.
Nếu như lời của thiếu niên nhỏ này là sự thật, thì ngành dinh dưỡng học linh thú toàn tinh minh đều đang nghiên cứu theo phương hướng sai lầm!
Không phải bắt nguồn từ dinh dưỡng học, mà là bắt nguồn từ năng lượng học ư?!
“Thế giới nơi đó của tụi tui là như vậy, linh thú cùng tinh linh có cùng nguồn gốc, hẳn là khác biệt không lớn?” Minh Hữu nói, “Khối dinh dưỡng có khả năng bổ sung lượng lớn dinh dưỡng cho tinh linh, cũng từng áp dụng đối với cậu, có lẽ chênh lệch không lớn. Nghiên cứu cụ thể, phải chờ sau khi tui học được thêm nhiều kiến thức liên quan đến linh thú mói có thể xác định.”
Chờ khi được học tập thêm càng nhiều kiến thức, gom góp tích lũy đủ giá trị tri thức, cậu có thể giải khóa môn học “Dinh dưỡng học về linh thú” từ hệ thống này.
Thứ cậu đang học hiện tại, vẫn chỉ là hình thức luyện tập trong “Dinh dưỡng học về tinh linh.”
“Cậu cần thứ gì, mới có thể hoàn thành nghiên cứu này?” Arthur đã hết hóa đá, cái đầu như cái dùi đâm vào lòng ngực Minh Hữu, đầu không ngừng củng vào cằm Minh Hữu, “A a a a a cậu có biết nếu cậu có thể khẳng định chuyện này, toàn bộ sách giáo khoa về đào tạo linh thú của cả tinh minh đều sẽ bị biên soạn lại không?”
Trước khi Arthur đem đầu đâm đến, Minh Hữu đã tâm ý tương thông [2] cầm chén đũa đặt lên bàn bếp, giang hai cánh tay đã được chuẩn bị tốt để tiếp xúc với va chạm. Cái đầu to lông nhung xù của mèo đen lớn vừa nhoài vào lòng, đã được Minh Hữu mạnh mẽ ôm lấy, dùng sức xoa nắn.
( [2] nguyên văn là心有灵犀, dịch ra là tâm hữu linh tê: linh tê, cổ nhân coi tê ngưu là linh thú, giữa sừng của nó có vân trắng như tơ, nối liền hai đầu, có độ cảm ứng cao; cả cụm ý chỉ song phương tâm ý tương thông, có thể đọc được suy nghĩ của đối phương.)
“Không cần nhiều thứ lắm đâu, tui chỉ cần phải so sánh với một số kiến thức nghiên cứu linh thú căn bản ở hiện tại để có thể khẳng định.” Minh Hữu nhìn thoáng qua lượng giá trị tri thức cần để giải khóa “Dinh dưỡng học về linh thú”, trong