Tác giả: Nhất Tràng Đông Vũ
Edit: Nguyệt Ảnh
Đế đô, rạng sáng 1 giờ rưỡi, đêm còn rất sâu.
Trên bầu trời, điểm điểm sao trời cùng ánh trăng bị mây đen âm u bao phủ, tiếng sấm nặng nề vang lên phía chân trời, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, nặng nề mà áp lực.
Bên ven hồ nhân tạo tinh xảo, cây cối cao to rậm rạp xanh um tươi tốt, trên cây cành lá xum xuê, không chút lay động.
Không khí ẩm ướt, không có gió.
Cửa sổ sát đất của biệt thự bên hồ lộ ra ánh đèn mờ nhạt, rơi trên mặt hồ, phản xạ ra từng điểm ánh sáng, lại xuyên không thấu tầng lá cây trùng điệp kia.
Trong rừng cây cao lớn, ánh sáng âm u.
Ban đêm không có gió, nhưng chỗ sâu trong rừng lại như có thứ gì đó bay tới bay lui, cùng với tiếng cười khẽ và hơi thở thô suyễn.
"Hồng hộc......"
Ban đêm không gió có chút oi bức ẩm ướt, cho dù là áo sơ mi cao cấp trị giá mười mấy vạn, bị mồ hôi làm ướt dán ở trên người cũng dính dính nhớp nhớp làm người ta khó chịu.
Nhưng người đang ra sức chạy nhanh lại không rảnh lo mấy chuyện đó.
Mồ hôi to như hạt đậu từ cái trán chảy xuống, sau đó lăn vào trong đôi mắt, khiến đôi mắt cày xè.
Nhưng thanh niên cũng không dám dừng bước chân lại để lau đôi mắt.
Hắn không dám, cũng không thể!
Nhưng là, thật sự quá mệt mỏi.
Hai cái đùi giống như bị rót chì, nặng đến sắp nâng không lên nổi.
Chiếc quần tây sang quý đến độ có thể cho một gia đình bình thường táng gia bại sản cũng không ở lúc hắn đang mệt lả cho hắn một chút sức lực.
Tại sinh tử phía trước, hàng hiệu cùng hàng vỉa hè không có gì khác nhau.
Phía sau truyền đến thanh âm sàn sạt sàn sạt.
"Sàn sạt."
Nghe như tiếng lá cây cọ xát vào da thịt.
Nghe được tiếng động, thanh niên trừng lớn con mắt, dùng hết toàn lực chạy vội, thanh niên há to miệng, muốn thét chói tai rồi lại cố gắng nghẹn trở về, nghẹn đến nước mắt đầy mặt.
Không thể kêu, nó sẽ nghe thấy!
Càng không thể dừng lại, nó sẽ đuổi theo!
"Hồng hộc......!Hồng hộc......"
Nhưng mà, thật sự quá mệt mỏi, mệt quá.
"Thình thịch"
Thanh niên hoảng loạn dẫm phải hố, trẹo chân, ngã trên mặt đất, đôi chân mềm như bông không thể dùng lực, thanh niên giãy giụa trên mặt đất hồi lâu cũng chưa thể đứng lên.
"Sàn sạt."
Thứ đồ vật kia, càng lúc càng gần.
"Cút ngay! Mày cút ngay! Cứu mạng a a a!"
Nghe thấy thanh âm càng ngày càng gần, thanh niên đang quỳ rạp trên mặt đất làm sao cũng không dậy nổi bắt lấy một nhánh cây bên cạnh, múa may lung tung, tâm thái hoàn toàn hỏng mất!
"Sàn sạt sàn sạt!"
Thanh âm quỷ dị đột nhiên dồn dập lên.
Có thứ gì vội vã muốn lao ra từ trong rừng cây.
"Mày cút mày cút đi a a a a! Tao cho mày tiền, cho mày tiền cả đời này dùng không hết, mày cút đi!"
Thanh niên ném lung tung nhánh cây trong tay, một bên nước mắt một bên nước mũi rống to lên, dục vọng cầu sinh bạo lều vừa rồi đã không còn chút nào, thanh niên chỉ có thể trở thành con cá trên thớt đợi người làm thịt.
"Tao không muốn chết! Tao không muốn chết a a!"
"Sàn sạt sàn sạt!"
Thanh âm càng ngày càng dồn dập ở trước mắt.
"Ầm ầm ầm!"
Một tia chớp dữ tợn như ác long từ phía trên rừng cây vạch hướng phương xa, xé rách không trung thành hai nửa, theo sau là tiếng sấm nặng nề đột nhiên rõ ràng hơn, giống như đang lăn lộn ngay phía trên khu rừng!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc qua đi, trong rừng một mảnh yên tĩnh.
Mưa to đổ xuống một đêm.
Sáng sớm cuối tuần tại đế đô, mưa nhỏ còn đang rơi tí tách.
Người trẻ tuổi không phải đi làm hoặc đang ôm gối nằm ngáy o o, hoặc hâm nóng sữa bò cùng bánh mì ngồi bên cửa sổ đang rộng mở, một bên ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ, một bên vui sướng thưởng thức bữa sáng.
Mà các hàng quán trên đường phố, lần lượt mở cửa.
Tiệm bánh bao bên cạnh tiểu khu cao cấp của Đế đô cũng như mọi ngày đã sớm mở cửa, sau đó nghênh đón từng vị khách quen thuộc.
Trong màn mưa tí tách, một thân ảnh thon dài từ cổng tiểu khu nhỏ bước tới, phá vỡ mưa bụi mịt mờ, từ xa tới gần, cuối cùng dừng tại cửa tiệm bánh bao.
Đó là một thanh niên luôn chấp nhất dùng một chiếc ô màu xanh đen che mưa.
Thanh niên mi thanh mục tú, dáng người cao gầy, mặc quần jean sơ mi trắng, cả người nhanh nhẹn lưu loát, tuấn lãng bất phàm.
Đặc biệt là bàn tay cầm ô kia, thon dài trắng nõn.
"Tiểu Ngọc tới rồi, vẫn như mọi khi?"
Chủ tiệm bánh bao là một lão đàn ông trung niên mày rậm mắt to, nói chuyện lớn giọng, tâm địa lại rất tốt.
"Hôm nay thêm một phần cá khô."
Thanh niên nâng tay cầm ô hướng lên trên một chút, lộ ra mặt mày thanh tú, còn nở nụ cười nhàn nhạt với chủ tiệm.
"U, có phải mèo nhà cậu đã trở lại hay không?"
Chủ tiệm nhanh nhẹn dùng túi giấy dầu đựng mấy cái bánh bao, lấy ra một ly sữa đậu nành nóng hổi, sau đó lại xách ra một bình thủy tinh cao ba tấc từ trong tiệm.
"Vài ngày không gặp mèo con, đây là cá hộp bà nhà tôi chuyên môn làm cho mèo con, không cần trả tiền!"
Chủ tiệm kiên quyết không thu tiền cá hộp.
Thanh niên nói lời cảm ơn, xách theo bữa sáng tiến vào màn mưa.
Ngọc Tế xách theo bữa sáng vào cửa nhà, đã thấy một con mèo đen mắt đen lười biếng nằm trên sô pha màu trắng, hai móng vuốt màu đen còn đang bạch bạch bấm màn hình di động.
Đó là một con mèo toàn thân đen nhánh, ngay cả tròng mắt cũng một mảnh đen kịt, toàn thân không có một chút tạp sắc.
Đen đến quỷ dị.
"Trước khi cậu vào cửa Cục Giám Sát đã tuyên bố một nhiệm vụ khẩn cấp, thù lao thực không tồi, tôi đã đoạt giúp cậu.
Để báo đáp, bình cá hộp này tôi đành vui lòng nhận lấy!"
Mèo đen thấy Ngọc Tế vào cửa, đẩy đẩy điện thoại hướng về phía Ngọc Tế, sau đó ngao ô một tiếng chuẩn xác nhào vào cá hộp Ngọc Tế xách trên tay trái.
Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới là cơ quan chính phủ tam giới hơn một ngàn năm trước ba giới nhân yêu quỷ hùn vốn thành lập nên, ban đầu chỉ phụ trách duy trì hòa bình cùng trị an tam giới, nhân viên công tác bên trong đều là đại lão tinh anh của tam giới, làm việc đều là lấy bạo lực trị bạo lực.
Là một tồn tại cực uy quyền tại tam giới.
Nhưng theo thời gian trôi đi, công việc của Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới càng ngày càng nhiều, nội bộ cũng càng ngày càng phức tạp tỉ mỉ hóa, tuyển nhận người càng ngày càng tạp.
Đóa cao lãnh chi hoa Cục Giám Sát này đã chậm rãi suy sụp.
Suy sụp cho đến bây giờ, các đại lão tam giới lại lần nữa hùn vốn, trực tiếp mua một tòa cao ốc thương nghiệp cao tới 60 tầng ở trung tâm thành phố thủ đô phồn hoa, làm căn cứ địa cho Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới ở thế kỷ 21.
Còn cùng quốc gia bắt tay, mở một công ty an ninh hợp pháp, có trên vạn chức vị đang chờ con cháu Huyền Học Giới tới nhậm chức, bên trên là quốc gia ngũ hiểm nhất kim, thù lao tiền lương từ tài chính tam giới phát, địa khí quả thực được buff lên 18 tầng.
Ngọc Tế đang ở Huyền Học Giới, cũng theo trào lưu kiếm một chức nhỏ tại Cục Quản Lý Giám Sát Tam Giới, ngoài ngũ hiểm nhất kim, mỗi tháng còn có thể lãnh một chút trợ cấp, ngoài trợ cấp khi nhận nhiệm vụ yêu cầu ra còn có trợ cấp khi đi công tác.
Chủ yếu là, có thể nhận một số nhiệm vụ Cục Giám Sát Tam Giới tuyên bố để kiếm tích phân, đi đổi một ít vật phẩm đại loại như bùa chú hay đan sa.
Hơn nữa Ngọc Tế còn có nơi xử lý sự vật đặc thù tổ tiên truyền xuống, ngày thường ăn uống không lo.
Ngọc Tế mới tiếp nhận một vụ án ở vùng ngoại ô Đế đô, thù lao là lá bùa trừ tà Ngọc Tế vẫn luôn rất thích.
Ăn cơm sáng xong, Ngọc Tế mang theo mèo đen hướng ngoại ô phía Bắc đi đến.
Thời điểm Ngọc Tế ôm mèo đen đi tới khu biệt thự trứ danh vùng ngoại ô Đế đô, mưa còn đang tí tách rơi xuống, bên cạnh rừng cây xung quanh biệt thự đang rất náo nhiệt.
Tốp năm tốp ba người tụ tập gần nhau, hướng phía rừng cây chỉ chỉ trỏ trỏ, cảnh sát kéo đường ranh giới, vây quanh bờ hồ nhân tạo bên cạnh rừng cây.
Bên trong đường ranh giới là một thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Gân xanh trên trán thanh niên bại lộ, miệng mở lớn, đôi mắt trừng to, một nhánh cây lớn cỡ ngón cái xỏ xuyên qua yết hầu thanh niên cắm sâu xuống đất ba phần.
Bởi vì mưa lớn cọ rửa, miệng vết thương trên yết hầu thanh niên đã trở nên trắng, mặt đất dưới thân đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm.
Ngực thanh niên bị mở ra một cái lỗ đen tuyền to chừng nắm tay, không có một chút vết máu, trái tim bên trong lại không biết tung tích.
Chung quanh thi thể đã bị phong tỏa, các cảnh sát tới tới lui lui thu thập bằng chứng, pháp y vây quanh thi thể đi tới đi lui, một người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt đang đứng bên cạnh đường ranh giới.
Nam nhân có ngũ quan đoan chính, thân thể thẳng thắn, mặc cảnh phục, chỉ cần