Thuật sĩ nhất mạch đã từng đông đúc nhân tài, hạng người kinh tài tuyệt diễm tầng tầng lớp lớp, các đời gia chủ càng là tay cầm trọng bảo, tùy tiện tung hoành tại Tam giới.
Chỉ là vạn vật có luân hồi, cực thịnh tất sẽ suy.
Sau Tam giới đại chiến, thuật sĩ nhất mạch tử thương thảm trọng, gia chủ Ngọc Thiên Âm chết trận, nhân tài dần dần điêu tàn.
Huyền Phái, Đạo giáo, Phật môn bị áp chế bắt đầu quật khởi, môn hạ đệ tử 3000, song song với nhau trở thành tam đại siêu cấp môn phái của Huyền Học Giới.
Các môn phái mới nổi như Khống Âm Phái, Cổ Độc Phái, Mị Linh Phái, Dược Các bốn nhà cũng sánh vai nhau đứng ổn định sau tam đại siêu cấp môn phái, được xưng tứ đại nhất lưu giáo phái.
Các tiểu môn tiểu phái còn lại chỉ cần có thể bảo toàn từ trong chiến hỏa đều ngày càng phát triển, trong ngàn năm nay thỏa sức hô mưa gọi gió.
Chỉ có thuật sĩ nhất mạch càng ngày càng nghèo túng.
Đối với chuyện này, các môn phái khác của Huyền Học Giới không giúp đỡ cũng không khinh nhục, bọn họ cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt, coi như Ngọc Thị nhất tộc không tồn tại.
Huyền Học Giới mở ra trường học cho đệ tử Huyền Học Giới, thế hệ tuổi trẻ Huyền Học Giới đều nhận được thư mời nhập học, Ngọc Tế không có.
Huyền Học Giới tổ chức thi đấu thuật pháp giữa thế hệ tuổi trẻ, phần thưởng vô cùng phong phú, người trẻ tuổi tại Huyền Học Giới đều được tham gia, Ngọc Tế không được.
Mỗi năm, cha mẹ đều sẽ mang Ngọc Tế đứng nhìn từ xa xa, cho Ngọc Tế kiến thức thuật pháp của các nhà, sau đó lại dẫn Ngọc Tế rời đi.
Mười năm trước, Ngọc Tế mười sáu tuổi.
Cha mẹ Ngọc Tế ra ngoài làm nhiệm vụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Ngọc Tế tìm kiếm ở nơi cha mẹ làm nhiệm vụ ròng rã suốt một năm, không tìm được bất kỳ tin tức gì.
Cha mẹ hắn, linh phách vô tung, thi cốt vô tồn.
Ngọc Tế thiết lập linh đường tại Ngọc Trạch.
Suốt bảy ngày, ba đại siêu cấp môn phái trên Huyền Sơn, trên vạn tên đệ tử, thế nhưng không ai tới, ngay cả Phật môn suốt ngày chúng sinh bình đẳng cũng không một người đến.
Ngọc Tế không hiểu.
Không hiểu Ngọc Thị nhất tộc đã làm ra chuyện gì khiến cho các giáo phái ghét bỏ như vậy, hay là do lòng người vốn lạnh nhạt như vậy.
Tang lễ xong xuôi, Ngọc Tế rời khỏi Huyền Sơn, vào ở trong ký túc xá trường học của nhân gian, một lần rời đi này đến tận bây giờ, suốt mười năm.
Mười năm mưa gió phiêu bạt, cùng sự im lặng làm lơ, khiến cho Ngọc Tế dần dần lạnh tâm, không còn rối rắm hai từ "Nhân tính" phức tạp này nữa, cũng phai nhạt quan hệ giữa hắn cùng Huyền Học Giới.
Chẳng qua chỉ là tồn tại trong Huyền Học Giới mà thôi.
Mười năm qua đi, khư trần phù Ngọc Tế dán ở trong phòng sớm đã không còn linh khí chống đỡ, bị mưa gió ăn mòn thành từng tờ giấy lộn phế thải.
Tiểu lâu cùng với hành lang sạch sẽ đã phủ kín một tầng bụi thật dày, làm mất đi màu sắc vốn có của nó, lộ ra vẻ suy sụp cũ nát.
Ngọc Tế nâng tay phải lên, lăng không vẽ một lá khư trần phù.
Linh khí mềm nhẹ cuốn theo gió lướt qua trên mặt đất, trên nóc nhà, trên hành lang, mang theo từng mảnh bụi đất rời đi.
Gió nhẹ qua đi, trong viện đã gọn gàng sạch sẽ.
Giống như dáng vẻ trong trí nhớ của Ngọc Tế.
Giữa sườn núi phía sau tổ trạch là một tổ từ*.
*mộ tổ, nhà thờ tổ
Khi Ngọc Tế dẫm lên thảm lá rụng thật dày, từng bước một đi đến tổ từ, mặt trời đã ngả về tây.
"Liệt tổ liệt tông Ngọc gia, con cháu bất hiếu Ngọc Tế đến bái."
Ngọc Tế quỳ trên mặt đất, cái trán dập đầu xuống đất, phát ra tiếng "cốp".
Dập đầu ba lần, Ngọc Tế đứng thẳng eo, nâng sinh thần bát tự của Hầu Nghiệp lên: "Liệt tổ, đây là bạn lữ của ta, hắn kêu Hầu Nghiệp, là người ta đã thích từ nhỏ, hôm nay ta cùng hắn lập khế ước."
Khi còn nhỏ cha mẹ Ngọc Tế đã dạy dỗ hắn, thuật sĩ nhất mạch điêu tàn, cần hắn truyền thừa hương khói của Ngọc gia thuật sĩ nhất mạch.
Hiện giờ hắn lập khế ước cùng Quỷ Vương, cũng tương đương với đoạn mất hương khói Ngọc gia, Ngọc Tế hổ thẹn.
Ngọc Tế quỳ trọn vẹn bảy canh giờ mới đứng dậy xuống núi.
Đại môn dày nặng dần dần đóng lại.
Bên trong tổ từ đèn trường minh lúc mờ lúc tỏ, giống như có tiếng than nhẹ truyền đến.
Khi Ngọc Tế xuống núi, ánh trăng đã sáng tỏ.
Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào trên hành lang, một nửa rực rỡ một nửa âm u, Ngọc Tế đạp lên ranh giới giữa âm và dương, ngựa quen đường cũ tìm được nội viện hắn đã ở mười mấy năm.
Trong phòng ngoại trừ nhiều hơn một tầng bụi đất dày, phòng ốc không có gì khác biệt so với trước khi hắn rời đi.
Dùng khư trần phù phủi đi bụi đất, Ngọc Tế mặc nguyên quần áo nằm xuống.
Không biết là do trở về chốn cũ gợi lên chuyện cũ trong nội tâm, hay là do trong nhà có anh linh chưa rời đi muốn tiến vào giấc mộng, Ngọc Tế đã lâu rồi chưa có mộng hôm nay lại nằm mơ thấy một giấc mộng phức tạp.
Trong mộng, là một đám người đang hoảng loạn.
"Máu! Phu nhân chảy máu rất nhiều! Mau lấy Bổ Khí Đan!"
"Ngừng rồi, ngừng rồi."
"Đầu ra rồi, ra rồi! Phu nhân chịu đựng!"
Trong phòng, một đám nữ nhân đang ồn ào.
Ngoài phòng, một nam nhân trung niên cùng một nam tử trẻ tuổi sắc mặt nôn nóng đứng ở cửa.
"Oa oa"
Một trận khóc vang lảnh lót vang lên.
"Chúc mừng phu nhân, là một bé trai!"
Trong phòng, sau khi hoảng loạn qua đi là một mảnh vui sướng.
Mà ngoài phòng, nam nhân lớn tuổi nhìn về phía trăng tròn, thở dài.
"15 tháng 7, lục âm trăng tròn thành thất hung, mệnh cách của đứa nhỏ này......!Quá hung......"
Vợ con bình an, cảm xúc nôn nóng của nam nhân trẻ tuổi cũng ổn định lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Con cùng Nguyệt Nhi nhất định sẽ tận hết khả năng bảo hộ đứa nhỏ vượt qua thất hung."
Nam nhân trẻ tuổi nhìn không trung rộng lớn: "Thất hung qua đi, con ta nhất định có thể thoát ly nỗi khổ sinh tử luân hồi, từ đây tiêu dao!"
Trong mộng, Ngọc Tế tựa hồ thấy được cảnh tượng lúc hắn sinh ra, nhưng cảnh tượng mơ mơ hồ hồ, âm thanh cũng chỉ loáng thoáng không nghe rõ, tựa như hết thảy đều cách một tầng sa.
Ngọc Tế tiến về phía trước một bước, những cảnh tượng đó lại cách xa hắn một bước, hắn chỉ có thể cách một tầng sa mơ mơ hồ hồ, nhìn một "hắn" khác dưới sự che chở tỉ mỉ của cha mẹ, trưởng thành tới năm ba bốn tuổi.
Sau đó, hắn nhìn mình năm ba bốn tuổi bị một đệ tử Huyền Học Phái trộm ném ở nơi hung địa dưới chân núi Huyền Sơn.
Nhìn thấy một "mình" nho nhỏ bị hung quỷ phiêu đãng trong hung địa hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, hồn phách ly thể.
"Đến......"
"Đến đây......"
Trong mơ hồ, hắn nghe được một âm thanh đến từ nơi rất xa xôi, âm thanh kia âm sắc thanh nhuận trầm thấp, mang theo mê hoặc nồng đậm, hồn phách ly thể của hắn khi còn nhỏ cứ như vậy lững lờ trôi, đi theo tiếng gọi của âm thanh.
Ngọc Tế cũng nhấc chân đi theo hồn phách nhỏ của mình trong mộng, cùng trôi về phía âm thanh truyền đến.
Càng ngày càng đen, càng ngày càng lạnh.
Lạnh đến Ngọc Tế cảm thấy mình sắp bị đông chết.
Ngay khi Ngọc Tế bị đông lạnh đến thần hồn sắp vỡ nát, trước ngực đột nhiên trào ra một dòng nước ấm, dần dần lan tỏa đến khắp toàn thân, cũng lan tỏa đến thần hồn của Ngọc Tế.
Trước mắt Ngọc Tế đột nhiên xuất hiện một