Ngọc Thiên Âm không hổ là thiên kiêu Tam giới.
Chỉ đi qua Cửu U một lần đã nhìn thấu phong ấn của Đạo Ngô, còn vẽ ra được trận pháp kỹ càng tỉ mỉ như vậy.
"Sau khi vào phong ấn, ta mặc dù có thể hoạt động tự do, nhưng vẫn không thể tới gần Cửu U Tháp."
"Cũng không biết là Đạo Ngô mượn âm sát khí hung lệ dưới mười tám tầng địa ngục, bày Cửu Cung Khóa Linh Trận ngoài Cửu U Tháp để trấn áp ta trong Cửu U Điện."
Quỷ Vương dựa vào cần cổ ấm áp của Ngọc Tế: "Nhân tâm phức tạp, đúng là mấy ngàn năm cũng sẽ không thay đổi."
Cửu U Tháp lơ lửng phía trên trấn áp Cửu U Điện, nếu hắn cường ngạnh phá vỡ phong ấn Cửu U Điện, Cửu U Tháp sẽ rút ra lực lượng của Cửu Quỷ Tướng để chống cự lại, thẳng đến khi Cửu Quỷ Tướng bị rút cạn, hồn phi phách tán mới thôi.
Nhớ tới Đạo Ngô nói những lời nhân nghĩa đạo đức đó, lại nhìn phong ấn hiện tại, Quỷ Vương có chút thất vọng: "Phá Cửu U Tháp, thả ra chín thuộc hạ của ta, là ta có thể không cần cố kỵ phá phong ấn ra ngoài."
Ngọc Tế: "Được!"
"Phong ấn Cửu U Tháp là thượng cổ Cửu Cung Khóa Linh Trận, đặc biệt nhằm vào linh hồn.
Muốn phá trận, phải tìm được thi cốt của chín thuộc hạ kia của ta.
Chỉ là đã qua nhiều năm như vậy, thi cốt bọn họ ở đâu ta cũng không dám nói."
Ngọc Tế nghe giọng nói mệt mỏi của Quỷ Vương, có chút đau lòng: "Em nhất định sẽ tìm được thi cốt Cửu Tướng, anh nghỉ ngơi trước đi."
Quỷ Vương nghiêng người ngáp một cái: "Ừ."
Con rối da người này là đặc biệt làm cho hắn, nhưng con rối này dù sao cũng không phải thân thể của hắn, Quỷ Vương phải mất một đoạn thời gian để thích ứng cho nên có chút mệt.
Âm thanh trầm thấp vang bên tai, Ngọc Tế cảm thấy có chút ngứa ngáy, cảm giác ngứa ngáy kia vẫn luôn lan tràn tới tận tim.
Ngọc Tế duỗi tay, nâng Quỷ Vương từ trên vai hắn xuống dưới, đặt ở trên gối: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Quỷ Vương híp híp mắt, rất không cho mặt mũi lại dọc theo tay Ngọc Tế một đường đi bộ tới đầu vai: "Nội khí của em bị hạt châu gỗ đàn truyền đến quỷ thân để tẩm bổ thân thể ta, hiện tại nội khí của em không ổn định, có phải một lá linh phù cũng không vẽ được? Vẫn nên mau chóng tu luyện đi, bằng không ngày động phòng hoa chúc của em sẽ bị trì hoãn vô thời hạn."
Ngọc Tế: "......"
Quỷ Vương khoanh chân ngồi ở trên vai Ngọc Tế, nhắm mắt lại.
Ngọc Tế vốn dĩ không định ngủ, xảy ra những chuyện lung tung rối loạn như vậy làm cho hắn tâm loạn.
Hiện tại rất nhiều nghi vấn đã được giải đáp, có người trong lòng làm bạn, còn có dụ hoặc trắng trợn như vậy, Ngọc Tế lập tức khoanh chân đả tọa.
Đả tọa một đêm, thần thanh khí sảng.
Ngày hôm sau, Ngọc Tế mang theo Quỷ Vương đến tổ từ.
Quỷ Vương đứng ở bên cạnh cái đệm hương bồ to như vậy: "......"
Ngọc Tế nhìn Quỷ Vương còn không cao bằng cái đệm hương bồ: "......"
Bạn lữ nhà hắn nhỏ xinh như vậy, làm như thế nào cho phải.
Quỷ Vương nhìn tên trên bài vị.
Hắn cùng Ngọc Tế lập khế ước, theo lý thuyết hẳn nên quỳ lạy tổ tiên, nhưng trên bài vị kia một đống người tuổi còn nhỏ hơn so với hắn, hắn mà quỳ, liệu có thể nào sẽ chặt đứt phúc khí của Ngọc Thị nhất mạch luôn hay không?
Nghĩ nghĩ, Quỷ Vương vẫn nhảy lên đệm hương bồ cao hơn hắn, vững vàng dập đầu lạy ba cái, sau đó trèo lên đầu vai Ngọc Tế, nhắm mắt đả tọa.
Ngoài cửa sổ trăng tròn nhô lên, côn trùng râm ran sâu kín, yên tĩnh và thanh bình.
Đêm khuya 11 giờ rưỡi.
Tuyên Địa cách Đế Đô 200 km.
Tại một quán trà xa hoa trúc xanh mọc khắp nơi.
Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trước bàn trà màu trắng, ưu nhã rót ra một chén trà, nhấp nhẹ.
Người phục vụ trẻ tuổi mặc sườn xám, dáng người yểu điệu bưng lên hai đĩa điểm tâm nhỏ, nhẹ nhàng vén lên rèm châu trong phòng, ưu nhã đi đến cạnh bàn.
Người đàn ông trung niên buông chén trà xuống: "Điểm tâm đặt......"
"Choang"
Đồ sứ rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "choang".
Điểm tâm tinh xảo đều lăn đầy ra đất.
Người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp chợt mở to hai mắt nhìn, đồng tử kịch liệt co rút lại, đôi tay gắt gao bịt kín miệng.
Thấy phục vụ làm vỡ cái đĩa, người đàn ông cạnh bàn không vui nhíu mày, nhìn về phía phục vụ.
Mắt thường có thể thấy được, làn da sau tai người đàn ông trung niên bị nứt ra, vết nứt dài một tấc, miệng vết thương không đều, như là bị thứ gì cưỡng chế xé rách, lộ ra thịt đỏ như máu, lại không chảy ra một chút máu tươi.
Trên gương mặt trắng bệch, huyết nhục lộ ra.
"A a a!"
Tiếng thét chói tai kinh hoàng phá vỡ màn đêm tĩnh lặng.
Ngọc Tế ở Ngọc Trạch bảy ngày.
Ban ngày ở trong tòa tháp đọc về Cửu Quỷ Tướng, buổi tối chuyên tâm đả tọa khôi phục nội khí.
Trong lịch sử giới thiệu về Hầu Nghiệp cùng Cửu Quỷ Tướng rất ít, bọn họ đã lật hết tất cả sách hơn 3000 năm trước trong tháp, chỉ biết Nghiệp đế sau khi chết, Cửu Quỷ Tướng cũng tự cam nguyện tuẫn táng.
Tuy nhiên, những tin tức này cũng đủ rồi.
Ngọc Tế biết mộ Hầu Nghiệp ở đâu.
Còn có một chuyện làm Ngọc Tế kinh hỉ.
Đó chính là tốc độ khôi phục nội khí của hắn rất nhanh, kết thúc bảy ngày nội khí của hắn đã khôi phục được hơn phân nửa, hành tẩu bên ngoài quá đủ rồi.
Quỷ Vương đối với tốc độ khôi phục của Ngọc Tế thì bảo trì trầm mặc.
Ngọc Tế nghĩ nghĩ những chuyện bọn họ phải làm trong tương lai, cảm thấy dung lượng nội khí như vậy hình như thật sự không có cái gì đáng mừng.
Ngọc Tế bái biệt tổ tiên, rời khỏi Ngọc Trạch, mang theo Quỷ Vương về nhà của bọn họ ở Đế Đô.
Trở lại tiểu khu, thời điểm đi