Editor: Heo Hư Hỏng
Đây là lần đầu tiên Tạ Hằng nói chuyện hợp tác cùng ma đầu.
Cho dù hắn chỉ táo bạo nói với nàng một chữ "Cút".
Nàng nói: "Ngươi dùng Nhiếp Hồn Thuật đọc ký ức của bọn họ, giúp ta tìm ra người bày trò phía sau, thuận tiện thanh trừ ma khí trên người bọn họ.
Nếu ngươi có yêu cầu gì, ta có thể xem xét rồi đáp ứng ngươi."
Ma đầu: "Thả ta ra ngoài."
Tạ Hằng quyết đoán cự tuyệt: "Không được."
"Tự chặt một tay."
"Không được."
"Giết Tạ Sầm Chi."
"Không được!"
Này không được kia cũng không được, vậy không cần phải bàn nữa.
Ma đầu kia âm lãnh hừ một tiếng, giống như cười nhạo thành ý của nàng.
Tạ Hằng hơi trầm mặc một chút rồi nói: "Ngoại trừ thả ngươi và hại người, những điều khác ta đều có thể đáp ứng."
Ma đầu không đáp lại nàng.
Tạ Hằng xoay người định từ bỏ, ai ngờ vừa đi một bước đã nghe hắn nói: "Tìm cơ hội đi mật các của Tàng Vân Tông, tìm quyển thứ nhất về Vệ Chiết Ngọc giao cho ta."
Vệ Chiết Ngọc?
Đây là ai?
Tạ Hằng bước chân cứng lại, "Thành giao."
Tạ Hằng không hề gạt người, nếu ma đầu giúp nàng nhìn ký ức, sau đó tìm ra thủ phạm đứng phía sau, nàng sẽ tìm cách lẻn vào mật các làm ổn thỏa việc mà hắn nhờ.
Sau khi kéo bốn đệ tử bị trói đến trước phong ấn, ma đầu sắp bắt đầu thi pháp, Thư Dao muốn tránh mặt một lát.
Thế nhưng Tạ Hằng lại gọi nàng, "Ngươi đi cùng ta."
Thư Dao chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt mê mang, "Ta? Ta không ở lại có vẻ không tốt..."
Thư Dao sợ bị hiểu lầm.
Nàng cũng không ngốc, khi thấy có người đuổi giết Tạ Hằng, Tạ Hằng lại có thể trong nháy mắt biến ra linh hỏa lợi hại như vậy, hơn nữa ấn ký sau lưng nàng ấy...!Thư Dao cảm thấy việc này không đơn giản.
Nói không chừng, đây là một việc lớn.
Cho dù có cha là chưởng môn chống lưng, Thư Dao cũng không muốn bị kéo vào rắc rối của Tàng Vân Tông.
Nhưng Tạ Hằng chính là nhìn trúng điểm này của nàng.
Thư Dao không phải người của Tàng Vân Tông, nàng ấy không có liên quan gì đến nàng, sau này có thể giúp nàng làm chứng.
Thư Dao do dự một chút, nhưng bị tính tò mò quấy phá, hơn nữa Tạ Hằng cho phép nàng xem, nàng nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn đi theo Tạ Hằng vào trong.
Giọng nói Tạ Hằng dịu dàng: "Ta hộ pháp cho ngươi, sẽ không để ngươi bị ma khí ảnh hưởng, ngươi chỉ cần đứng ở đây ngưng thần tĩnh khí là được."
Thư Dao gật gật đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Tạ Hằng, muốn nói lại thôi.
Nàng vô cùng buồn bực, Tạ Hằng bị thương thành vậy còn vừa tra hung phạm vừa hộ pháp, người này không mệt, không đau chút nào sao?
Thư Dao và Tạ Hằng đồng thời nhắm mắt, bắt đầu thi pháp.
Tạ Hằng dùng hai tay kết ấn, đầu ngón tay ngưng tụ thành ánh sáng hồng chói mắt, hồng quang khuếch tán ra bốn phía cuốn lá rụng bốn phương tám hướng bay lên, một kết giới trong suốt chắn trên đỉnh đầu hiện ra, bảo vệ nàng và Thư Dao bên trong.
Phong ấn toát ra luồng khí màu xanh, bốn đệ tử kia nháy mắt đã bị ma khí vây quanh.
Trong đầu Tạ Hằng thoáng hiện ra từng bức tranh.
"Đi cấm địa trợ giúp Tạ Hằng chém giết yêu thú bị ma hoá."
Sau bình phong trong điện, kim thú đang phun khói trắng, một thân ảnh thon dài đứng lẳng lặng ở đó.
Là Tạ Sầm Chi.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, bóng hình hắn ẩn hiện giữa ánh sáng và bóng tối tạo thành một bức tranh hư ảo, hắn đang nghiêng người nói chuyện, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất thanh quý uy nghiêm.
Trong điện ngoại trừ bốn đệ tử kia, chỉ có một mình Tạ Sầm Chi.
Bốn người đồng loạt lĩnh mệnh, sau đó rời khỏi đại điện, ở chỗ ngoặt lại gặp được một người.
"A!" Giang Âm Ninh đang cầm hộp đồ ăn chứa đầy điểm tâm, bất ngờ đụng phải một người, chật vật lảo đảo về sau một bước, suýt chút nữa thì ngã, còn làm rớt lệnh bài ra vào cấm địa của người đó.
"Ui da, xin lỗi." Tiểu cô nương luống cuống tay chân nhặt lệnh bài trên mặt đất lên, sau đó trả lại cho đối phương, thành thật xin lỗi nói: "Ta không cố ý."
Đệ tử kia mỉm cười gật đầu nói: "Không đáng ngại."
Chỉ vô tình gặp mặt, sau đó đường ai nấy đi.
Hồi ức dừng lại.
Tạ Hằng một lần nữa mở mắt ra.
Nội dung trong trí nhớ quá ngắn, dường như không có gì cả, cũng không có chỗ nào kỳ quặc, Tạ Hằng đứng tại chỗ suy tư.
Thư Dao đứng bên cạnh cũng mở mắt, nghi hoặc nói: "Trước đó bọn họ chỉ gặp qua Lăng Sơn Quân và Vân Cẩm tiên tử, Lăng Sơn Quân cũng không hề phân phó bọn họ giết ngươi, nhưng Vân Cẩm tiên tử cũng chỉ đụng rớt một khối lệnh vào mà thôi, không giống có kẻ đứng sau sai sử, có phải ngươi suy nghĩ nhiều rồi không?"
Tạ Hằng trầm mặc, cũng nói: "Đúng thật là..." Còn chưa nói xong, trong đầu điện quang chợt loé.
Lệnh bài?
Có khi nào vấn đề nằm ở lệnh bài hay không?
Tạ Hằng bước nhanh về phía trước, trực tiếp duỗi tay sờ vào lệnh bài bênh hông bọn họ.
Lệnh bài kia làm từ thiết, cho dù bị lửa đốt đen nhánh, nhưng chỉ cần dùng tay quẹt một phát đã khôi phục như ban đầu.
Tạ Hằng rút lệnh bài trên người một đệ tử ra, sau đó sờ cái tiếp theo, theo thứ tự sờ hết bốn cái, động tác vô cùng thuần thục.
"Này ngươi!" Thư Dao sợ hãi kêu lên một tiếng, thấy Tạ Hằng dùng tay trực tiếp sờ những nam đệ tử đó, động tác không hề ngại ngùng, mí mắt nàng run rẩy, ngượng ngùng xoay đầu đi.
Tạ Hằng rất nhanh đã sờ được một vài đồ vật không tầm thường.
Nàng lấy một khối lệnh bài trong đó ra, ngón tay vừa nhấc, một hơi thở đặc thù toả ra từ lệnh bài, trên đầu những người đó cũng bò ra mấy con trùng dài màu đen nhỏ như kim châm.
Trong lúc ấy, bọn họ phát ra tiếng kêu thảm thiết, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.
"Chính là vật này." Tạ Hằng nói: "Đây là dã tâm cổ của Ma Vực, chỉ cần có người điều khiển sau lưng thì chúng có thể chui vào thân thể con người, khống chế tâm trí của họ."
Thư Dao nghe nàng nói thì thò đầu qua nhìn, khi thấy lòng bàn tay Tạ Hằng toàn sâu, hít hà một hơi.
"Nếu chỉ có lệnh bài là có hơi thở, cũng chỉ có Giang Âm Ninh tiếp xúc qua lệnh bài, không lẽ đúng là nàng ta?"
Thư Dao khẽ gật đầu nhìn Tạ Hằng, nàng bỗng dưng nhớ đến những lời đồn bát quái mà mình nghe được, có chút tò mò hỏi: "Giang Âm Ninh muốn giết ngươi thật