Tạ Hằng chọc tức Giang Âm Ninh rồi.
Nói là "chọc tức" bởi vì khi Giang Âm Ninh rời đi, tuy vẻ mặt tràn đầy tươi cười nhưng ánh mắt lại có chút ai oán đáng thương.
Chơi cờ cùng Tạ Hằng, cho dù chưa từng thua nhưng cũng có thể khiến nàng ta phát điên.
Tạ Hằng nhìn Giang Âm Ninh đi xa, sau đó trở lại bên cạnh Tạ Sầm Chi, cúi đầu giúp hắn mài mực, cười nói: "Giang sư tỷ chơi cờ thắng liên tiếp, hôm nay tỷ ấy chắc vui lắm."
Tạ Sầm Chi đặt quyển sách trên tay xuống, liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút buồn cười nheo mắt, "Ninh Nhi có chút tuỳ hứng thôi mà, sao nàng lại cố tình chọc tức muội ấy?"
Hắn hiểu rõ nàng như thế, vừa liếc mắt đã biết nàng nghĩ gì trong lòng.
Không thể nào gạt được đôi mắt của hắn.
Tay mài mực của Tạ Hằng dừng lại.
Nếu là ngày thường, nàng chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nhận sai.
Nhưng không biết có phải vì chuyện xảy ra ở mật các đêm qua hay không mà khi Tạ Hằng đối mặt với hắn lại không giữ được bình tĩnh tự nhiên như ngày xưa.
Ngược lại, nhịp tim đập có chút không bình thường.
Ma xui quỷ khiến, nàng hơi cong eo.
Tạ Hằng cúi đầu lại gần Tạ Sầm Chi, nhìn sườn mặt của hắn, môi dừng lại bên tai hắn, khoảng cách gần như thế, nàng thậm chí có thể ngửi được mùi hương thanh lãnh trên người hắn.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Tỷ ấy làm nũng với chàng."
Làm nũng?
Tạ Sầm Chi không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy.
Hắn nghiêng mắt nhìn, tầm mắt lạnh băng dừng lại trên người nàng, chạm đến mày dưới dịu dàng tinh xảo và đôi mắt thu thủy nhộn nhạo.
Không biết vì sao, ngữ khí của hắn hơi lạnh xuống, "Muội ấy tùy hứng, nàng cũng tùy hứng theo sao?"
Giang sư tỷ tùy hứng, còn nàng không thể tùy hứng ư?
Tạ Hằng cũng muốn tùy hứng một lần.
Tạ Hằng thấp giọng nói: "Ta cũng muốn làm nũng."
"......"
Tạ Sầm Chi ngẩn ra, đột nhiên nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng, "Nàng nói cái gì?"
Tạ Hằng nói xong thì hối hận.
Trên mặt nàng nổi lên một rặng mây đỏ, lông mi bởi vì hoảng loạn mà rũ xuống.
Nàng đang nói mê sảng gì vậy.
Đêm qua xấu mặt ở mật các như vậy không tính, hôm nay còn dám nói muốn làm nũng, nàng sao có thể làm nũng với Tạ Sầm Chi được.
Tuy nàng cực kì thích hắn, nhưng trong mắt nàng, hắn là người ở trên cao không thể với tới, càng không thể khinh nhờn.
Nàng ngoại trừ ngẩng cổ chờ hắn quay đầu lại nhìn nàng một lần thì không dám làm gì khác.
Dám nói ra những lời đó, thật sự...!quá mức lớn mật.
Cũng quá mức mê hoặc.
Dưới ánh đèn đuốc, Tạ Sầm Chi mặc một thân bạch y, cổ tay áo rộng thêu chỉ bạc dệt những hoa văn phức tạp càng khiến hắn trở nên lạnh lùng cao quý, ánh nến đọng lại dưới đáy mắt đen nhánh kia hệt như ánh mặt trời giơ tay có thể chạm lấy loé lên giữa ngày tuyết rơi.
Mặc dù chỉ là ảo giác tạo ra từ ảnh ngược của ngọn nến, giống như hoa trong gương, trăng trong nước, một chạm đã tan, nhưng vẫn dụ hoặc như cũ khiến nàng như con thiêu thân muốn lao đầu vào lửa.
Nàng thậm chí có một loại xúc động muốn đi đến thân mật cùng hắn.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ tức giận.
Lúc Sầm Chi tức giận, không nên chọc.
Tạ Hằng mím môi, gục đầu xuống, cuối cùng có chút khiếp sợ rụt đầu về một cách yếu đuối, nhưng nàng vẫn không cam lòng ngẩng đầu lên nói với hắn: "Sầm Chi, cổ ta đau."
Đêm qua bị hắn bóp đau.
Vết bầm của nàng vẫn chưa tan, coi như là cái cớ để nói ra những lời này.
Hắn lại cười lạnh một tiếng: "Đêm qua nàng tự tiện xông vào mật các, ta còn chưa tính xổ với nàng, nàng nên cảm thấy may mắn vì ta dùng tay, nếu lúc đó ta trực tiếp dùng kiếm, nàng còn mạng để đứng đây hôm nay sao?"
Tạ Hằng: "Vậy cảm ơn Sầm Chi."
Nàng nghĩ nghĩ lại nói: "Đó là ta mệnh không nên tuyệt, còn có thể đứng ở chỗ này cùng chàng nói thêm mấy câu."
Tạ Sầm Chi lạnh nhạt nhìn chằm chằm nàng.
Ánh nến lách tách chợt lóe, lại một giọt dầu chảy xuống dưới.
Tạ Hằng xoay người, ngựa quen đường cũ tìm thuốc mỡ hoạt huyết tan bầm.
Tất cả mọi thứ được bày biện trọn điện này nàng đều quen thuộc vô cùng, còn quen thuộc hơn so với nhà mình.
Tạ Hằng đưa thuốc mỡ nắm trong lòng bàn tay cho hắn, cái miệng nhỏ bẹp bẹp: "Nhưng mà vẫn đau."
Tạ Sầm Chi muốn nhìn nàng một cách lạnh nhạt cũng không được.
Hắn quả thực không biết nói gì với nàng mới tốt.
A Hằng có lúc thật cơ trí linh hoạt, có lúc lại ngốc nghếch không chịu được.
Ngốc đến mức người khác không dịu dàng với nàng, nàng vẫn không chịu biết khó mà lui, cứ ngây ngốc tiến lên, dùng phương thức khiến người khác đau lòng cẩn thận nói ra tiếng lòng của mình.
Tạ Sầm Chi nắm chặt thuốc nàng đưa qua, nói: "A Hằng, nàng biết rõ ta sẽ không động tâm."
"Vậy cũng không nên chậm trễ việc thoa thuốc nha."
Hắn hơi dịch sang bên cạnh nói, "Lại đây."
Tạ Hằng lập tức ngồi xuống.
Ghế dựa này có chút nhỏ, ngồi một người dư dả, hai người thì lại hơi chật.
Tạ Hằng ngồi dựa lại gần hắn, cho dù ngồi, hắn cũng cao hơn nàng một chút, nàng nhất thời chỉ có thể nhìn thấy văn chương quý giá đặt trên bàn.
Bởi vì ngồi vô cùng khó khăn cho nên dường như cả người nàng đều phải vùi vào ngực hắn.
Nàng ngoan ngoãn chờ hắn thoa thuốc.
Tại Sầm Chi cụp mắt, ánh mắt đảo qua gương mặt an tĩnh dịu ngoan của A Hằng, sau đó dời xuống cần cổ trắng nõn tinh tế của thiếu nữ, vết tím bầm trên cổ vô cùng nổi bật, vừa nhìn đã thấy ghê người.
Đêm qua vẫn là vệt đỏ, hôm nay đã biến thành màu xanh tím.
Đêm qua hắn ra tay quả thực không có lưu tình.
Ngón tay hắn chấm nhẹ thuốc mỡ lạnh lẽo, nhẹ nhàng bôi lên vết tím bầm kia.
"Đau sao?" Hắn hỏi.
"Đau."
"Cho nàng nhớ kỹ một chút."
Hắn cao hơn nàng một chút, một người cúi đầu, một người ngửa đấu, tầm mắt chạm phải nhau.
Tạ Hằng không chớp mắt nhìn chằm chằm gương mặt hắn, nhìn một lúc lâu, bỗng dưng nhịn không được cong môi, thẹn thùng cười.
Đáy lòng một mảnh ấm áp.
Nàng nghĩ: Nếu thời gian vĩnh viễn dừng lại ở hiện tại, này cũng có thể xem là một kí ức đẹp.
Khi khác, hắn là danh chấn tam giới Lăng Sơn Quân, nhưng chỉ có hiện tại, hắn là Tạ Sầm Chi trong mắt nàng.
Tự Sầm Chi của riêng nàng.
-
Giang Âm Ninh rời khỏi Vô Cấp Điện, dưới ánh mắt của người canh cửa, chậm rãi đi về chỗ ở của mình.
Cho đến khi tới chỗ không người, Giang Âm Ninh cẩn thận đi vào nơi ánh trăng không thể chiếu tới, khẽ nâng đầu ngón tay của mình lên.
Đầu ngón tay quanh quẩn một dòng ma khí cực nhạt.
Ma khí kia như sợi tơ kéo dài với phía, sợi tơ cực nhỏ cực nhạt ẩn nấp dưới gió trời hiu quạnh, ngoại trừ là linh khí thiên địa hoặc bảo vật đại thịnh, nếu không không có ai có thể phát hiện ra được.
Chỉ là một lần ngoài ý muốn.
Nghĩ đến một lần ngoài ý muốn kia, Giang Âm Ninh âm thầm cắn răng.
Lần trước nàng ta xem nhẹ kiếm linh ở Vạn Kiếm Đài, không nghĩ đến ma cổ giấu trên người lại bị kiếm linh nhạy bén phát hiện, suýt chút nữa đã bị lục sát tinh trận giết chết tại chỗ, nhưng mà...!Nàng ta không hề nghĩ tới, Tạ Hằng lại đúng lúc đi ngang qua.
Đúng là chẳng phí công lại được của hời, Tạ Hằng bị thương nặng như vậy, nàng lập tức động tay động chân giết Tạ Hằng ở cấm địa.
Chỉ khi Tạ Hằng chết, giao dịch giữa nàng và Quỷ Đô Vương mới có thể thành công.
Nàng giúp hắn phá giải phong ấn, hắn giúp nàng có được sư huynh.
Lần đó nàng ta lấy danh nghĩa xông vào cấm địa tìm Thiên Xu Thảo thành lập giao dịch cùng ma đầu kia.
—— "Dã tâm cổ ma khí cực nhạt, người thường không dễ phát hiện, có thể khống chế tâm trí người khác ở cự ly xa, dù người nọ khôi phục thần trí, cũng sẽ không còn ký ức."
—— "Ta nên làm thế nào?"
—— "Hừ, đó là chuyện của ngươi, nếu việc nhỏ thế này ngươi còn làm không tốt, ta giữ lại cái mạng ngu xuẩn của ngươi có tác dụng gì nữa?"
Ma đầu bị phong ấn ở cấm địa đã hơn trăm năm, cực kỳ hận mọi người trong thiên hạ, thậm chí còn muốn hủy diệt tam giới, sau đó đồng quy vu tận.
Phàm là người dám tới gần hắn, sẽ bị ma khí treo cổ cắn nuốt, cho dì Giang Âm Ninh muốn hợp tác cùng hắn, hắn cũng chưa từng đặt nàng ta vào mắt, suýt chút nữa giết chết nàng ta.
Bảo hổ lột da*, nghịch lửa tự thiêu.
Nhớ tới lần đáng sợ đó, Giang Âm Ninh đến nay vẫn còn lạnh hết sống lưng.
Nhưng nàng