Chỗ ở của Tạ Hằng nằm bên trong Yểm Hà Phong của Đạo Vân Tiên Tôn, bên trong phòng bày biện vô cùng đơn giản mộc mạc.
Lúc nàng trở về, nữ y quan Nhiếp Vân Tụ đã sớm đợi ở trong phòng.
Nhiếp Vân Tụ không chịu ngồi yên chờ đợi, thấy nàng trở về thì đánh giá khắp nơi, ghét bỏ nói: "Nơi này của ngươi sao lại đơn sơ như thế, một đồ vật đáng giá cũng không có, nào giống dáng vẻ chủ mẫu tương lai của Tàng Vân Tông?"
Tạ Hằng cúi đầu cất ô, đảo mắt cười nói: "Ngươi đúng là đồ tham tiền.
Tối nay chữa thương cho ta không có thù lao đâu."
"Nhìn ta giống kẻ tham chút tiền của bạn bè lắm hả?" Nhiếp Vân Tụ nâng cằm, cười nhạo nói: "Quen biết lâu như vậy, nếu ta muốn đòi thù lao, ngươi đã sớm chết từ lâu."
Y thuật của Nhiếp Vân Tụ được truyền thừa từ Dược Vương Cốc, chỉ là Dược Vương Cốc suýt chút nữa bị ma tộc tàn sát, may mắn có Tàng Vân Tông kịp thời trợ giúp mới có thể thoát nạn.
Nhiếp Vân Tụ được Tạ Hằng cứu mạng, từ đó đi theo Lăng Sơn Quân Tạ Sầm Chi phụ trách chữa trị cho nhóm đồ đệ bị thương.
Mấy năm gần đây, nàng giúp Tạ Hằng trị thương vài lần nên giao tình không cạn.
Tạ Hằng chỉ cười cười, cởi xiêm y ngồi xuống.
Ánh sáng trắng bao phủ khắp căn phòng, linh khí hội tụ thành một cái lồng, bao vây Tạ Hằng bên trong.
"Bị ma khí tổn thương, trong thời gian ngắn không thể chữa lành được."
Nhiếp Vân Tụ bĩu môi, đầu ngón tay khẽ đẩy đầu vai Tạ Hằng một chút, nhíu mày nói: "Lực lượng phản phệ của phong ấn kia cũng mạnh thật, nếu là người khác chắc chắn đã nằm liệt giường, còn ngươi chỉ bị nội thương nhẹ, đúng là mạng lớn."
Tạ Hằng mặc lại xiêm y, che đi đầu vai bóng loáng, nàng nghe vậy cười nói: "Ta trời sinh không sợ ma khí, nếu không sư tôn sẽ không để ta trông coi cấm địa."
Tàng Vân Tông trước nay thu đồ đệ đều có quy củ, quyết không nhận những kẻ không rõ lai lịch.
Nếu không phải vì thể chất này, tiền tông chủ chắn chắn sẽ không để nàng nhập môn.
Chút tổn thương này Tạ Hằng không hề để trong lòng.
Nàng còn có một loại năng lực đặc thù khác, ví như hấp thụ ma khí còn sót lại trên người để nâng cao tu vi.
Càng thương càng cường*.
Tuy rằng không biết tại sao mình lại có năng lực này, chắc là có liên quan đến lai lịch của nàng.
Nhưng nàng từng đọc qua vô số tài liệu, ngoại trừ yêu ma, không có ví dụ nào giống với năng lực này cả.
Nhưng nàng lại không phải ma.
Nhiếp Vân Tụ nghe nàng nói như vậy, đứng dậy không vui nói: "Tất cả mọi người đều đi chăm sóc Giang Âm Ninh.
Giang Âm Ninh chỉ bị thương ngoài da, còn không bằng một phần mười ngươi.
Ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì, tại sao không nói cho quân thượng biết?"
Nói xong, Nhiếp Vân Tụ đóng mạnh hòm thuốc.
"Bang" một tiếng, giống như phát tiết bất mãn.
Tạ Hằng cúi đầu cài lại đai lưng, sau đó đứng lên, thấy biểu tình phẫn nộ của nàng, cười cười nhéo mặt nàng hỏi ngược lại: "Nói cho hắn thì thương thế của ta có thể tốt lên sao?"
Nhiếp Vân Tụ trong lòng vốn tràn đầy lửa giận, bị nàng véo mặt, xì hơi giống như cá nóc.
Tạ Hằng luôn dịu dàng như thế, khiến nàng không thể tức giận nổi.
Nàng xoa xoa gương mặt bị Tạ Hằng nhéo, méo miệng thì thầm: "Ngươi không nói làm sao hắn biết, hắn chỉ lo chăm sóc cho Giang Âm Ninh mà thôi."
"Giang sư tỷ cơ thể yếu ớt, hắn săn sóc một chút cũng là lẽ thường tình."
Nhiếp Vân Tụ gãi gãi đầu, hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi dù sao cũng là vị hôn thê của quân thượng, hắn không nên quan tâm ngươi hay sao?"
"Việc của ta, ta có thể tự mình giải quyết."
"Ngươi lần nào cũng nói như vậy hết, thương thế của ngươi nặng hay nhẹ bộ ta không biết hay sao." Nhiếp Vân Tụ khẽ cắn môi, hạ quyết tâm nói: "Nếu ngươi không muốn nói, ta giúp ngươi nói với quân thượng."
"Vân Tụ, đừng có tuỳ hứng." Tạ Hằng đang vuốt ve giá kiếm đặt ở góc tường, nghe vậy xoay người, liếc mắt cảnh cáo nhìn nàng một cái.
Tạ Hằng biết rõ tại sao Nhiếp Vân Tụ tức giận.
Nhưng hiện tại, trong lòng nàng vẫn còn canh cánh một chuyện quan trọng khác.
Đêm đó Giang Âm Ninh chạm vào phong ấn, động tĩnh không hề nhỏ.
Ngay cả nàng cũng nhiễm phải ma khí, lúc đó còn chưa tiêu diệt hết mấy con yêu thú, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến bên ngoài cấm địa.
Nếu đã tiêu diệt thì nhất định phải diệt cỏ tận gốc mới được.
Nàng đang muốn tới cấm địa xem xét một phen, sợ lại xảy ra sơ sót.
Nhiếp Vân Tụ dậm chân, mày liễu dựng ngược, "Ta không tùy hứng!"
Tạ Hằng nắm chặt chuôi kiếm, không quay đầu lại, "Nếu ngươi đi tìm Sầm Chi gây chuyện rồi bị hắn trách phạt, ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi lần hai."
Tiếng nói vừa dứt, nàng đột nhiên rút kiếm trong tay.
Nhiếp Vân Tụ còn đang muốn nói gì đó, trước mắt bỗng dưng loé sáng.
Một tia kiếm quang lạnh băng xẹt qua đáy mắt nàng, bốn phía lệ khí cuồn cuộn.
Là kiếm của Tạ Hằng!
Nàng tự dưng rút kiếm làm gì?!
Nhiếp Vân Tụ mí mắt giật liên hồi, kinh hãi tiến lên nói: "Ngươi điên rồi sao? Mới bị thương, bây giờ còn muốn rút kiếm?"
Tạ Hằng nắm chặt chuôi kiếm trong tay, chỉnh lại áo choàng rồi xoay người đi ra ngoài.
"Ta đến cấm địa, đừng có theo ta."
Nhiếp Vân Tụ thấy vậy vội vàng tiến lên đuổi theo, đi được vài bước thì bị kết giới ngăn cản.
Nàng tức giận đến mức dậm chân, nhìn theo bóng dáng Tạ Hằng la hét: "Thanh hung kiếm này lệ khí quá lớn, chỉ làm thương thế của ngươi nặng thêm, đến lúc đó ta cũng không cứu được ngươi."
"Đồ điên này! Tạ Hằng! Còn không mau trở về!"
Chờ đến khi nàng mắng xong, bóng dáng Tạ Hằng đã biến mất không thấy tăm hơi.
-
Tạ Hằng ngự kiếm bay lên, xẹt qua trên không Tàng Vân Tông.
Bên bờ lâm hải, Tàng Vân Tông nguy nga đứng sừng sững trên đỉnh núi cao chót vót.
Đèn dầu sáng như ban ngày, phác hoạ một vầng sáng trắng, loại bỏ sương đen dày đặc không thể tan biến bao trùm bốn phía.
Thời điểm ngự kiếm, Tạ Hằng ngây người một chút.
Kẻ điên?
Mắng không sai.
Nàng chính là người điên.
Nàng trước giờ luôn làm những việc mình đã nhận định, nói đúng hơn nàng căn bản là một kẻ liều mạng.
Sư tôn Đạo Vân Tiên Tôn chính là nhìn trúng điểm này nên mới phá lệ thu nàng làm đệ tử.
Trước đó, Đạo Vân Tiên Tôn chỉ có một đệ tử thân truyền duy nhất...!chính là Tạ Sầm Chi.
Ngày mà Tạ Hằng bái sư, Đạo Vân Tiên Tôn nói với nàng: "Là Sầm Chi mang ngươi về đây, thân phận và tên đều là hắn ban cho, vi sư nhận ngươi làm đồ đệ chỉ mong ngươi sau này có thể một lòng phò tá cho Sầm Chi, cùng hắn trảm yêu trừ ma, trấn thủ mười ba thành Đông Lăng, bình định tam giới."
"Còn việc tư tình nữ nhi, trời cao ắt sẽ an bày.
Ngươi nên giữ đạo tâm*, nhận thức đại cục, chớ có suy nghĩ xằng bậy."
Nói trắng ra là cảnh cáo Tạ Hằng đừng chỉ lo tranh giành tình cảm mà phải dốc hết sức lực phò tá cho Tạ Sầm Chi.
Bởi vì khi đó, Tạ Hằng thích Tạ Sầm Chi.
Thích đến nỗi mọi người ai cũng biết, còn làm ra không ít hành động điên rồ.
Thân phận hắn tôn quý, trời sinh kiếm cốt, linh căn hiếm thấy, tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh làm người khác vui lòng phục tùng.
Khi hắn trò chuyện, mí mắt khẽ nâng, đuôi lông mày giương lên, kiêu ngạo tuỳ ý.
Hắn luôn mặc y phục màu trắng sạch sẽ, dù yên lặng đứng giữa núi đao biển máu vẫn như cũ ngọc thụ lâm phong, không vướng chút bụi trần.
Hắn là mây trong lòng nàng, mềm mại tinh khiết, chỉ có thể nhìn mà không thể với tới.
Bất kể là gương mặt hay tính cách đều là kiểu nàng yêu thích nhất.
Là vì thích mà không chiếm được, càng khiến tim gan nàng cồn cào.
Vì thế Tạ Hằng điên cuồng theo đuổi bước chân của Tạ Sầm Chi.
Nàng đi theo hắn đến Tàng Vân Tông.
Để được bái sư, nàng cam tâm tình nguyện trấn giữ ma tháp.
Nàng mỗi ngày đều cố tình ngẫu nhiên đụng phải hắn, hỏi thăm sở thích của hắn khắp nơi.
Nàng chuẩn bị rất nhiều lễ vật, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ đặt trước cửa sổ phòng hắn.
Nàng thấy hắn một mình khiêu chiến tà ma, cũng rút kiếm xông lên.
Sau một hồi chém giết, khắp người toàn là máu và bùn, nàng ngồi bên trong vũng máu, ngây ngốc nhìn hắn cười.
Nàng nghĩ, chắc là thấy nàng đánh nhau cùng tà ma quá liều mạng, thiếu niên ngày thường luôn hờ hững, lần này lại phá lệ xoa đầu, tiện tay đưa cho nàng một chiếc khăn lụa trắng tinh.
"Lau mặt đi."
Thiếu niên cụp mắt, nửa quỳ trước mặt nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo kẹp lấy khăn lụa, ngón tay thon dài trắng nõn, sạch sẽ hệt như con người của hắn.
Sau khi giữ khăn tay, nàng cũng chưa trả lại cho hắn, mà hắn cũng không tới đòi.
Thời gian trôi qua, hai người cũng không ai chủ động nhắc lại.
Những ngày sau này, Tạ Hằng vẫn như cũ liều mạng đi theo hắn, mà thiếu niên rốt cuộc cũng không hề bài xích, thường xuyên đi chậm lại, an tĩnh chờ nàng đuổi theo.
Sau khi đuổi kịp, hắn sẽ thấp giọng hỏi nàng hôm nay tập luyện thế nào, cùng nàng sánh vai mà đi.
Khi đó khắp núi đồi Tàng Vân Tông đều là những ngọn đèn dầu lộng lẫy, chiếu sáng sườn mặt thanh lãnh của thiếu niên, ở trong đáy mắt nàng rực rỡ chói loá.
Xét về thực lực mà nói, trên dưới Tàng Vân Tông chỉ có Tạ Sầm Chi là mạnh nhất, cho dù nói là mạnh nhất toàn bộ Tu Tiên Giới thì cũng không sai.
Hiện giờ bên trong tam giới, trừ Thần tộc một người tiếp một người ngã xuống rồi mai danh ẩn tích thì người có thể đảm nhận