Kiếm chỉ cách hai thước, muốn tránh cũng không thể tránh.
Tạ Hằng dựa vào bản năng ngã về phía sau, cơ thể giống như lá rụng bị gió cuốn bay, nàng lui về sau vài bước, thanh kiếm kia cũng đuổi theo sát sao, không chừa cho nàng đường sống.
Cho đến khi lưng Tạ Hằng đụng vào vách đá.
Không có đường lui.
Tạ Hằng cắn răng, trực tiếp dùng tay nắm lấy mũi kiếm, máu tươi đỏ thắm dọc theo kẽ ngón tay nhỏ xuống từng giọt.
Vẻ mặt bốn đệ tử mặc bạch y lúc này lộ vẻ hung ác tràn đầy sát khí, một người trong đó giơ lên hai ngón tay, dùng linh lực khống chế động tác vung kiếm của Tạ Hằng.
"Giết nàng!"
Kiếm còn không dừng lại mà tiếp tục tiến lên phía trước, kiếm khí như nhện giăng tơ vây lấy con mồi, xiêm y Tạ Hằng đang mặc trong nháy mặt bị vô số vết chém cắt đứt.
Tay cầm kiếm của Tạ Hằng run run.
Đau đau đau.
Đau quá.
Tay không tiếp dao sắc, còn là loại kiếm khí bất phàm thế này.
Đau đến da đầu nàng đầu đều run lên.
Nếu nói việc cứu người trên Vạn Kiếm Đài chỉ là ngoài ý muốn, giờ phút này còn tập kích nàng ở cấm địa, Tạ Hằng có thể xác định được, người muốn giết nàng chỉ có thể là đệ tử Tàng Vân Tông.
—— thật sự có người muốn hại nàng!
Thừa lúc nàng suy yếu, muốn mạng của nàng.
Cấm địa này đúng thật là một địa phương vô cùng tốt để giết người.
Không ai quấy rầy, nàng sẽ chết người không biết quỷ không hay, nói không chừng đến lúc thi thể đã hư thối mới có người phát hiện được.
Đến khi truy cứu, có thể hoàn toàn đẩy hết tội danh lên người Quỷ Đô Vương, cho rằng những đệ tử này bị ma khí không chế nên mới giết người, chết vô đối chứng.
Thật đúng là thiên y vô phùng*.
Tạ Hằng thật sự không thể nghĩ ra, ngoại trừ ma đầu đang bị phong ấn kia, nàng còn có thể đắc tội với ai đến mức đối phương muốn đẩy nàng vào chỗ chết.
Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải sống sót.
Tạ Hằng chịu đựng đau đớn, tay nắm kiếm vừa chuyển đã vô lực buông lỏng, cả người trượt xuống.
Mặt nàng dán sát vào mũi kiếm, hắc y mặc trên người đã bị kiếm khí cắt thành vô số mảnh nhỏ, tay áo cũng bị chém đứt, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn.
Tạ Hằng bất chấp thể diện, thuận thế lăn một vòng.
Nàng nửa quỳ rạp trên mặt đất, bàn tay dứt khoát vung lên, bắn ra một đạo phù văn màu đỏ, "loảng xoảng" một tiếng, mấy thanh kiếm đang đuổi tới đã bị đánh bật ra ngoài.
"Đừng để nàng ta chạy! Nàng lúc này còn đang suy yếu, hôm nay nhất định phải giết chết nàng!"
Tạ Hằng nghe thấy âm thanh ngoan tuyệt của bọn họ, vừa lăn vừa trốn vô cùng chật vật.
Những nơi nàng đi qua bị chú thuật đánh trúng, bùn đất cháy đen bốc lên khói trắng, vừa nhìn đã thấy da đầu tê rần.
Vết thương trên người Tạ Hằng rất nhiều, nàng thầm nghĩ, lúc gặp nạn phượng hoàng cũng không khác gì gà chó, nếu nàng không bị thương, bốn đệ tử kia tuyệt đối không phải đối thủ của nàng.
Muốn giết nàng ở cấm địa, chính là muốn giết nàng ở địa bàn của nàng.
Không có đơn giản như vậy.
Tạ Hằng lại lăn thêm một vòng, thừa lúc bọn họ đang vận kiếm, nhanh chóng kết ấn, khởi động kết giới giấu ở bốn phía.
Địa hình xung quanh bất ngờ bắt đầu thong thả di chuyển, bạch quang trong lòng bàn tay nàng càng lúc càng sáng, thảo diệp trên mặt đất bỗng dưng bị nhổ tận gốc, rào rạt bay về phía trước.
Một vách tường dựng bằng cỏ cây xuất hiện trước mắt Tạ Hằng, ngăn cách nàng và bốn đệ tử kia.
Cuối cùng cũng...!an toàn.
Tạ Hằng thống khổ thở phì phò, nhìn miệng vết thương ở lòng bàn tay bùn huyết lẫn lộn, cố gắng khoanh chân vận công, muốn mau chóng khôi phục trước khi bọn họ đuổi tới.
-
Thư Dao xách theo cú tuyết, đi vô số vòng quanh Thiên Trạch Phong.
"Sao lại về chỗ cũ rồi."
Thư Dao mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất hoang mang vò đầu, thầm nói: "Tàng Vân Tông này cũng lớn quá, cấm địa thật sự nằm trong Thiên Trạch Phong sao? Linh khí nơi này loãng như vậy, ngay cả vật sống cũng không thấy bao nhiêu, Tạ Hằng lúc nào cũng ngây ngốc ở chỗ này hả?"
Bạch Hi treo ở trên tay nàng yên lặng chửi thầm: Bộ ngươi tưởng cấm địa là chỗ nghỉ phép hả, việc của chủ nhân là đại sự cứu vớt thương sinh, vị đại tiểu thư này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.
"Không được." Thư Dao hừ lạnh một tiếng, "Ta hôm nay nhất định phải tìm được Tạ Hằng."
Nàng thật vất vả mới đột phá tiểu cảnh giới, lúc này có thể đánh bại Tạ Hằng! Nàng không để bụng chuyện cháy nhà mà đi hôi của, nàng vốn dĩ đâu phải ngươi biết giới hạn, nàng nhất định phải ác liệt ra tay một lần mới có thể cam tâm.
Thư Dao thả Bạch Hi trong tay xuống, Bạch Hi được tự do một chút, lập tức nhịn không được muốn chạy thoát, ai ngờ còn chưa kịp bay lên đã bị dây thừng xích yêu buộc cổ.
Bạch Hi: "......"
Thư Dao nắm dây thừng xích yêu, duỗi tay chọc đầu hắn uy hiếp nói: "Ngươi hiện tại ngoan ngoãn dẫn đường cho ta, nếu không ta sẽ nhổ trụi lông ngươi, hầm thành canh thịt chim, sau đó bưng cho Tạ Hằng nếm thử."
Bạch Hi: "!"
Mẹ kiếp, nhổ lông cũng độc ác quá!
Cú tuyết bị nàng dọa sợ tới mức run lên, rụt cổ, mắt to tròn xoe hoảng sợ nhìn nàng.
Bạch Hi rất muốn có cốt khí nói câu kẻ sĩ thà chết còn hơn sống nhục, hắn sẽ không đời nào làm hại chủ nhân, nhưng mà....!Tưởng tượng đến bản thân phải làm người hói đầu, gần đây hắn hay bị rụng lông, lông đã vốn thưa thớt, nếu nữ nhân hư này còn muốn nhổ lông hắn...
Chết một cách thê thảm xấu xí hay là dẫn đường đây?
Bạch Hi nuốt nước miếng, đấu tranh tâm lý một hồi, cuối cùng vẫn chấp nhận số phận bay lên.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Hi, Thư Dao rất nhanh đã đến trước cửa cấm địa.
Thư Dao dùng lệnh bài mở ra kết giới, nghênh ngang đi vào trong cấm địa, vừa đi vừa tò mò đánh giá bốn phía, đánh giá xong còn khinh miệt nói: "Hửm, thì ra đây là cấm địa của Tàng Vân Tông, ta còn tưởng là địa phương quỷ quái gì, một con ma cũng không nhìn thấy, hoá ra cũng chỉ có thế."
Nàng một bên nói, một bên dùng kiếm gạt mở những cành cây khô, dõng dạc nói: "Thật dơ loạn, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu đến, Tạ Hằng ngày nào cũng ở trong nơi quỷ quái này hả? Thấy nàng đáng thương như vậy, lát nữa ta sẽ xuống tay nhẹ chút."
"Nhưng mà, cho dù nàng có muốn xin tha, ta cũng phải bắt nàng quỳ xuống xin tha mới được ——"
Giọng nói của Thư Dao đột nhiên im bặt.
Đối diện bất ngờ xuất hiện bốn bóng người màu đen, không thấy rõ mặt.
Bọn họ cũng nhìn thấy Thư Dao.
Năm người đối mặt nhìn nhau, ai cũng chưa động.
Thư Dao: "......"
Người đối diện: "......"
Thư Dao bỗng dưng có dự cảm không tốt, khẩn trương nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói với cú tuyết bên cạnh, "Này, con chim thúi, cấm địa này không phải chỉ có một mình Tạ Hằng sao? Bọn họ...!là ai vậy?"
Bạch Hi lắc đầu, cánh cũng khẩn trương dựng lên.
Hắn cũng không biết đây là ai nha!
Vì cái gì hắn mới đi ra ngoài một chuyến, lại bất ngờ xuất hiện thêm nhiều người như vậy?!
Bọn họ đang nói, chủ nhân đang ở đâu sao?
Bạch Hi có cảm giác không ổn.
"Tin tức hôm nay không được để lộ, nếu còn chưa tìm được Tạ Hằng thì cứ giết người này trước đã! Tránh để nàng ta báo tin với bên ngoài!"
Người cầm đầu cười dữ tợn một tiếng, bỗng dưng vung kiếm, phóng ra một luồng linh lực hồn hậu.
Thư Dao rút kiếm ra chắn, một kiến này quả nhiên ngang ngạnh vô cùng, thân kiếm chấn động mạnh đến mức cánh tay nàng cũng rung rung.
Sát khí trên kiếm quá nặng, kiếm lực của bọn họ cũng mạnh không giống người thường.
Thư Dao miễn cưỡng đỡ được một chiêu, cánh tay đã bị cắt ngang một đường.
"A." Thư Dao hít hà một hơi, bất chấp vết thương trên người, bắt lấy cú tuyết vội vàng chạy.
Kiếm quang đuổi sát phía sau.
Thư Dao miễn cưỡng đỡ đòn, chẳng quản bốn người vây công mà dốc hết sức lực, vất vả lắm mới chặn được mấy đòn trí mạng, đảo mắt nhìn qua thân kiếm thì thấy hắc khí nhè nhẹ lượn lờ.
Nàng chấn động.
Này này này...!Đây là ma khí?
Bọn họ nhập ma?
Thư Dao sợ tới mức