Sau khi cúp máy, Bạch Đường Sinh vẫn chìm trong cảm xúc bản thân không thể thoát ra.
Không biết qua bao lâu, bàn tay nắm lấy bức màn của cậu đột nhiên bị một khác bàn tay ấm áp khác phủ lên.
Bạch Đường Sinh ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn sang, là Ô Bách Chu.
Vẻ mặt Ô Bách Chu bình tĩnh trước sau như một, ngón tay hắn thuận thế luồn vào trong lòng bàn tay Bạch Đường Sinh, “Nếu còn không buông ra, bức màn cũng bị cậu giựt xuống đấy."
Bạch Đường Sinh giật mình, thuận theo lực đạo của Ô Bách Chu mà buông lỏng tay.
Cậu há miệng thở dốc, mới phát hiện giọng của mình đã khàn đi bao nhiêu, “Sao anh vẫn còn… Ở đây?”
“Cậu cũng đâu bảo tôi đi."
Ô Bách Chu buông tay Bạch Đường Sinh ra, cảm xúc mềm ấm không còn nữa, “Làm một ông chủ muốn cướp cậu, tôi cảm thấy mình cần phải biết đôi chút tình hình gia đình cậu."
Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc: “Cướp tôi?”
Ô Bách Chu “Ừm” một tiếng: “Đây là kết quả tôi và Tề Kỳ quyết định sau hot search hôm nay.
Dù sao nhiệt của tôi cũng không dễ gì mà cọ, nếu cp của chúng ta đã hot đến thế vậy thì không bằng trói chặt bên nhau luôn.
Phòng làm việc của tôi sẽ giúp cậu trả tiền vi phạm hợp đồng, xem như thành ý muốn cướp cậu đi."
Bạch Đường Sinh giương miệng, cậu muốn nói hot này chỉ là nhất thời, sẽ nhanh chóng chìm xuống, không có ảnh hưởng gì quá lớn…
Nhưng cậu nói không nên lời, cậu biết đây là thiện ý đến từ ảnh đế Ô, phần thiện ý người khác ít khi nào nhận được.
Nhưng cậu cũng không thể nào nhận, “Không được, tôi không thể tới phòng làm việc của anh.Tôi biết anh định đối phó Ma Phách, nhưng là một khi đã có cái danh xấu này bên người, đề tài của chúng ta sẽ có tẩy cũng không sạch.
Đặc biệt là sau khi bộ phim này công chiếu, trong nhiều năm về sau chúng ta đều sẽ buộc cạnh nhau, ảnh hưởng như vậy đối với anh là quá lớn…”
“Huống chi, tôi không chắc có thể kiếm được tiền cho anh… Chuyện này không đáng…”
“Ba năm.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, không hiểu lắm.
Tay Ô Bách Chu đút trong túi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi cũng không phải đi làm từ thiện.
Tôi chỉ là cảm thấy cậu có tiềm chất hot, trong vòng ba năm, tôi có thể đỡ cậu lên đỉnh kim tự tháp, trở thành cây rụng tiền của tôi."
Giọng Ô Bách Chu đầy bình tĩnh, ánh mắt cũng vô cùng lý trí.
Bạch Đường Sinh bình tĩnh lại, biết lời hắn nói không phải giả.
Không phải đời trước cậu không dựa vào bất cứ ai bệ đỡ, cũng thiếu chút nữa đã bước lên đỉnh kim tự tháp đó sao?
Nếu đổi thành người khác nói những lời này, Bạch Đường Sinh có thể sẽ cảm thấy người này ôm suy nghĩ khác không nên có với cậu, nhưng người nói lời này lại là Ô Bách Chu.
Nét mặt bình tĩnh, lý trí của Ô Bách Chu khắc sâu trong lòng cậu, làm cậu sau thời gian này, thời thời khắc khắc cũng không thể quên.
Tay Bạch Đường Sinh nắm lại rồi buông ra: “Được.”
Ô Bách Chu xoay người, tỏ vẻ vừa lòng với câu trả lời của cậu.
Hắn ngồi trở lại sô pha, lấy ra một chiếc bút ghi âm, “Vậy, tôi với tư cách ông chủ kiêm chủ nợ của cậu, muốn biết một chút về… Chuyện giữa cậu và mẹ cậu, xem như làm chuẩn bị cho đối phó công chúng về sau."
Bạch Đường Sinh ngồi xuống đối diện Ô Bách Chu, cảm xúc của cậu đã hoàn toàn bình tĩnh.
Cậu nhẹ giọng kể chuyện gia đình, cha cậu đánh bạc, phá sản rồi tự sát.
Cậu không mang theo bất cứ cảm xúc cá nhân gì mà trình bày chuyện cậu trả nợ mấy năm nay và khoảng cách không thể vá lại giữa cậu và Giang Diệu.
Ô Bách Chu cuối cùng hiếm có mà đánh giá một câu: “Cậu cuối cùng có thể rạch ròi giữa trách nhiệm và tình cảm với bà ấy ra là đúng.”
“Hành động của mẹ cậu nhìn từ góc độ trách nhiệm thì không có gì sai.
Cha cậu phá sản khi cậu đã thành niên, bà không có nghĩa vụ phải nuôi dưỡng cậu, mà thiếu nợ thì trả tiền lại là chuyện hiển nhiên, do cậu là phận làm con.”
“Nhưng là một người mẹ, bà ấy ích kỷ, không đủ tiêu chuẩn, không xứng làm một người mẹ.”
Bạch Đường Sinh vừa mới nói nhiều như vậy với Giang Diệu cũng không hề khóc, nhưng khi nghe thấy Ô Bách Chu đồng tình với cậu, nói Giang Diệu không xứng làm một người mẹ, hốc mắt cậu đỏ lên.
Ô Bách Chu nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, “Cậu làm rất đúng, bà ấy ích kỷ là một chuyện, nhưng cậu vẫn theo nghĩa vụ phụng dưỡng bà ấy, đây là đạo làm con cậu báo đáp cho người đã sinh ra cậu, cậu nên làm vậy.”
“Như vậy cũng có thể tránh cho tương lai có một ngày có người dụ dỗ bà ấy gây bất lợi cho cậu… Cậu có thể đứng trên cương vị không làm sai ở đâu.”
“…Tôi biết.”
Đúng là bởi vì biết chuyện như vậy có thể xảy ra, Bạch Đường Sinh mới cảm thấy bi ai.
Yêu thương ngắn ngủi mẹ dành cho cậu là sự thật, nhưng bỏ mặc cậu mấy năm nay cũng không phải giả.
Vì sự tương phản đó cho nên mới cảm thấy khổ sở,...!Đau lòng.
Ô Bách Chu chuẩn bị tắt bút ghi âm đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại thả xuống, “Trước đó nơi cậu đi làm thêm có quán bar?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt một chút: “Có, vào học kỳ một năm nhất tôi từng đến làm, nhưng cũng chỉ là bar nhạc nhẹ*."
(*) Như kiểu pub hay phòng trà hát với nhau gì ấy=))
Cậu hơi ngẫm nghĩ, lập tức biết Ô Bách Chu đang lo lắng chuyện gì: “Tôi chỉ đến buổi tối, cũng chỉ ca hát và giúp dọn đồ đạc, chưa từng giao lưu với khách hàng ở đó, hẳn là không ai nhớ đến tôi.”
“Còn bên phía chủ và nhân viên trừ tôi tổng cộng chỉ có ba người, đều là người cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không nói gì bậy bạ.”
Ô Bách Chu gật gật đầu, hắn cũng không phải rất lo lắng, chỉ là đã quen phòng ngừa cẩn thận, “Ừ, vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút, người chụp ảnh tôi sẽ bảo Tần Triều đi tra.”
Bạch Đường Sinh tiễn người ra ngoài, "Được."
Cậu nhìn Ô Bách Chu đi vào phòng của hắn, tay nắm lấy then cửa, hồi lâu không nhúc nhích.
Ít nhất vẫn còn sáu năm, cậu chỉ cần nỗ lực một chút, chuyện làm ăn của Ô Bách Chu này cũng sẽ không quá tệ…
Cậu cúi đầu không biết đang nghĩ gì, mãi đến khi Hứa Diệp đi ra từ phía đối diện, kinh ngạc nói: “Đã trễ thế này rồi cậu đứng ở đây ngẩn người làm gì?”
Bạch Đường Sinh hồi thần, cười cười: “Không có gì.”
Đôi mắt Hứa Diệp híp lại: “Cậu biết vừa rồi cậu giống gì không? Tựa như một hòn vọng phu, không hề nhúc nhích.”
Bạch Đường Sinh: “…”
Đây là cái kiểu so sánh gì vậy?
Ô Bách Chu mới từ phòng đi ra đúng lúc nghe câu