Trong nháy mắt, giai đoạn nóng nhất mùa hè đã qua, cảnh của Diều phi lệ thiên đã quay hơn phân nửa.
Cuối tháng tám, dù thời tiết vẫn oi bức như trước, nhưng khô hanh trong không khí đã vơi đi không ít.
Bạch Đường Sinh ngồi dưới mái che nắng, chầm chậm lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng cho vào miệng.
Từ lần đầu tiên Ô Bách Chu mang thỏ trắng cho cậu, hắn phát hiện cậu ăn kẹo không hề có chút tiết chế nào, cứ như là thuốc ngủ, hắn thẳng tay tịch thu, một ngày phát cho một viên.
Nếu trong ngày có cảnh hôn, Bạch Đường Sinh sẽ dành đến trước cảnh hôn mới ăn, sau đó quay xong lại làm bộ làm tịch hỏi một câu: “Ngọt không?”
Có lẽ là thái độ của cậu quá mức tự nhiên bình thường, cho nên người trong đoàn phim không có ai nghĩ nhiều, cả Ô Bách Chu cũng thế.
Thỉnh thoảng bị Bạch Đường Sinh trêu ghẹo một lần, hắn cũng có thể bình tĩnh mà phản chiêu.
Bạch Đường Sinh cảm nhận được vị sữa trong khoang miệng, híp mắt nhìn Ô Bách Chu cách đó không xa.
Cảnh quay hai tháng trước cơ bản đều là suất diễn giữa và cuối của Diều phi lệ thi, từ cuối tháng tám mới bắt đầu quay cảnh diễn giai đoạn trước.
Vì vậy tạo hình của Ô Bách Chu phải thay đổi.
Trong bộ phim này, khi Ô Bách Chu trẻ nhất là mười tám tuổi.
Vì thế từ tháng trước hắn đã bắt đầu dần ăn uống điều độ, khiến dáng người trở nên gầy gò hơn, hơn nữa chuyên viên trang điểm tay nghề điêu luyện, thoạt nhìn cũng có chút dáng vẻ thiếu niên
Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh mới vừa quay xong cảnh khi cậu diễn thử kia, hai người mới từ ngoại cảnh trở về đã phải chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, rất không khéo, cũng chính là cảnh giường chiếu duy nhất của cả bộ phim.
Ô Bách Chu đã đi tới, đầy săn sóc hỏi một câu: “Chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Đường Sinh chớp mắt: “Tàm tạm."
Cậu biết rõ cố hỏi nói: “Thầy Ô trước kia từng quay cảnh giường chiếu chưa?"
Ô Bách Chu đầy thành thật: “Không có, đây là lần đầu tiên.”
“Thế thì lần đầu tiên của thầy Ô không phải dành cho một tên đàn ông à?"
Ô Bách Chu: “…”
Bạch Đường Sinh nói xong lại muốn cho mình một cái tát, cái hay không nói, nói cái dở.
Gần đây cậu vẫn giống như trước, đối mặt với chuyện khác vẫn chẳng có tí hứng thú nào.
Nhưng duy chỉ có đối với ông chủ Ô Bách Chu của mình thì cứ muốn chêm vào vài câu.
Khi nói những lời này ra hoàn toàn không qua xử lí não.
Ô Bách Chu đâu chỉ là cảnh giường chiếu đầu tiên cho một người đàn ônh, khả năng lớn ý nghĩa thực chất là "lần đầu tiên" cũng cho một người đàn ông.
Mà đối tượng hai lần đầu tiên lại đều là cậu.
Bạch Đường Sinh đằng hắng một tiếng, định nói sang chuyện khác: “Bối cảnh bên kia đã dựng xong chưa?"
Ô Bách Chu: “Sắp rồi, Tần Triều bảo tôi đi gọi cậu."
Bề ngoài và tuổi tác Bạch Đường Sinh nhìn không khác mấy so với tuyến thời gian về sau, Thiết lập của cậu trong phim là thoạt nhìn cứ như tiên nhân không bị thời gian mài mòn.
Vì vậy lúc này cậu đứng ở trước mặt Ô Bách Chu, thật đúng là giống như trưởng bối.
“Action!”
Đây là lần đầu tiên Văn Nhân Lục vì điện hạ của y mà lên chiến trường, trận này đại thắng, nhưng Văn Nhân Lục lại bị tướng quân Thiên triều liều chết đánh lén, bị trọng thương.
Y hôn mê bao nhiêu ngày, Ô Bách Chu ở bên y bấy nhiêu ngày.
Đã nhiều ngày Ô Bách Chu từng nghĩ qua vô số lần, nếu lão sư của hắn không thể trở về, hắn nên làm gì bây giờ.
Chỉ nghĩ thôi mà trái tim hắn đã như thắt lại, không thể thở nổi.
Đây không phải đau lòng khi mất đi một lão sư, cũng không phải đau lòng khi mất đi một thuộc hạ, mà là đau lòng khi mất đi người quan trọng nhất cuộc đời này.
Trước khi xuất chinh trận này, hắn từng nói với lão sư của mình, nếu trận này đại thắng, hắn muốn Bạch Đường Sinh đáp ứng mình một yêu cầu.
Từ trước đến nay Bạch Đường Sinh đối với điện hạ của mình đều là hữu cầu tất ứng, tất nhiên là đồng ý.
Ô Bách Chu nhìn Bạch Đường Sinh nằm trên giường hôn mê không tỉnh.
Lúc này mới hiểu ra, khi đó, hắn đã nhận ra phần tình cảm bất luân trong lòng này rồi.
Hắn không cam lòng đè lại tâm ý mình, hắn muốn có một lời hồi đáp.
Nhưng lão sư của hắn sẽ giống hắn chứ, cũng tâm duyệt hắn chứ?
Nếu đáp án là phủ định, vậy hắn nên làm gì bây giờ đây, tương lai làm sao ở cạnh lão sư đây?
Ô Bách Chu nắm lấy bàn tay thon dài của Bạch Đường Sinh, vẻ mặt khó tả.
Qua nửa ngày, hắn đứng lên, khom lưng dịch đệm chăn cho Bạch Đường Sinh.
Đôi môi tái nhợt của Bạch Đường Sinh đối diện với tầm mắt hắn, hắn nhìn mà rất không thoải mái.
Hắn muốn trên môi lão sư có thêm chút sắc đỏ, hắn không thích thứ cảm giác tái nhợt vô lực này.
Ô Bách Chu ma xui quỷ khiến mà vươn tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng xoa bên miệng Bạch Đường Sinh vài cái.
Chút hồng hào nổi lên trên môi Bạch Đường Sinh lại nhanh chóng tan đi.
Vẫn chưa đủ, chưa thể nào đủ…
Hắn muốn, muốn…
Ánh mắt Ô Bách Chu sâu thẳm, đến khi hắn phản ứng lại thì bờ môi của hắn đã chạm lên nơi mềm mại kia.
Khi hắn ý thức được bản thân đang làm chuyện gì, hắn không chỉ không hề dừng lại mà còn hôn sâu hơn lên môi đối phương.
Không đủ…
Hắn liếm mút cánh môi Bạch Đường Sinh, thậm chí duỗi đầu lưỡi vào, tản ra hơi thở bản thân trong lãnh địa của đối phương.
Nhất cử nhất động của hắn đều tràn ngập lòng chiếm hữu, hắn muốn xâm phạm lão sư của mình, hắn muốn chiếm hữu y, ngay bây giờ lưu lại dấu ấn của bản thân trên người người này.
Hắn sa vào con sóng dục vọng, không thể tự kềm chế, ngay khi hắn sắp mất đi lý trí, hắn nghe được một tiếng thở dài.
Ô Bách Chu mở to mắt, bốn mắt nhìn nhau với Bạch Đường Sinh.
Hắn như là bị kinh sợ, trên mặt tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi: “Lão sư ngài… Ngài tỉnh lại… Từ khi nào?”
Giọng Bạch Đường Sinh khàn khàn: “Khi điện hạ chạm vào ta.”
Lúc này Thiên triều vẫn chưa tuyệt diệt, Ô Bách Chu vẫn chưa xưng “Cô”, khuôn mặt hắn đầy chua xót: “Lão sư, ta…”
Bạch Đường Sinh tất nhiên là đã sớm phát hiện ra tâm tư nhỏ của điện hạ nhà mình, còn trước cả khi Ô Bách Chu thông suốt.
Lại nói, y cũng chỉ lớn hơn điện hạ nhà mình ba tuổi, nhưng điện hạ lại được một tay y nuôi dạy thành người.
Y không đành lòng nhìn điện hạ nhà mình đau khổ giãy giụa trong phần tình cảm này, y hy vọng điện hạ có thể đạt được mọi thứ hắn muốn, cho dù người này có là chính y.
Cho nên trước khi xuất trận, y chấp thuận yêu cầu